Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1028: Người thành đạt kiêm tế thiên hạ

..
.Chẳng được hai ngày, thương nhân Lạc Dương cũng đã đổ tới Trường An, bọn họ tới thẳng Hộ Bộ.
.Hộ Bộ trong chốc lát đã trở thành cơ quan có quyền lực nhất lưỡng đô.
.Năm Bộ còn lại đều vô cùng ngưỡng mộ. Hộ Bộ vốn xếp thứ hai trong Lục Bộ, nắm giữ tài chính trong thiên hạ, thế nhưng giờ đây, quyền lực của Hộ Bộ vô hình trung tăng lên không ít, bởi vì Hộ Bộ còn kiêm nhiệm chăm lo cho mối liên hệ giữa Trung Nguyên và Mạc Bắc.
.Nổi trội hơn cả là các công trình của triều đình, vốn là do Công Bộ quản lí, phương diện ngoại giao là chức trách của Lễ Bộ, nhưng hiện giờ thì hai bộ này chẳng còn việc gì để làm cả.
.Các quan viên Hộ Bộ đương nhiên là hoàn toàn phục tùng Hàn Nghệ. Khi Hàn Nghệ tới, thì ngay cả tên tiểu lại vốn chỉ là chân lon ton cũng đều trở thành nhân vật quan trọng, số người mời bọn họ ăn cơm không đếm xuể, thương nhân đều phải xếp hàng thì mới đến lượt.
.Cứ như vậy, chỉ trong vài ngày, uy vọng của Hàn Nghệ trong Hộ Bộ đã vượt cả Cao Lý Hành.
.Người này thật là biết dùng ma pháp.
.Nguyên gia bảo.
.- Tiểu tử Hàn Nghệ này quả là ghê gớm, chỉ trong vài ngày, đã khiến Hộ Bộ nổi lên như cồn. Nguyên Hạc cười ha hả nói. Một người trước nay luôn cổ hủ, ngoan cố như ông ta, đến nay phải hết lời khen ngợi Hàn Nghệ.
.Nguyên Nhạc vui mừng nói: - Đúng là vậy đó, đại ca, huynh có thể còn chưa biết, đến nay một tên tiểu lại Hộ Bộ đi ăn cơm, cũng có cả đám xếp hàng mời.
.- Năm mươi vạn quan mà!
.Nguyên Hy cảm khái nói: - Có thể thấy triều đình dự định chấn hưng con đường tơ lụa, số người qua lại trong tương lai chắc chắn sẽ tăng lên gấp bội, những người này hoặc là quan viên, hoặc là phú thương. Bắc Đình là yếu đạo giao thông, cái khách sạn đó Nguyên gia ta nhất định phải giành được.
.Nguyên Hạc nói: - Đại ca, Bắc Đình chỉ là một nơi yếu địa giao thông, vẫn còn rất nhiều nơi khác, chỉ một cái khách sạn đó liệu có quá ít không.
.Nguyên Hy gật đầu nói: - Đây cũng là điều ta đang cân nhắc, việc xây đường, chúng ta đừng tham gia, đó chỉ là vụ làm ăn trước mắt, làm xong là hết, khách sạn thì có thể ăn lãi lâu dài. Thế này đi, ngươi tới thương lượng với Nguyên Triết, Nguyên Mẫu Đơn, xem chúng ta còn có bao nhiêu tiền có thể huy động, cố gắng giành thêm mấy khách sạn nữa.
.Mặc dù nói rằng xây dựng khách sạn không phải do triều đình đầu tư, nhưng có ưu đãi, ít ra thì đất đai là cho không, Nguyên gia tham lam không hài lòng với kiến nghị của Hàn Nghệ, bọn họ hi vọng có được nhiều hơn nữa.
.Phượng Phi Lâu.
.- Ân công, đại sự hỏng rồi!
.Hàn Nghệ vừa mới từ Hộ Bộ quay về, Tang Mộc đã một vẻ mặt suy sụp xông tới.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Xảy ra chuyện gì rồi?
.Hắn thầm nghĩ, ta hiện giờ vị thế hoành tráng, oai phong lẫm liệt là thế, còn kẻ nào dám động vào ta?
.Tang Mộc vội vã nói: - Chính vào sáng nay, có không ít thợ sắp hết hạn hợp đồng của chúng ta đều tỏ ý không muốn gia hạn hợp đồng nữa.
.Hàn Nghệ hỏi lại: - Vì sao?
.- Chẳng phải đều là do ân công cả sao?
.- Liên quan gì đến ta chứ? Hàn Nghệ ngạc nhiên nói.
.Tang Mộc nói: - Ân công còn muốn làm đường, xây dịch trạm, còn cả khách sạn nữa, những thứ đó đều cần có thợ, mà thợ của chúng ta thì kinh nghiệm phong phú, đám thương nhân kia chẳng phải đều đang dòm ngó sao.
.Từ trước đến nay, đều là Hàn Nghệ đi lôi kéo người của người khác, giờ đây tới lượt hắn trở thành nạn nhân.
.Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có Hàn Nghệ thì không ngừng xây dựng công trình, thợ của hắn là giỏi nhất, không lôi kéo họ thì lôi kéo ai.
.Ta thật là đã gây ra nghiệp chướng rồi ! Hàn Nghệ ngẩn người một hồi lâu, buồn bã nói: - Không thể chứ, thợ trong thiên hạ nhiều như vậy.
.Tang Mộc nói: - Thợ trong thiên hạ đúng là không ít, nhưng đại bộ phận đều trong triều đình, thợ trong giân gian quá nửa là từ nông dân mà ra, đương nhiên là ít đến thê thảm.
.Hàn Nghệ mặt mày cau có. Cái kiểu hoạt động này quá bất lợi cho kế hoạch của hắn. Thợ cũng đều đã bị lũng đoạn, tư doanh còn làm ăn được gì nữa. Thầm nghĩ, ta cần phải nghĩ cách để triều đình nhả thợ ra mới được. Ngoài miệng lại nói: - Đã đành như vậy, thì kệ họ đi, người đi tới chỗ cao, nước đổ về chỗ trũng, âu cũng là lẽ thường tình. Chúng ta cũng phải tuân thủ quy tắc.
.Tang Mộc buồn bực nói: - Nhưng đó đều là những người thợ lão luyện mà!
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng chúng ta đã không cạnh tranh được với bọn họ. Đám thương nhân kia đã lôi kéo họ đi, thì chắc chắn họ sẽ được đảm nhiệm tổng công trình sư, còn ở với chúng ta, họ chỉ được làm đốc công mà thôi. Chúng ta không thể chi số tiền dành cho tổng công trình sư để giữ chân đám đốc công đó được. Dù sao thì công trình của chúng ta nhiều vô kể, có thể tiếp tục bồi dưỡng, chỉ cần đám người vị trí cao hơn không bỏ đi là được.
.Tang Mộc gật đầu nói: - Ta hiểu rồi.
.Đúng vào lúc này, một người đầy tớ đi vào nói: - Tiểu Nghệ ca, Trịnh công tử ở bên ngoài cầu kiến.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Là ta mời y tới, mau mời Trịnh công tử vào.
.- Vâng.
.Tang Mộc nói: - Ân công, vậy ta lui trước.
.- Ừ.
.Một lát sau, chưa thấy người đâu, đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái, sau đó là Trịnh Thiện Hành bước vào, nhìn Hàn Nghệ chắp tay hành lễ, rồi cười nói: - Hàn tiểu ca, ta nghĩ quan lại Ngự Sử Đài chắc chắn đều đang đổ lệ cả.
.Hàn Nghệ ngẩn người ra nói: - Thế nghĩa là sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ngươi vừa tới Hộ Bộ, quan viên Hộ Bộ lập tức được bao người săn đón, thế nhưng ngươi lẽ ra đã trở thành Ngự Sử Trung Thừa, vậy thì đám quan viên Ngự Sử Đài có không tức giận được không?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Trịnh công tử quá khen rồi. Ta chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, đây đều là sức hấp dẫn của đồng tiền cả, Ngự Sử Đài chẳng qua chỉ không có cái ưu thế đó thôi. Mau mau mời vào.
.Hai người đi vào đại sảnh.
.Đợi người hầu rót xong trà lui ra, Hàn Nghệ nói thẳng luôn: - Việc cũ nhắc lại, tới tây bắc xây dựng xưởng.
.Trịnh Thiện Hành cũng vô cùng thẳng thắn nói: - Ta tạm thời không có ý định này.
.Hàn Nghệ nói: - Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ta kiến nghị ngươi nên tới đó dựng xưởng, không hoàn toàn là hùa theo chính sách của triều đình, mà là phía đó có những nguyên liệu đặc hữu.
.Trịnh Thiện Hành cau mày hỏi: - Nguyên liệu gì?
.Hàn Nghệ nói: - Lông cừu!
.Trịnh Thiện Hành ngây người ra một lúc rồi nói: - Lông cừu chỉ là thứ người Hồ yêu thích, không có nghĩa là người Trung Nguyên cũng thích. Người Trung Nguyên chúng ta vẫn thích tơ lụa hơn.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta có một bộ kĩ thuật dệt lông cừu. Ta đảm bảo với ngươi vải dệt lông cừu sẽ không chỉ được người Trung Nguyên yêu thích, bao gồm cả người Hồ, và cả người Tây Vực nữa. Lợi nhuận trong đó lớn lắm, ta kiến nghị ngươi đi kiếm tiền, chứ có bảo đi làm từ thiện đâu. Lại nữa, tơ lụa của ngươi về sau cũng bắt buộc phải đi theo con đường tơ lụa.
.Trịnh Thiện Hành ngẫm nghĩ một hồi. Nếu như nói rằng tới đó để cứu trợ người Hồ, thì y thấy chi bằng đi giúp đỡ người Hán, nhưng nếu chỉ là để kiếm tiền, thì y có thể chấp nhận, kiếm tiền thì có thể giúp đỡ được nhiều người Hán hơn, thế là sảng khoái nói:
.- Đành rằng ngươi đã nói vậy, thế thì được, ta đồng ý.
.Ngừng lại một lúc, y nói tiếp: - Tuy nhiên, có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi một chút.
.Hàn Nghệ cau mày hỏi: - Gì thế?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta biết ngươi làm vậy, là hi vọng thông qua thương nghiệp giúp đỡ người Hồ địa phương, tăng cường giao lưu giữa hai miền. Thế nhưng người Hồ dễ thay đổi, không thể hoàn toàn tin tưởng hơn nữa người Hồ kiêu dũng thiện chiến, Trung Nguyên ta xưa nay đều phải dùng vũ khí mạnh hơn để đối kháng với họ, vì thế, kĩ thuật luyện kim của Trung Nguyên vẫn luôn là thứ mà người Hồ mơ ước. Ngươi cần phải lưu ý điểm này, chớ có để nhiều kim loại và kĩ thuật luyện kim rơi vào tay người Hồ, như vậy sẽ đem lại nguy hại to lớn đối với Trung Nguyên đó.
.Y mặc dù là quân tử, nhưng do yếu tố gia tộc, dẫn đến việc y luôn phải đề cao cảnh giác đối với người Hồ. Dù sao thì tứ đại gia tộc là phe tuyệt đối phản Hồ. Hận thù to lớn quá. Từ triều Tần đến giờ, bọn họ một mực đối đầu với người Hồ. Điều này cũng giống như mối thù giữa quý tộc Quan Trung và Cao Cú Lệ vậy. Từ khi Đường triều lập quốc đến nay, chưa bao giờ hòa hoãn với Cao Cú Lệ, giảng hòa là thứ căn bản không thể nào xảy ra, dù sao thì cứ có thời gian là đi đánh Cao Cú Lệ, chưa bao giờ ngừng nghỉ. Năm xưa Tùy Dương Đế ba lần chinh phạt Cao Cú Lệ, số người chết quá nửa là tử đệ Quan Trung. Đường triều lại thừa hành chính sách bản vị Quan Trung, cho dù là triều đình có muốn giảng hòa với Cao Cú Lệ, thì quý tộc Quan Trung cũng chắc chắn không đồng ý.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu nói: - Điểm này đúng là cần đề phòng. Nói rồi, hắn đột nhiên nhìn sang Trịnh Thiện Hành cười nói: - Thực ra hôm nay ta mời Trịnh công tử tới, chủ yếu lại không phải việc này.
.Trịnh Thiện Hành tò mò hỏi:
.- Vậy thì vì việc gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta hi vọng Trịnh công tử có thể tới Hộ Bộ giúp đỡ ta.
.Trịnh Thiện Hành nghe xong ngẩn ra một hồi lâu mới nói: - Ngươi đang đùa đấy à?
.- Việc thế này ta sao có thể làm trò đùa được. Hàn Nghệ lắc đầu, nghiêm mặt nói: - Ta nghiêm túc đấy, bởi vì quan viên Hộ Bộ đều là quan viên chức nghiệp, tư duy của bọn họ chỉ dừng lại ở tư duy làm quan, còn ta lại muốn chấn hưng thương nghiệp, ta cần nhân tài phương diện này tới giúp đỡ ta, nhưng ngươi cũng biết đấy, thương nhân thì không thể làm quan. Trịnh công tử ngươi thì lại khác, người vừa là thương nhân, lại là tử đệ Huỳnh Dương Trịnh Thị, hơn nữa bản thân lại trong quan trường.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Nhưng người cũng biết tính cách ta không phù hợp làm quan.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta mời ngươi tới Hộ Bộ, không phải bảo ngươi tới đấu với ai, mà là để làm điều gì đó cho bách tính. Hộ Bộ có quan hệ chặt chẽ đến dân sinh. Ngươi ở Tự Do Chi Mỹ có thể giúp được bao nhiêu người dân? Nhưng nếu ngươi mà tới Hộ Bộ, thì số người mà ngươi có thể giúp đỡ sẽ nhiều hơn gấp bội.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: - Ngươi đừng có dụ dỗ ta. Hộ Bộ đâu có đơn giản thế. Từ cổ tới nay, triều đình có thể bớt thuế giảm phú, thì đó là cái phúc của bách tính vậy. Hộ Bộ xưa nay luôn lấy tiền của bách tính mà cung cấp cho đại quan viên triều đình đấy thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Đó chỉ là trước kia. Lần này triều đình chẳng phải là đã chi ra 50 vạn quan tiền sao. Chỉ cần chúng ta đủ khôn ngoan, chúng ta có thể mang lợi cho cả triều đình và bách tính, chứ không phải là đem lợi ích của bộ phận người này chuyển sang bộ phận người khác. Đây cũng chính là nguyên nhân ta mời ngươi tới Hộ Bộ. Nếu như Hộ Bộ rơi vào tay đám người Lý Nghĩa Phủ, thì bọn họ sẽ làm y như những gì ngươi vừa nói.
.Nghe những gì Hàn Nghệ nói, Trịnh Thiện Hành có chút động lòng. Y không giỏi đấu đá đảng phái, trong đó chẳng có cái gọi là chính nghĩa và tà ác, chỉ có đấu tranh quyền lực. Thế nhưng y chẳng có dục vọng quyền lực gì cả. Y chỉ muốn làm được điều gì đó cho bách tính. Đoạn nói: - Thế nhưng đâu phải ngươi và ta nói là xong.
.Hàn Nghệ nói: - Điểm này thì mong Trịnh công tử yên tâm. Ta sẽ lo liệu được. Bệ Hạ đã cử ta làm Hộ Bộ Thị Lang, thì cũng phải sắp xếp cho ta mấy trợ thủ chứ. Vừa lúc lần trước Kim Bộ có một chủ sự bị đầy khỏi Trường An, chức vị mặc dù không cao, nhưng ta cho rằng Trịnh công tử sẽ không để ý đến những việc kiểu đó. Hơn nữa, Trịnh công tử có thể coi đó như là công việc kiêm nhiệm, có thể tiến có thể lui, cũng giống như ta vậy, khi triều đình cần bọn ta, thì sẽ dốc hết toàn lực, nếu như không cần nữa, thì lại quay về buôn bán, bọn ta đều không phải là người sống nhờ bổng lộc triều đình. Chính là cái gọi là---
.Trịnh Thiện Hành cắt lời luôn:
.- Người thành đạt kiêm tế thiên hạ, kẻ nghèo khó cốt lo bản thân.
.- Đúng là đạo lí ấy. Hàn Nghệ gật gù nói.
.Trịnh Thiện Hành suy nghĩ một lúc, rồi cảm khái nói: - Thực ra đấy mới là đạo làm quan thực thụ. Nếu như ai ai cũng có thể nghĩ được như vậy, thì đảm bảo Đại Đường ta có thể thiên thu vạn thế. Quan viên vốn là để phò trợ quân chủ, trị vì thiên hạ. Nếu như ngươi coi quan viên là tượng trưng có tiền bạc và quyền lực, thì mọi giá trị đảo lộn cả. Hơn nữa còn gây ra đấu tranh. Quan viên kiêm chức, có thể tiến có thể lui, Trịnh Thiện Hành có thể chấp nhận, dốc chút sức mọn mà cống hiến cho bách tính trong thiên hạ. Nếu như ngươi thấy ta làm sai, thì ta sẽ về nhà, dù sao thì cũng chỉ là một chức quan nhỏ, thế là gật đầu nói: - Đành rằng ngươi đã thịnh tình như vậy, thì Thiện Hành ta cũng không khách khí nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận