Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

chương 422.3: Ai sợ ai

.Vi Phương nổi trận lôi đình, y muốn tìm Hàn Nghệ gây sự đã rất lâu rồi, chỉ là chưa nắm được cơ hội.
.Hàn Nghệ căn bản cũng không thèm để ý đến y, vẫn không nóng không lạnh nói: - Từ đáy lòng ta đều tôn trọng mỗi một người ở đây, nhưng đây chỉ là biểu hiện của một thương nhân, bởi vì mỗi một vị khách đều là y thực phụ mẫu của thương nhân chúng ta, nhưng nếu như ai cảm thấy không cần sự tôn trọng này, thì ta sẽ không mặt dày, quỳ xuống cầu xin các người nhận.
.Nói xong, hắn lại hướng đến Vi Phương nói: - Vi nhị công tử, Hàn Nghệ ta thẳng tính, không biết khéo léo đưa đẩy, ngươi không tôn trọng ta, ta cũng sẽ không tôn trọng ngươi, nếu ngươi cho ta một tấc tôn trọng, vậy ta sẽ kính ngươi một tấc tôn trọng, cũng như vậy, nếu như ngươi muốn động thủ, vậy ta cũng nhất định sẽ trả đòn, đừng coi sự tôn trọng của người khác là một biểu hiện hèn mọn, vậy sẽ chỉ tổn hại đến môn phong của Vi thị các người, những sách thánh hiền kia chắc không phải dạy ngươi như vậy chứ.
.Lời này sặc mùi thuốc súng a!
.Mấy cô gái Cố Khuynh Thành ở sau đài nghe thấy câu này, lập tức đều si ngốc, Hàn Nghệ vẫn luôn khéo đưa đẩy, sao lại trở nên ngay thẳng như vậy.
.Đặc biệt là Lưu Nga mồ hôi đầm đìa, vội vàng nói: - Xong rồi xong rồi, tên này lại phát bệnh cũ rồi, Đông Đông Hạo, ngươi mau lên ngăn cản Hàn tiểu ca.
.- Ồ.
.Đông Hạo liếc nhìn chung quanh, quơ lấy một cái dùi cui.
.Lưu Nga sợ tới mức cả kinh, nói:
.- Ngươi làm gì?
.Đông Hạo nói: - Đương nhiên là bảo vệ ân công a.
.Lưu Nga hai mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất xỉu, không văn hóa, thật đáng sợ, chỉ biết làm, nhưng sự tình phát triển đến nước này, đã không phải chuyện nàng ta có thể ngăn cản rồi.
.- Ta giết tên tiểu nhà quê ngươi.
.Vi Phương tức giận đến mức đã sắp tụ máu não rồi. Loại người hèn mọn như Hàn Nghệ, trong mắt y, chẳng có gì khác nô lệ, muốn giết là giết, xắn tay áo lên, chuẩn bị ra tay. Y cũng là con cháu Kinh Triệu Vi thị, đây là địa bàn của y a, Nguyên Liệt hổ, Thôi Tập Nhận bọn họ thì thôi, dù sao cũng là người cùng một giai cấp, không nhìn mặt tăng cũng nể mặt phật, nhưng Hàn Nghệ chỉ là cái đinh trong mắt y, vậy mà dám ngang nhiên khiêu khích y, nếu giờ còn không làm, vậy y còn mặt mũi nào tiếp tục sống ở Trường An.
.Tiếp theo náo nhiệt rồi, các công tử ca kia nhìn thấy có trò vui xem, thú huyết sôi sục, ra sức hét lớn, công phu thêm mắm thêm muối này, cũng đúng là không còn gì để nói a.
.Bùi Thanh Phong, Vi Quý đều thờ ơ, hiển nhiên bọn họ cũng có ý để Vi Phương dạy dỗ Hàn Nghệ một chút, bọn họ tin rằng Hàn Nghệ tuyệt không dám động thủ với Vi Phương, dù sao thì thân phận cũng chênh lệch nhau quá nhiều.
.Nhưng dự tính của bọn họ dường như không chuẩn lắm, Hàn Nghệ không vội không chậm, vẫy vẫy tay về phía bên cạnh, sau đó vén tay áo lên, chỉ thấy tên Đông Hạo kia vẻ mặt cười xấu xa chạy lên, đưa cái dùi cui cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tay cầm dùi cui, không ngừng gõ vào lòng bàn tay, trong mắt có ý cười nhìn Vi Phương.
.Vi Phương xông đến nửa đường, chợt thấy Hàn Nghệ đến dùi cui cũng đã lấy ra rồi, lập tức dừng lại, trán đẫm mồ hôi, tựa như đang nói, ngươi cũng dám động thủ thật à?
.Nhưng mũi tên trên dây cung, không thể không bắn a.
.Nhiều người nhìn như vậy, không lên thì mất mặt, lên rồi, lỡ như vẫn bị đánh, vậy thì càng mất mặt hơn, tính thế nào cũng không tính ra a, Vi Phương đột nhiên có chút hối hận. Mấu chốt là Hàn Nghệ ra bài không theo lẽ thường lắm, bình thường có như thế nào cũng sẽ nể mặt y ba phần a.
.Hàn Nghệ thấy Vi Phương dừng lại, thầm nói, quý tộc? Ha ha, mẹ nó, coi như ta đã hiểu rồi, cái gọi là quý tộc cũng chỉ là ức hiếp người thành thật.
.Trịnh Thiện Hành thấy vậy nhướn mày, đang lúc muốn lên ngăn cản, Vương Huyền Đạo đột nhiên giơ tay ngăn y lại, nói: - Trịnh huynh, kiểu chuyện này ngươi có thể ngăn cản một lần, cũng không thể ngắn cản lần thứ hai, với lại ngươi còn không hiểu Hàn tiểu ca sao, hắn cũng không phải là một người kích động.
.Đây vẫn còn không kích động? Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng Vi gia không phải là dễ chọc vào, đặc biệt là ở cái nơi một mẫu ruộng có ba phần đất này.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Chắc không phải Trịnh huynh đã quên hiện giờ Hàn tiểu a cũng là người có dính kịch độc, ta thấy Vi gia cũng chưa chắc dám đến tìm Hàn Nghệ gây sự vào lúc này, thử hỏi ai muốn dẫn lửa thiêu thân, hành động này của Hàn tiểu ca rõ ràng chính là mượn trò lố này để giết gà dọa khỉ, nhất lao vĩnh dật.
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt, thu hồi bước chân lại, nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn hiện ra vẻ lo lắng.
.- Hàn Nghệ, thằng ranh ngươi quá vô sỉ rồi, lại còn cầm vũ khí.
.- Đúng là một tên tiểu nhân.
.- Ngươi có đọc sách không?
.Các công tử ca dưới đài kêu gào.
.ĐM! Cái này liên quan đếch gì đến đọc sách a! Hàn Nghệ không hề lên tiếng.
.Vi Quý đột nhiên đứng lên nói:
.- Hàn Nghệ, ta không tin là ngươi dám động với nhị đệ ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên ta không dám, nhưng chó bị dồn đến đường cùng đều sẽ cắn người.
.- Ngươi!
.Vi Quý hai mắt tóe lửa nhìn Hàn Nghệ, nhưng lại thấy hai bên lấp ló đầu người, hình như còn mai phục không ít người, đột nhiên nhớ ra, đây là địa bàn của Hàn Nghệ, chỉ cần Hàn Nghệ dám động thủ, cho dù bọn họ cùng lên, chưa chắc đã chiếm thượng phong.
.Đúng lúc huynh đệ Vi thị đâm lao phải theo lao, một giọng nói the thé vang lên: - Tránh ra, tránh ra.
.Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám người từ ngoài cửa chen nhau đi vào, cầm đầu là một tên béo lùn, người này vào trong lầu, lập tức đưa mắt nhìn chung quanh, vừa liếc mắt nhìn thấy Hàn Nghệ đứng trên đài, vội vàng ngoắc tay chạy đến, nói: - Hàn Nghệ, ngươi ở đây thật tốt quá, mau mau đi cùng chúng ta, bệ hạ triệu ngươi lập tức vào cung.
.Toàn trường lập tức một bề yên tĩnh.
.Người này chính là Thiếu giám Trương Đức Thắng.
.Bùi Thanh Phong và huynh đệ Vi thị chợt thấy gió lạnh vù vù sau lưng.
.Hàn Nghệ cũng ngẩn người, thầm nói, ĐM! ngươi đến cũng thật là đúng lúc, lập tức giả bộ dạng của người bị hại, hai tay giữ trước ngực, nức nở nói: - Trương thiếu giám, xin thứ hạ quan tạm thời không thể đi cùng ngài, có thể đợi một lát không.
.Trương Đức Thắng hắc một tiếng:
.- Hàn Nghệ, ngươi à chán sống rồi phải không.
.Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói: - Vi nhị công tử muốn giáo huấn ta, có thể chờ y giáo huấn ta xong, rồi ta đi với ngài không.
.Vi Phương nghe vậy kích động đến mức muốn phụt máu, ngươi đang cầm dùi cui, còn nói ta hả? Dùi cui của hắn đâu?
.Trương Đức Thắng nhìn Vi Phương, sửng sốt, sau đó sốt ruột giậm chân nói: - Ai ôi, bệ hạ và thái úy, hữu phó xạ đều đang đợi rồi, các ngươi đều không muốn sống rồi, được được được, vậy thì cùng đi với chúng ta hết đi.
.Thái úy? Hữu phó xạ?
.Vi Phương nghe vậy mặt giống như cà dầm sương, chân cũng run lẩy bẩy.
.Bùi Thanh Phong vội vàng nói: - Trương thiếu giám, đây chẳng qua là một hiểu lầm mà thôi, đâu dám phiền đến thánh thượng, chúng ta cáo từ trước.
.Nói xong y liền nháy mắt ra hiệu với huynh đệ Vi thị, sau đó mấy người vẻ mặt ủ rũ rời đi.
.Bọn họ đi rồi, Trương Đức Thắng ngược lại không vội nữa, hai tay đặt trước bụng, hắng giọng nói: - Hàn đại gia, có thể đi cùng chúng ta rồi chứ.
.Dù gì người ta cũng đã làm thái giám nhiều năm như vậy, nếu ngay cả sự nhỏ mọn của Hàn Nghệ cũng không nhìn ra, vậy còn lăn lộn cái đếch gì!
.Hàn Nghệ lập tức nhảy từ trên đài xuống, vẻ mặt cười nịnh nói:
.- Không dám, không dám, Trương thiếu giám cũng đừng mỉa mai Hàn Nghệ nữa, nếu không, ta sẽ gặp ác mộng mất.
.Trương Đức Thắng nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng, lườm Hàn Nghệ một cái, nói: - Tiểu tử ngươi đúng là quá giảo hoạt rồi.
.Nghe ngữ khí như giận như không của y, Hàn Nghệ không khỏi rùng mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận