Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1409: Không vào hang cọ

..
.Kỳ thực Dương Tư Nột cũng không còn cách nào, cứ giằng co nữa thì chỉ sợ sẽ làm lỡ thời xuân của Dương Phi Tuyết, đây là xuất phát từ tình thương của người cha. Mà nhìn từ góc độ hiện thực, Hàn Nghệ đã không còn là tiểu tử nông gia của Dương Châu nữa, hắn cũng có chút bản lĩnh đấy, phải biết là địa vị của Hàn Nghệ ở trong triều còn cao hơn ông ta, nếu ông ta ép gả Dương Phi Tuyết đi, ông ta không có cách nào ngăn cản Hàn Nghệ làm ra chuyện gì, hơn nữa tên Hàn Nghệ này đôi lúc vô cùng đáng sợ, ngoài việc tiếp nhận thì ông ta không còn cách nào khác.
.Nhưng dù nói thế nào, câu nói của Dương Tư Nột cũng khiến Hàn Nghệ vui mừng khôn xiết, cũng không còn tâm tư nói chuyệntiếp với Dương Tư Nột nữa. Dương Tư Nột cũng nhìn ra, cho nên tự mượn cớ rời đi.
.Dương Tư Nột vừa đi, Hàn Nghệ liền lập tức chạy đến khuê phòng của Dương Phi Tuyết.
.Cốc cốc cốc!
.- Chuyện gì thế?
.Bên trong truyền đến giọng nói của Dương Phi Tuyết, vô cùng bình thản, nhưng giọng nói đã khác nhiều so với trước kia, vô cùng trưởng thành.
.Cốc cốc cốc!
.Hàn Nghệ chưa lên tiếng, lại gõ cửa tiếp.
.Bên trong đầu tiên là trầm mặc một chút, sau đó lại nghe Dương Phi Tuyết nói:
.- Không nói, ta cũng sẽ không mở cửa, ai biết có phải người xấu không.
.So với câu ban nãy, giọng điệu này lại trở về với điệu bộ khờ khạo ngây ngô của Dương Phi Tuyết trước đây.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu không mở cửa, ta sẽ phá cửa mà vào!
.- Được đó!
.- Phi Tuyết!
.Hàn Nghệ giả bộ nổi giận nói.
.Qua một hồi, nghe thấy một tiếng két, rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra, chỉ thấy một vị nữ tử đang đứng trong cửa, mặt trái xoan xinh đẹp, nét mi thanh tú, sóng tóc như mây tùy ý buộc thành một búi ở phía sau, thân mặc một bộ y phục bình thường của Tự do chi mỹ, có vẻ sự vô cùng chín chắn, khí chất cao quý và trí tuệ tràn đầy, có sự khác nhau cực lớn so với thiếu nữ ngây thơ đáng yêu trước đây, giống như hai người khác nhau vậy.
.Hàn Nghệ nhất thời cũng nhìn đến ngây người.
.Dương Phi Tuyết hoang mang nhìn hắn, nói: - Gõ nhầm cửa hả?
.Hàn Nghệ cười ha ha: - Nàng đứng ở đây, cho dù là gõ nhầm cửa, ta cũng sẽ chỉ cảm thấy may mắn.
.Dương Phi Tuyết cười tủm tỉm: - Vào đi!
.Hàn Nghệ vào đến bên trong, rất thành thục móc chân một cái, cánh cửa khép lại, sau đó liền vòng tay ôm Dương Phi Tuyết lại, hôn thật đắm say.
.Dương Phi Tuyết nào ngờ được tên nhãi này lại trực tiếp như vậy, bị hắn hôn thì vẻ mặt ngớ ra, qua một lát mới phản ứng được, nhưng đã quá muộn rồi.
.Qua một lúc lâu, Hàn Nghệ mới buông Dương Phi Tuyết ra.
.- Chàng đấy, vừa về đã ức hiếp ta! Đôi bàn tay trắng như phấn của Dương Phi Tuyết đập mạnh lên lồng ngực Hàn Nghệ một cái, hai má đỏ hồng, lại càng thêm xinh đẹp.
.Hàn Nghệ vẻ mặt có lỗi: - Xin lỗi, ta nhớ nàng quá đi.
.Dương Phi Tuyết liếc nhìn hắn chăm chú, đột nhiên giãy ra khỏi hắn: - Ta không tin chàng. Trong sự ngượng ngùng, có mang theo chút vui mừng.
.Hàn Nghệ lại giữ chặt lại đôi bàn tay ngọc ngà của nàng, kích động nói: - Phi Tuyết, nói cho nàng một tin tốt.
.- Tin tốt gì?
.- Cha nàng đã đồng ý rồi.
.- Cha ta đồng ý cái gì?
.- Chính là hứa gả nàng cho ta.
.- Hả?
.Dương Phi Tuyết nghe thấy vậy hơi há miệng ra.
.Hàn Nghệ bối rối nói: - Sao? Chẳng lẽ nàng không thích sao?
.- Ta!
.Dương Phi Tuyết xấu hổ không ngừng, người này thật là xấu xa, rõ ràng là cố tình trêu đùa ta. Lại thấy Hàn Nghệ không giống như đang giả vờ, giậm chân: - Nếu ngay cả ta có thích hay không mà chàng cũng không biết, vậy thì chàng vẫn là đừng đến thì tốt hơn. Nói xong nàng liền vùng thoát khỏi tay Hàn Nghệ, đi đến trước bàn làm việc của mình ngồi xuống.
.Ồ hóa ra cô gái nhỏ này đang thẹn thùng! Hàn Nghệ thở phào một hơi, cười ha ha tiến lại, vừa nhìn bàn ghế này, tiêu chuẩn do Phượng Phi Lâu chế tạo, oa một tiếng: - Rất chuyên nghiệp đấy! Nhưng mà Phi Tuyết, ta cho nàng đến học viện chỉ là để cuộc sống của nàng thêm phong phú hơn, chứ không phải để nàng đi liều mạng, sao nàng có thể đem bàn ghế làm việc chuyên nghiệp như vậy về phòng ngủ được, lát nữa ta bảo người chuyển ra ngoài cho nàng.
.- Chàng làm gì thế? Đây là phòng của ta mà! Dương Phi Tuyết vội vàng bảo vệ bàn làm việc của mình, lại nói: - Hơn nữa, cái này không phải đều là do chàng hại sao.
.Hàn Nghệ khó hiểu nói: - Việc này liên quan gì đến ta?
.Dương Phi Tuyết nói: - Ai bảo chàng đi lâu như vậy, Vô Y tỷ lúc đó lại đang trong kỳ nghỉ sinh, tài liệu giảng dạy, sắp xếp chương trình học, báo danh học sinh của học viện đều dồn lên người ta, ta đành phải đem bàn làm việc về phòng ngủ.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, rất muốn tát cho mình một bạt tai.
.Dương Phi Tuyết khẽ đảo mắt, cười hì hì nói: - Nhưng ta lại rất thích, cảm ơn chàng, Hàn Nghệ, nếu không phải chàng, cuộc sống của ta cũng không thể trôi qua muôn màu muôn vẻ như vậy được.
.Hàn Nghệ liếc mắt thoáng nhìn, cười khan nói: - Nàng đã nói vậy rồi, sao ta có thể không biết xấu hổ mà chuyển bàn ghế này ra ngoài được. Phi Tuyết, nàng thật sự là càng ngày càng thông minh.
.- Đều là học chàng đấy! Dương Phi Tuyết đắc ý, hai tròng mắt lấp lánh.
.- Thật sự là không cách nào với nàng!
.Hàn Nghệ cười khổ lắc đầu, nhưng đối với Dương Phi Tuyết, trong lòng hắn mang nhiều áy náy hơn, đang định giơ tay kéo nàng lại, yêu thương đàng hoàng một phen. Nhưng vừa đưa tay đến nửa chừng, Dương Phi Tuyết đột nhiên nói: - Chàng về đúng lúc lắm, chỗ ta có rất nhiều vấn đề chưa rõ, còn có vài chỗ ta cũng không biết mình có làm đúng không, chàng mau xem giúp ta đi.
.- Hả?
.- Chàng hả cái gì?
.- Ta mới đến mà!
.- Ta biết chứ!
.- Dựa theo những vở kịch tình cảm, lúc này không phải lúc diễn đoạn tình cảm tương tư lẫn nhau sao?
.- Cái gì mà tình cảm tương tư, ta làm gì có thời gian nhớ chàng.
.Hàn Nghệ lập tức tan nát cõi lòng.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên cũng ý thức được mình đã nói sai, hơi há cái miệng nhỏ nhắn ra, thấp thỏm nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhìn nàng, thương tâm nói: - Nàng tự xem mà xử lý đi, dù sao lòng ta cũng tan nát rồi.
.Dương Phi Tuyết hoài nghi nói: - Sao có thể dễ tan nát thế.
.Hàn Nghệ kích động nói: - Nàng mà lại có thể không nhớ đến ta, tự nàng nghe xem, câu này làm người ta tan nát cõi lòng cỡ nào chứ!
.Dương Phi Tuyết liếc trái liếc phải: - Ta ta cho rằng lúc chàng sắp đi đã an bài nhiều việc cho ta như thế, chính là sợ ta sẽ chịu nỗi khổ tương tư, cho nên cho nên ta mới tận lực không nhớ chàng nữa, lẽ nào đây không phải là mong muốn của chàng ư.
.- Nàng đừng vờ vịt với ta! Hàn Nghệ hừ một tiếng, vỗ vỗ đùi mình: - Mau đến đây ngồi nào, có lẽ ta sẽ thứ lỗi cho nàng.
.Hai gò má Dương Phi Tuyết phiếm hồng, khẽ cắn môi son nói:
.- Hay là hay là chúng ta nói xong chuyện công việc đã, sáng mai phải lên lớp, nếu không làm xong chỗ này, ta cũng không có tâm tư nói chuyện khác.
.- Không được!
.- Không được thì thôi! Dương Phi Tuyết nghiêng mặt đi.
.Oa! Thật là! Hàn Nghệ giơ hai tay nói: - Thôi vậy thôi vậy, ta sợ nàng gì chứ! Trong lúc nói, hắn đứng dậy, mang ghế tới ngồi cạnh Dương Phi Tuyết, một tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, còn ti tiện nhẹ nhàng vuốt ve, lại nghiêm trang nhìn lên bàn: - Vấn đề gì có thể làm khó mỹ nữ vừa trí tuệ vừa mỹ mạo của ta chứ, để ta xem nào. Trong lòng thầm vui vẻ, ta cũng ngốc rồi, nói chuyện tình yêu đơn thuần gì chứ, phải tăng ít kịch tính vào, như vậy mới kích thích.
.Dương Phi Tuyết vẻ mặt lúng túng, thế này có thể an tâm làm việc ư, người này rõ là có ý đồ, ta sẽ không cho chàng đắc lợi đâu. Nàng vẫn xem như không biết, cầm lấy một bản tài liệu, giao cho Hàn Nghệ.
.Nhưng vừa nói liền không dừng lại được, đây không phải vì Dương Phi Tuyết ngượng ngùng, cố ý tìm việc để cản trở Hàn Nghệ ra chiêu, mà là thực sự có rất nhiều vấn đề, tất cả phương châm của học viện đề là do Hàn Nghệ đặt ra, các nàng đều vẫn là lần đầu tiên tiếp nhận, quan trọng là, Hàn Nghệ không có ở đây, rất nhiều nữ lão sư thậm chí đều muốn khai giảng trễ một chút, là Dương Phi Tuyết yêu cầu khai giảng đúng giờ, cứ làm thế trước, đợi Hàn Nghệ về rồi nói sau, cho dù có sai một chút, cũng không sao.
.Nói một hồi, Hàn Nghệ đã thu cánh tay bên hông Dương Phi Tuyết trở về, nghiêm túc bàn bạc với Dương Phi Tuyết.
.Cốc cốc cốc!
.- Phi Tuyết tỷ, lão gia bảo tiểu nhân đến nhắc nhở Hàn Thị lang, thời gian không còn sớm, sắp đến giờ giới nghiêm rồi.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn, lúc này mới phát hiện trời đã tối rồi, cũng không khỏi mang vẻ mặt ngơ ngác, lại nhìn về phía Dương Phi Tuyết, một ngày a! Chúng ta nói chuyện công việc một ngày a! Nàng chơi chiêu này cũng hơi thâm độc quá nha.
.Dương Phi Tuyết đảo mắt loạn xạ, trong lòng quả thật cũng có chút áy náy, Hàn Nghệ vừa mới về đã chạy tới thăm nàng, kết quả lại nói chuyện công việc suốt một ngày, đột nhiên hôn một cái lên mặt Hàn Nghệ rất nhanh, nói: - Thế này được rồi chứ!
.- Nàng đây là ý gì. Hàn Nghệ phẫn nộ nói: - Làm nhục ta sao? Hàn Nghệ ta thâm tình thế nào, yêu nàng thế nào, nhưng nặng nhẹ gấp gáp vẫn có thể phân biệt rõ ràng, hiện giờ sắp khai giảng rồi, nhưng chuyện trong học viện vẫn còn rối tung lên, đây là việc liên quan đến tiền đồ của mấy trăm đứa trẻ, cũng không thể qua loa được, còn về việc giữa chúng ta, ta cho rằng cũng không cần vội trong một hai ngày. Phi Tuyết, nàng sẽ không trách ta đã nghĩ vậy chứ?
.Dương Phi Tuyết thật thà lắc đầu, nói: - Ta cảm thấy chàng nói rất đúng, ta chính là nghĩ như vậy.
.- Vậy thì tốt!
.Hàn Nghệ cầm lấy một bản tài liệu, vừa chăm chú xem, vừa nói: - Đúng là còn rất nhiều vấn đề, đêm nay chúng ta thức suốt đêm làm xong hết chỗ này rồi nói tiếp!
.- Được! Dương Phi Tuyết hưng phấn nói.
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một tia đắc ý, hướng ra cửa nói: - Ngươi nói với Dương công, ta và Phi Tuyết còn có rất nhiều chuyện công việc phải nói, phải đốt nến nói chuyện trong đêm.
.- Đợi đợi chút! Dương Phi Tuyết đột nhiên tỉnh ngộ lại, đỏ mặt nói: - Chàng muốn qua đêm ở đây?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đúng vậy! Nhiều vấn đề như vậy, sao nói hết trong một lúc được!
.Dương Phi Tuyết vừa thẹn vừa giận nói: - Hàn Nghệ, chàng thật giảo hoạt a!
.Hàn Nghệ oan uổng nói: - Giảo hoạt gì chứ? Này này này! Nàng nàng không nghĩ sai lệch đấy chứ, nàng nghĩ xem mấy trăm đứa trẻ kia, tiền đồ của chúng đều nằm trong tay chúng ta, nhất định chúng ta phải cố gắng hơn nữa mới được a.
.Dương Phi Tuyết nói: - Lát nữa cha ta đích thân tới, chàng cũng nói vậy sao?
.- Có vấn đề gì? Hàn Nghệ nói: - Yên tâm, cha nàng chính trực thiện lương, trung can nghĩa đảm, vì nước vì dân như vậy, ông ấy nhất định sẽ hiểu.
.Vừa dứt lời, chợt nghe một giọng nói hùng hậu ngoài cửa: - Hàn Thị lang quá khen, Dương mỗ không dám nhận, thế này đi, nếu đã gấp như vậy thì ta cũng tới giúp hai người.
.- Oái, ta đột nhiên nhớ ra bệ hạ còn phân phó cho ta một vài chuyện, ta ta về trước nhé. Hàn Nghệ sợ tới mức nhảy dựng lên, đứng bật dậy.
.Dương Phi Tuyết phì một tiếng, che miệng trộm cười.
.Hàn Nghệ liếc nhìn nàng, dường như nói, đều tại nha đầu nàng đấy, nàng còn cười được.
.Dương Phi Tuyết bĩu môi, cố sức kìm tiếng cười.
.Hàn Nghệ thấy bộ dạng này của nàng thật là đáng yêu, sao còn nhẫn tâm trách nàng, đột nhiên cúi người, hôn một cái vào môi rất nhanh, không đợi nàng thẹn thùng, lại nhẹ giọng nói bên nàng:
.- Ta yêu nàng! Lần tới ta lại đến thăm nàng.
.Một câu này thật sự là còn hơn thiên ngôn vạn ngữ, Dương Phi Tuyết xấu hổ ừ một tiếng.
.Hàn Nghệ đứng thẳng người dậy, hít sâu một hơi, bi tráng nhìn Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết thiếu chút nữa lại bật cười.
.Hàn Nghệ bước ra ngoài cửa, bóng dáng toát ra một khí thế tráng sĩ gãy lưng, không không không, tráng sĩ gãy tay.
.Cửa vừa mở ra đã thấy Dương Tư Nột mặt không chút biểu cảm đứng ở ngoài cửa, hắn vừa cúi đầu, khí thế lập tức xẹp đi, tiến lên hành một lễ: - Hàn Nghệ quấy rầy rồi, Hàn Nghệ cáo từ trước.
.Dương Tư Nột lạnh lùng nói: - Hóa ra là ngươi lừa con gái ta như vậy.
.- !
Bạn cần đăng nhập để bình luận