Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 750.1: Thác cổ cải chế

.gươi muốn Hàn Nghệ đi buôn bán, thì xem chừng hắn sẽ cân nhắc hậu quả của thất bại, nhưng nếu ngươi muốn hắn đi lừa đảo, thì hắn hoàn toàn không cân nhắc gì cả, không phải là hắn khinh thường người khác, mà là trong tiềm thức hắn sẽ không chuẩn bị cho sự thất bại, bởi vì thất bại là xong, còn phải cân nhắc gì nữa, chạy được thì chạy, không chạy được thì chết.
.Việc này nếu mà đổi sang nữ tử khác, nghe trượng phu của mình đang đùa bỡn với đám đại nho kia, chưa nói là kinh sợ, nhưng nhất định sẽ ngăn cản, ngươi như vậy là đang đùa với lửa đó, đám người đó có ai là dễ động vào đâu. Duy chỉ có Tiêu Vô Y là một ngoại lệ, bởi vì nàng cũng thường đùa với lửa, cho nên nàng không những không phản đối, ngược lại còn rất chờ đợi, ủng hộ là điều tất nhiên, nàng còn muốn thấy Hàn Nghệ đùa bỡn những tên đại nho kia trong tay mình.
.Thực ra nàng tới đây căn bản không phải vì muốn xem kịch, bởi vì nàng biết cha nàng sẽ tới, nàng chắc chắn không tiện xuất hiện, chủ yếu là do lo cho Hàn Nghệ, bởi vì nàng vô cùng hiểu Hàn Nghệ, biết là việc này chắc chắn không đơn giản, việc này mà làm không tốt thì sẽ xảy ra vấn đề lớn, nhưng sau khi biết chân tướng thì nàng đã yên tâm hơn, thậm chí còn muốn tham dự vào.
.Tuy nhiên, nàng vẫn rất dè chừng sắc mặt của Tiêu Nhuệ, cho nên chỉ dừng chân ở đây một lát, rồi tiếc nuối rời đi, trước khi đi còn dặn dò Hàn Nghệ đến lúc đó nhất định phải nói rõ ràng.
.Sau khi nàng rời đi không lâu, cửa lớn Phượng Phi Lâu đã mở, tuy nhiên chẳng một ai chen chân vào trong, đám nho sinh kia đều ngoan ngoãn xếp thành hàng dài, đừng nói là tranh giành xô đẩy, mọi người thậm chí còn nhường nhịn lẫn nhau, còn đám công tử thì cũng không dám phá vỡ cảnh tượng ấy, cũng đành học cách nhượng bộ, như bọn Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, đều đứng cả ở dưới cùng, nhường nhịn là phẩm chất tốt đẹp của Nho gia.
.Xếp thành hàng dài, chẳng ai chen chúc xô đẩy, mọi người đều nhẫn nại chờ đợi đám đại nho chậm chạp đi vào bên trong hết rồi mới theo quy củ mà từng người vào một.
.Hơn nữa sau khi bọn họ đi vào, con đường có phần trống trải như chưa hề có người qua lại vậy, vô cùng sạch sẽ. Trước kia, khi đám công tử này bá chiếm ngõ bắc, như bọn Uất Trì Tu Tịch, Lệnh Hồ Tu Nhân, Dương Mông Hạo, Tiêu Hiểu, mỗi lần chúng đến thì như trận bão vừa quét qua vậy.
.Từ đó có thể thấy, nho sinh là đám người tuân thủ quy tắc nhất trên thế gian này.
.Đương nhiên, nếu ngươi chửi Khổng Tử, bọn chúng nhất định sẽ liều mạng với ngươi.
.Hàn Nghệ nhìn cảnh tượng đó, không khỏi ngầm giơ ngón tay cái tán thưởng đám nho sinh kia. Tố chất ấy còn cao hơn cả đám người thời hậu thế không biết bao nhiêu lần. Cho nên là, có những thứ không thể đánh mất.
.Đi vào trong lầu, đám nho sinh ngồi rất ngay ngắn, cho dù là lời nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, nhưng trên khuôn mặt thì tràn đầy một vẻ hứng thú. Trước kia, lúc này chắc chắn vô cùng ồn ào náo nhiệt, ngay cả hai con ngõ cũng nghe thấy, sự khác biệt là quá lớn. Đám đại nho thì chắc chắn là ngồi ở chỗ khách quý, bao gồm cả nhạc phụ của Hàn Nghệ là Tiêu Nhuệ. Đây gọi là việc đáng thì chẳng nên nhường.
.Một lát sau, tấm rèm đỏ được mở, trong lầu lập tức lặng ngắt như tờ.
.Trong lúc tấm rèm đỏ đang mở, thì nghe có tiếng đọc sách từ trên sân khấu truyền tới.
.- Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.
.Đám nho sinh nghe thấy tiếng đọc sách trong trẻo ấy, chợt trào dâng một cảm giác thân quen vô cùng.
.Trong chốc lát, tấm rèm đã hoàn toàn được mở ra, chỉ thấy có một ông già ngồi dưới gốc cây lê, bên cạnh là 5,6 đứa trẻ chạc độ 14,15 tuổi. Bởi vì thời kì Xuân Thu người ta đều ngồi trên chiếu, thảo luận học vấn, hơn nữa trang phục đều là trang phục thời Xuân Thu, áo trắng viền đen, một không khí học vấn thời kì Xuân Thu như cơn gió ập tới.
.Đám nho sinh kích động không thôi, đây rõ ràng là cảnh tượng trong mộng của bọn chúng, thậm chí ngay cả đám đại nho cũng thể hiện rõ vẻ kích động. Đây mới là kịch nói chứ, nào như gì mà "Bạch sắc sinh tử luyến", toàn diện mạo phố phường, là sản phẩm hạ đẳng. Đoạn cảm kích nhìn lên sân khấu, chỉ thấy một đứa trẻ hơi gầy gò đang ngâm nga Kinh Thi, người diễn đứa trẻ này chính là Mộng Đình.
.Không ít người nhận ra Mộng Đình, thầm nghĩ lẽ nào Mộng Đình đóng vai Khổng Tử? Không khỏi cảm thấy có chút bất ổn, dù sao Mộng Đình cũng là nữ nhân, sao ngươi lại có thể để nữ nhân đóng vai Khổng Tử chứ.
.- Cầu chi bất đắc, cầu chi bất đắc.
.Mộng Đình ngâm tới đây, đột nhiên không đọc tiếp được nữa.
.Ông lão kia hơi nhíu mày lại, nhìn sang thằng nhóc mập bên cạnh nói: - Khổng Khâu, ngươi đọc tiếp đi.
.Đám nho sinh hễ nghe thấy "Khổng Khâu", trong lòng chợt cảm thấy giật thột, cái thời đại đó ai mà dám gọi thẳng là "Không Khâu", nhưng cùng lúc đó cũng kịp phản ứng lại, Mộng Đình không đóng vai Khổng Tử, mà đóng vai đó là một thằng nhóc mập, chợt cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Thằng nhóc mập thì đáng yêu đấy, nhưng cho nó đóng vai Khổng Tử thì cảm thấy kì quặc thế nào, thật là vã hết cả mồ hôi lạnh.
.- Dạ.
."Khổng Khâu" cúi người hành lễ, sau đó ngâm nga: - Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc.
.Đọc một hơi là xong.
.Mộng Đình và mấy vai phụ đương nhiên là nhìn nhóc mập với ánh mắt ngưỡng mộ, ông lão cũng khen ngợi nhóc mập.
.Đám nho sinh thì xem mà kích động không thôi, tổ sư gia vừa xuất hiện đã thể hiện bản lĩnh, thật là đã quá.
.Ngay cả đám Trịnh Bá Ngung xem mà cũng gật đầu lia lịa, vở kịch này thật có trình độ, mở đầu cái đã là quan quan thư cưu, chỉ thế thôi đã có thể thấy được trình độ cao thế nào.
.Hàn Nghệ đứng phía sau cánh gà thấy vừa mới bắt đầu mà đám nho sinh đã sung sướng như vậy, thật chẳng biết nói gì, bởi vì theo hắn, đây chỉ là một tình tiết dẫn dắt người xem tới nhân vật chính, chứ đâu phải điểm gì hay ho đâu.
.Đột nhiên, một quả lê rơi trúng đầu "Khổng Khâu", khiến cho "các bạn học" một trận cười lớn, nhưng "Khổng Khâu" lại cầm quả lê lên vô cùng tò mò hỏi thầy giáo, tại sao quả lê này lại rơi xuống? Thầy giáo nói lê khi chín thì sẽ rơi xuống, nhưng nói vậy rõ ràng là chưa làm "Khổng Khâu" thỏa mãn.
.Từ đó trở đi, chủ đề câu chuyện lại thay đổi đột ngột, từ Kinh Thi ban đầu đã nhảy ngay sang lực học.
.Phần sau nói về niềm khao khát học hỏi của "Khổng Khâu", làm sao để khám phá cuộc sống, lại thêm mấy thí nghiệm, phát hiện ra trái đất có lực hút.
.Đám nho sinh hoàn toàn chẳng hiểu gì.
.Còn đám người thông minh thiên phú như Trịnh Thiện Hành thì rơi vào trầm tư.
.Quả lê này khiến cho đầu óc mọi người mơ hồ, chẳng còn nghĩ tới quan quan thư cưu nữa.
.Sau đó là tới tình tiết trọng tâm của câu chuyện, thực ra là câu chuyện thí nghiệm tháp nghiêng của Ga li lê. Chỉ là Hàn Nghệ có thay đổi chút ít, xây dựng thầy giáo của "Khổng Khâu" thành hình ảnh một người có học vấn đức cao vọng trọng, ý muốn chỉ Aristotle. Ông ta trong một lần dạy học, đã vô tình đề cập tới việc này, ông ta nói thứ gì nặng sẽ rơi xuống đất trước, thứ gì nhẹ sẽ rơi xuống sau, sau đó lấy hòn đá và lông chim ra chứng minh điều đó.
.Bởi vì bối cảnh của vở kịch là thời đại Xuân Thu, đó là thời đại trí tuệ bùng nổ, bách gia tề minh, lí thuyết này sinh ra vào thời đó thì cũng vô cùng hợp lí.
.Nhưng bởi vì "Khổng Khâu" vừa biết được có sự tồn tại của lực hút, theo thuyết về lực hút thì phải là rơi xuống đất cùng nhau. Sau đó là hàng loạt những thí nghiệm của "Khổng Khâu", chuẩn bị lật đổ lí thuyết của thầy giáo. Tuy nhiên, ý định đó gặp phải muôn vàn khó khăn, bạn đồng môn thì mắng, một tiểu nhi như ngươi, sao lại có thể thách đấu với lão tiên sinh được, ngươi làm vậy là khi sư diệt tổ đó, thầy giáo cũng đuổi y khỏi sư môn, ngay cả hàng xóm cũng khinh thường y.
.Có thể nói là hoàn toàn bị cô lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận