Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 523.2: Xung động là ma quỷ.

.- Nếu đã như vậy, vậy thì có cái bàn rồi, quyền chủ động vẫn nằm trong tay bệ hạ và Chiêu Nghi, bởi vì Thái Úy không có bài gì, mọi người đều biết, nhưng trong tay chúng ta có bài gì, không ai rõ cả, bản thân chúng ta cũng không rõ.
.- Mặc kệ xét theo phương diện nào, chúng ta thật ra vẫn chiếm ưu thế, nhưng nếu Chiêu Nghi nhất thời xung động, có thể không chỉ hại bản thân mình, còn có thể đặt bệ hạ vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Bây giờ chuyện Chiêu Nghi cần làm là không ngừng do thám, gõ bên trái, đánh bên phải, cơ hội sẽ xuất hiện thôi. Lúc trước ta còn có chút lo lắng, nhưng từ sau khi nhìn thấy Vương Hoàng hậu, trong lòng ta vững chắc rồi, bởi vì Vương Hoàng hậu tuyệt đối không phải đối thủ của Chiêu Nghi, chỉ cần kéo bọn Thái Úy vào tranh đấu nội đình, không dám nói rằng bọn Thái Úy nhất định sẽ bại, nhưng Chiêu Nghi nhất định sẽ thắng, dù sao thì cách chơi ở nội đình khác với ngoại đình. Trong nội đình thì Chiêu Nghi nói mới tính, Chiêu Nghi sợ cái gì?
.Võ Mị Nương trầm ngâm, cũng cảm thấy vừa rồi mình có chút xung động rồi. Chuyện này còn chưa đến mức như mình tưởng tượng, còn có thể xuất hiện chuyển cơ. Trưởng Tôn Vô Kỵ đích thực là lá chắn bằng sắt ở ngoại đình, nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng trong nội đình thì nàng mới chiếm ưu thế tuyệt đối. Tuy ngoại đình quan trọng, nội đình chỉ là phò trợ, nhưng quan trọng ở chỗ tất cả mọi chuyện đều bắt đầu quanh nội đình. Hơn nữa thái độ của Lý Trị cũng trở nên càng kiên định hơn, điều này đối với nàng mà nói là một tin tức tốt nhất. Nàng nên kiên nhẫn ngay lúc này, từ từ bắt đầu bố trí quanh nội đình, đừng nghĩ đến ngoại đình nữa. Nếu phân tích như vậy, thật sự thực lực hai bên cân bằng, tuy thế lực của ngươi hùng mạnh, nhưng lại ngay trên sân nhà của ta, nàng không cần sợ, chỉ cần củng cố tốt nội đình, nàng sẽ đứng ở thế bất bại. Đây chính là thiên thời địa lợi nhân hòa mà Hàn Nghệ nói. Nghĩ mãi nghĩ mãi, hàng mày chau dần dần giãn ra, thầm mừng là đã đến tìm Hàn Nghệ, khẽ cười nói: - Xem ra sau này ta phải tản bộ đến đây nhiều hơn.
.Tản bộ có thể, hẹn hò thì khỏi. Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta sẽ không từ chối cơ hội nhàn hạ chính đáng cho mình.
.Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy Võ Mị Nương là nữ nhân thành công nhất trong lịch sử, nhưng Hàn Nghệ cảm thấy làm một kẻ xuyên không, nếu tin vào sử sách, thì có thể rất gần cái chết. Hắn cảm thấy trên sách sử viết thế nào không liên quan quái gì đến hắn, cũng không phải là ưu thế gì đó của hắn, cùng lắm cũng chỉ có thể quen biết mấy danh nhân một cách có mục đích, chỉ thế mà thôi, bởi vì lịch sử do người viết, quỷ biết có viết thật hay không, trên đời này lừa gạt nhiều lắm, lỡ như bị lừa, vậy thì chết cũng không nhắm mắt. Từ nhỏ chưa từng đọc sách, kết quả vẫn chết trên một quyển sử sách, nghẹn khuất biết bao nha!
.Cho nên từ trước đến nay hắn hoàn toàn lấy mình làm trung tâm, hắn chỉ tiếp nhận hiện thực, tuyệt đối không tiếp nhận sử sách, hắn suy xét bất cứ chuyện gì, thì lịch sử cũng không hề ảnh hưởng đến hắn. Hắn cũng chưa từng nghĩ đến những gì sách sử viết, ta nên làm gì, hắn chỉ biết đưa ra phán đoán của mình theo sự thay đổi của thế cục.
.Thế cục bây giờ đối với hắn mà nói, cũng khó bề phân biệt như thế, nhưng đừng quên, hắn bây giờ ăn cơm ba nhà, trong tình huống hắn chưa chuẩn bị tốt, ba nhà mà đánh nhau thì hắn lúng túng nha, dù sao thì nên giúp nhà nào cũng không biết.
.Hắn nhất định phải trấn an Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương sáng tỏ thông suốt không khỏi che miệng cười khúc khích, dậy lên hứng thú hỏi:
.- Ngươi dựa vào cái gì mà nói Vương Hoàng hậu không bằng ta?
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ, chân thành nói: - Bởi vì trên người Chiêu Nghi có tấm lòng và trí tuệ mà nam nhi không theo kịp, còn Vương Hoàng hậu rõ ràng hơi bình thường.
.Võ Mị Nương mỉm cười một tiếng, nói: - Ngươi không cần nói vậy để lấy lòng ta, mỹ mạo của Vương Hoàng hậu ai ai cũng biết, bây giờ vào trong miệng ngươi, lại trở thành hơi bình thường.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vương Hoàng hậu đích thật là mỹ mạo vô song, nhưng nữ nhân tính cách như nàng ấy, đảo một vòng trong nhà quý tộc thì có thể tìm được một mớ, vậy không phải hơi bình thường thì là gì.
.Võ Mị Nương nghe mà vui vẻ, thật sự là nhất châm kiến huyết mà, ngoài miệng lại nói: - Cũng không ai nói như ngươi vậy.
.Toát mồ hôi! Là cô hỏi có được không hả, hơn nữa câu này cũng chỉ có thể nói với cô, trong lòng Hàn Nghệ câm nín, lúng túng nói: - Ta tài sơ học thiển, dùng từ không ổn, dùng từ không ổn.
.Võ Mị Nương cười nói: - Ai nói ngươi dùng từ không ổn, mỹ mạo vô song ta thấy dùng rất đúng, Vương Hoàng hậu đích thực đẹp hơn ta nhiều.
.Nói mát! Tuyệt đối là nói mát! Có điều ta hình như phải thuận theo lời cô nói, đã nói là đệ nhất nữ đế thiên cổ mà, quá tiểu nữ nhân rồi.
.Đây là câu hỏi điển hình của nữ nhân nha.
.Hàn Nghệ là lão tài xế, lúc này tuyệt đối không thể do dự chút nào, lập tức nói: - Chiêu Nghi minh giám, ta không nói như thế, ta cảm thấy Chiêu Nghi đẹp hơn Vương Hoàng hậu nhiều.
.Võ Mị Nương mỉm cười nói: - Rửa tai lắng nghe.
.Nàng trời sinh tính cách mạnh mẽ, mà mỗi nữ nhân đều thích cái đẹp, nàng càng hơn thế nữa.
.Rửa tai lắng nghe?
.Hàn Nghệ suýt chút bị nghẹn hơi mà chết, mặt đầy mồ hôi giống như trời tháng chạp đổi thành ngày Tam phục vậy, lại thấy Võ Mị Nương đột nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, rất nghiêm túc nhìn mình, đột nhiên khóe mắt hắn nhìn đến trước ngực đối phương, ôi không, đây là ngăn chặn, nhìn trước bụng, thay đổi suy nghĩ, cười nói: - Thật sự không có gì để so, Vương Hoàng hậu không thể tính là một nữ nhân hoàn chỉnh, sao có thể so với Chiêu Nghi.
.Võ Mị Nương tò mò nói: - Nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ lừa gạt nói: - Theo ta thấy, thứ đẹp nhất của nữ nhân không gì sánh bằng hào quang của tình mẹ, bởi vì mẫu tính là chỗ độc đáo nhất của nữ nhân, tại sao mọi người đều nói Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, mà không phải mạo nghi thiên hạ, chính là lý do này. Vương Hoàng hậu ngay cả một đứa con cũng không có, trên người không có chút tình mẹ, không chút hào quang của mẫu tính, căn bản không thể so với Chiêu Nghi.
.Câu này hay biết bao nha!
.Mẫu nghi thiên hạ.
.Ngươi ngay cả một đứa con cũng không có, phải phải dựa vào con thừa tự mới được làm mẫu thân, ngươi làm sao làm mẫu nghi thiên hạ.
.Không đáp án nào hoàn mỹ hơn.
.Võ Mị Nương vui vẻ cười khanh khách, buồn phiền mấy ngày qua bay sạch không còn gì. Đường cong lả lướt thân hình đẫy đà run động kịch liệt, cũng không biết có phải do mang thai hay không, y phục dày cộm hoàn toàn không che được cơn sóng cuồn cuộn trước ngực, giống như muốn xé tan ngàn lớp y phục, thật sự là phong tình vạn chủng, khiến người ta hoa mắt mê muội mà.
.Bé cưng! Ghê gớm thật, nếu so ngực thì cô thắng chắc rồi.
.Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm.
.Chợt nghe một tiếng kêu bén nhọn: - Hoàng thượng giá lâm.
.Hàn Nghệ khẽ run lên, chỉ cảm thấy tiếng kêu bén nhọn này vang lên như có cảm giác bắt kẻ thông dâm vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận