Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1213.3: Con của trời

.- Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi cũng đến rồi!
.Nguyên Ưng thấy Hàn Nghệ, hai mắt không khỏi phát sáng.
.Nguyên Tranh lập tức trượt đến bên cạnh Hàn Nghệ, nói: - Tiểu Nghệ ca, huynh có thể giúp chúng ta cùng đối phó với đại gia gia được không?
.Ta đâu có ngu như vậy! Hàn Nghệ nói: - Ta dạy cho đệ đệ ta đây trước rồi hãy nói. Các ngươi chơi trước đi! Các ngươi chơi trước đí!
.Nguyên Tranh bọn chúng lập tức mặt đầy thất vọng thất sắc.
.Hàn Nghệ lại nói với Nguyên Ưng: - Nguyên bảo chủ, tạm thời ông cứ đợi đấy cho ta, chờ ta dạy cho Tiểu Mập xong, ta nhất định sẽ báo thù cho Nguyên Tranh bọn chúng.
.Nguyên Ưng chỉ cười ha hả mà không lên tiếng, hiển nhiên ông ta biết đây là kế hoãn binh của Hàn Nghệ.
.Đối mặt với Nguyên Ưng không hề có nhân tính này, Hàn Nghệ cũng không có cách nào, chỉ có thể vừa đề phòng Nguyên Ưng vừa dạy Tiểu Mập, còn bên kia Tiểu Dã đã sắp bay lên rồi, chênh lệch thực sự là quá lớn.
.- Từ từ thôi, đúng đúng đúng, rất tốt, rất tốt!
.Hàn Nghệ bắt đầu từ từ buông tay, để cho Tiểu Mập duy trì cân bằng, thấy Tiểu Mập đã tiến bộ một chút, trong lòng cũng vui vẻ liền không chú ý đến Nguyên Ưng nữa.
.Chợt nghe phía sau truyền đến một tràng âm tiếng bánh xe lăn!
.Gay rồi! Hàn Nghệ nói thầm một tiếng.
.- Nhóc béo!
.Chỉ thấy Nguyên Ưng đột nhiên từ phía sau chui lên, vỗ một cái thật mạnh lên mông Tiểu Mập!
.- Ai ôi! !! !
.Hùng Đệ hoảng hốt, ngã thẳng ra sau.
.Không phải chứ! Hàn Nghệ trợn trừng hai mắt, trực tiếp bị Hùng Đệ đụng ngã xuống đất.
.- Ô đệt! Khụ khụ khụ!
.Bây giờ Tiểu Mập không có nhẹ a, Hàn Nghệ bị đụng mà cũng thất điên bát đảo, suýt nữa đã nôn ra ngoài!
.Nguyên Ưng tiêu sái xoay người một cái, dừng lại, phá lên cười ha hả, nhưng chính lúc này, tai ông ta khẽ nhúc nhích, không thèm nhìn phía sau đã co chân bỏ chạy.
.Chỉ thấy Tiểu Dã trợn trừng mắt hung dữ, xông thẳng về phía Nguyên Ưng giống như báo đi săn, ngươi ức hiếp ai không được, ức hiếp Tiểu Mập?
.Lại là tiểu tử này! Nguyên Ưng liếc xéo ra sau, nhưng chỉ trong một giây ngẩn người này, Tiểu Dã lại đuổi đến gần không ít. Nguyên Ưng không dám chậm trễ, dồn hết khí lực huy động hai chân, nhưng Tiểu Dã không ngốc, trực tiếp đi đường tắt đuổi theo, đã sắp sửa đuổi kịp Nguyên Ưng rồi, Nguyên Ưng đột nhiên một tay nắm trên hàng rào, nhảy vọt lên đường đua xe, Tiểu Dã gần như không do dự cũng nhảy theo ra ngoài.
.Vừa mới vào đường đua xe, không có bất cứ cản trở gì nữa, tốc độ của hai người lập tức tăng lên, Nguyên Tranh bọn chúng nhìn mà ngây người, thì ra trượt băng có thể đạt đến tốc độ nhanh như vậy.
.Lúc này Hùng Đệ và Hàn Nghệ cũng đã đứng dậy, Hùng Đệ thấy Tiểu Dã đuổi theo Nguyên Ưng không tha, hơn nữa tốc độ lại càng lúc càng nhanh, trong lòng không khỏi lo lắng, đang chuẩn bị bảo Tiểu Dã đùng đuổi nữa, dù sao thì cậu ngã lên người Hàn Nghệ, không việc gì cả, nhưng Hàn Nghệ lại ngăn cậu lại, tốc độ này thì không thể phân tâm được, nếu ngã một cú thì có khả năng sẽ gãy tay. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên lóe lên ý tưởng, vội gọi Nguyên Tranh mấy đứa lại, cúi đầu căn dặn bọn chúng.
.Còn Nguyên Ưng mặc dù vẫn luôn bi Tiểu Dã đuổi sát không buông, nhưng ông ta hết sức ung dung bình tĩnh, bởi vì lúc nhỏ ông ta đã thường xuyên bị dã thú truy đuổi, sau này lớn lên thì thường xuyên đuổi dã thú chạy, ông ta chưa từng sợ hãi, ngược lại còn có ý thử thăm dò cực hạn của Tiểu Dã ở đâu, vì thế lại tăng thêm tốc độ lên một bước, thật ra tốc độ của Nguyên Ưng nhanh hơn Tiểu Dã, nhưng sức thăng bằng của Tiểu Dã mạnh hơn, mỗi lần qua khúc cua, Tiểu Dã liền đuổi theo sát nút, nhưng đường thẳng lại bị tụt lại, hai người như gần như xa, ân ái triền miên.
.- Nguyên bảo chủ!
.Đúng lúc Nguyên Ưng toàn lực giằng co với Tiểu Dã, chợt nghe có người gọi ông ta, liếc mắt nhìn, đại kinh thất sắc, bọn họ muốn làm gì?
.Chỉ thấy Hàn Nghệ, Nguyên Tranh bọn họ đều đang cầm chổi.
.- Hù!
.Hàn Nghệ đột nhiên giả vờ làm động tác ném cái chổi.
.Điều này đã khiến Nguyên Ưng sợ hãi, hai chân run lên, tốc độ lập tức giảm đi nhiều, Tiểu Dã lập tức đuổi theo, gần như chỉ giơ tay ra là có thể bắt được ông ta.
.Trong khoảnh khắc này, tên biến thái Nguyên Ưng này bộc phát sức lực kinh người, tốc độ lại đột ngột tăng lên.
.Không phải chứ, vậy mà cũng không dọa được ông ta? Được! Để xem ai ác hơn! Hàn Nghệ dẫn Nguyên Tranh mấy đứa trượt đến phía đối diện trước, Hàn Nghệ cầm cái chổi, đứng ở bên đường đua, vẻ mặt cười gian, dường như đang nói, lần này ông chết chắc rồi.
.Nguyên Ưng đã nhìn thấy từ xa, nhưng tốc độ này quá nhanh, ông ta cũng khó mà dừng lại, hơn nữa phía sau còn có truy binh, quát lớn: - Hàn Nghệ, nếu người dám làm ẩu, lão tử sẽ không tha cho ngươi.
.Dọa ta sợ? Mẹ nó ta sợ lắm đấy. Hàn Nghệ đột nhiên giơ cái chổi lên, thấy Nguyên Ưng đến, quét mạnh một nhát xuống đất.
.Kỳ thật Hàn Nghệ chỉ giả vờ làm dáng, hắn cũng không dám, vậy sẽ chết người đấy, nhưng việc này lại khiến Nguyên Ưng sợ khiếp vía, theo bản năng xoay người một cái, chỉ thấy cơ thể ông ta đang chuyển động với tốc độ cao, ông ta cũng không thể khống chế được, ông ta chỉ mong có thể giảm tốc độ, hoảng hốt kêu lớn: - Không được rồi, không được rồi!
.Bịch!
.Nguyên Ưng xoay người đến chóng mặt, cuối cùng trực tiếp đập đầu vào tường một cú, ngã vật ra đất, hai mắt hoa lên.
.Hàn Nghệ vung tay lên, nói: - Xông lên a! Nhưng bản thân hắn thì lại đứng yên bất động.
.- Giết a!
.Còn Nguyên Tranh bọn chúng ngay lập tức giống như từng con sói nhỏ nhào lên, bây giờ không báo thù, còn đợi đến khi nào.
.Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mấy tên nhóc này đã bổ nhào hết lên người Nguyên Ưng, đứa túm tay đứa túm chân, Nguyên Tranh thì trực tiếp nằm trên ngực Nguyên Ưng, bàn tay nhỏ túm lấy chòm râu dê thương hiệu của Nguyên Ưng liền ra sức kéo xuống.
.Nguyên Ưng đau quá kêu oai oái.
.Thật ra Nguyên Ưng có thể ném bọn chúng ra dễ như trở bàn tay, nhưng dù sao cũng là cháu trai, vật lộn gần thế này, ông ta cũng không dám dùng sức, chỉ có thể nói ngọt xin bọn chúng tha thứ, trong lòng chửi thầm Hàn Nghệ cũng quá giảo hoạt rồi, mình không dám lên, để cho Nguyên Tranh bọn chúng lên, nếu Hàn Nghệ dám lên, ông ta nhất định là một cước đá bay Hàn Nghệ.
.- Tiểu Mập, đệ làm gì thế?
.Hàn Nghệ đột nhiên kinh hô một tiếng!
.- Đệ cũng không biết đây Á!
.Ngay sau đó lập tức nghe thấy một tiếng la hét hoảng loạn.
.Thì ra Hùng Đệ nhìn thấy thú vị, cũng muốn đến ngó xem, nhưng vừa mới bước lên đường đua xe, nhất thời không khống chế được, lắc lư vài cái, sau đó lao về bên phía Nguyên Ưng.
.Nguyên Lôi bọn chúng thấy thân hình này của Tiểu Mập đến, sợ đến mức tái mặt, vội vàng lăn sang bên cạnh, Nguyên Tranh nằm rạp trên ngực Nguyên Ưng không kịp phản ứng, trợn tròn hai mắt, đầu óc trống rỗng, may mà Nguyên Ưng phản ứng nhanh, một tay liền hất Nguyên Tranh sang một bên, nhưng đồng thời ông ta cũng đã mất đi cơ hội né tránh duy nhất!
.Bịch!
.Chỉ thấy cả người Hùng Đệ ngã đập mạnh lên bụng Nguyên Ưng, Nguyên Ưng hai chân và đầu đồng thời vênh lên, cổ họng phát ra một tiếng hự, sau đó tê dại đi, còn hơi co giật, dùng một ngữ khí hết sức yếu ớt nói: - Hàn Nghệ, lão tử phải cho ngươi chết không tử tế.
.Wow! Thế này đúng là quá tàn nhẫn rồi, nhưng mà ta thích, có cần ta lên đánh chó rơi xuống nước hay không đây? Hàn Nghệ và Nguyên Tranh bọn chúng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, thế này còn mạnh hơn lúc nãy nhiều, dù sao thì Hùng Đệ cũng đè lên với tốc độ rất cao.
.Bất kể như thế nào, lần này quả thực Nguyên Ưng bị thương cũng không nhẹ a, hơn nữa ông ta cũng không còn trẻ, ngoan ngoan để cho người khác dìu lên ghế ngồi, lần này cuối cùng Hàn Nghệ bọn họ cũng có thẻ thỏa sức mà chơi rồi.
.Cho đến khi mặt trời xuống núi, bọn họ mới từ khu vui chơi đi ra, Nguyên Ưng thì phải dìu lên xe ngựa. Còn ba huynh đệ Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Tiểu Mập thì đón ánh nắng chiều cuối cùng đi về phía nội thành, trong tay mỗi người đều cầm một cái chân giò, một vò rượu ngon nhỏ, vừa gặm vừa uống rượu đánh rắm, vô cùng vui vẻ, đã rất lâu rồi bọn họ không chơi sảng khoái như vậy, hơn nữa đây cũng là một dấu chấm hết sức hoàn mỹ cho bức tranh của khu vui chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận