Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1334: Không thể ngừng giáo dục

.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông cảm giác tình huống không đúng lắm, hôm nay sao Hàn Nghệ lại nói giúp bọn họ chứ, thực ra tham vọng xa vời của họ với Hàn Nghệ chính là Hàn Nghệ không lên tiếng đã tốt rồi, mọi người nước giếng không phạm nước sông đã có thể khiến họ vô cùng thỏa mãn rồi.
.Tuy nhiên với Lý Trị mà nói, yvô cùng mâu thuẫn về việc này, nếu y đã lựa chọn đứng về phía Lý Nghĩa Phủ, vậy thì tất nhiên chỉ cần bảo vệ quyền uy của đại thần trung ương, hơn nữa y cũng sợ Vương Nghĩa Phương tiếp tục quấn lấy không ngừng, đợi Vi Tư Khiêm bên kia trở về, sợ rằng lại là một phen ầm ĩ, việc này nhất định phải dừng lại, điều Vương Nghĩa Phương đi, cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng trong lòng y cũng rõ việc này là như thế nào, vừa điều đi vừa biếm chức Vương Nghĩa Phương lại cảm thấy có chút quá đáng, vì vậy y mới hỏi Hàn Nghệ, y hy vọng Hàn Nghệ có thể điều tiết một chút, đâu biết Hàn Nghệ lại yêu cầu miễn chức Vương Nghĩa Phương, sự ăn ý giữa quân thần đã đi đâu mất rồi, hỏi: - Ý của khanh là cách chức điều tra?
.- Hồi bẩm bệ hạ, cũng có thể nói như vậy!
.Hàn Nghệ nói: - Chỉ có điều việc tra xét này, có thể chọn cách khác để tra xét.
.- Cách khác?
.Lý Trị ngẩn người, việc này cũng đúng là chưa từng nghe nói.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Ý của thần là vừa hay bên Học viện Chiêu Nghi đang thiếu lão sư, Vương Ngự sử cái khác không nói, vẫn là biết chút ít chữ nghĩa, vậy tại sao không để ông ta đến Học viện Chiêu Nghi làm lão sư, nếu như vậy, vừa trừng phạt ông ta, vừa cho ông ta cơ hội hối lỗi. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là thể hiện được tấm lòng "nhân nghĩa" của bệ hạ.
.- Lão sư?
.Lý Trị có chút kinh hãi, việc điều tra này đúng là rất có sự mới mẻ.
.Lý Nghĩa Phủ suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra, Hàn Nghệ không phải muốn giúp họ, mà là đang giúp Vương Nghĩa Phương, đưa đến Học viện Chiêu Nghi, như vậy là trở thành người của hoàng hậu, vậy thì bọn họ vuốt mặt cũng phải nể mũi.
.Hứa Kính Tông hừ nói:
.- Vương Nghĩa Phương phẩm hạnh như vậy, làm sao có thể làm gương sáng cho người khác.
.Ngươi không biết xấu hổ a! Hàn Nghệ thầm nói một câu, miệng lại nói: - Hứa Thị trung, sai có thể sửa, biết sai có thể sửa, còn gì tốt hơn, hãy xem như cho người ta một cơ hội, ông hà tất phải đuổi cùng giết tận nữa. Vừa hay Học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia đã đang xây dựng rồi, lão sư thật sự khó tìm.
.Lý Nghĩa Phủ lo lắng chọc giận Hàn Nghệ, vội cười nói: - Lời của Hàn Thị lang tuy có lý, nhưng trừng phạt như vậy phải chăng hơi quá, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự bất mãn của Ngự Sử Đài.
.Lời này cũng không sai, ai không muốn làm quan, đi làm lão sư, so sánh với nhau, miễn chức tất nhiên là nghiêm trọng hơn một chút.
.- Lý Trung thư nói có lý.
.Hàn Nghệ có chút trầm ngâm, nói: - Quyết định như vậy đi, thần đi tìm Vương Nghĩa Phương nói, nếu ông ta có thể chủ động từ quan, vậy thì cũng không còn vấn đề gì rồi.
.Lý Trị vừa nghe đã biết tiểu tử này chắc chắn đã thương lượng với Vương Nghĩa Phương rồi, có thể chính vì chuyện này mà tới, trong lòng nghĩ, như vậy là không gì tốt hơn rồi. Vì vậy cười ha ha nói: - Tốt rồi, nếu khanh có thể thuyết phục Vương Nghĩa Phương đến Học viện Chiêu Nghi, vậy thì trẫm cũng đồng ý.
.- Đa tạ bệ hạ!
.Hàn Nghệ chắp tay nói.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ nhìn nhau một cái, cũng không dám lại cưỡng cầu, với chuyện của Lý Nghĩa Phủ, mấy người ngồi ở đây, trong lòng cũng hiểu rành mạch rõ ràng.
.Bàn xong việc này, Lý Trị lập tức cảm thấy thoải mái không ít, lại hỏi: - Đúng rồi! Khanh tới đây vì việc gì?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, lần này thần nhập cung là vì chuyện thương nhân thu nhận binh sĩ tàn tật. Việc này đều do thần lúc ấy vội vàng tuyên bố chút ít, chưa từng bàn bạc cụ thể với những thương nhân kia, dẫn đến hiện tại xảy ra một số vấn đề.
.Lời này vừa nói ra, đã tuyên cáo với Lý Nghĩa Phủ, Hứa kính Tông phải im miệng, tại sao tuyên bố khá là vội vàng, không chỉ là vì các ngươi, mà bên trong còn vì thể diện của hoàng hậu, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, bọn họ chắc chắn là tự làm tự chịu, hoặc là họ không mở miệng, một khi mở miệng nhất định phải ủng hộ Hàn Nghệ.
.Lý Trị hiếu kỳ nói: - Xảy ra vấn đề gì rồi?
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên có rất nhiều binh sĩ tàn tật đi lại bất tiện, cho dù thương nhân đồng ý thu nhận họ đến làm công, đường từ xưởng đến nhà cũng khiến họ không biết làm thế nào, có một số thậm chí còn không thể đi hết nữa. Thứ hai, rất nhiều binh sĩ chỉ biết làm ruộng đánh giặc, chưa từng học nghề gì, lại thêm khiếm khuyết về thân thể, họ chỉ có thể làm một số việc như canh cửa. Lúc thần thương lượng với họ, có thể nhận thêm vài người không, đồng thời sau này tiếp tục trợ giúp bệ hạ, những thương nhân kia hơn nửa vẫn là khéo léo từ chối, vì vậy cách này không thể tiếp tục nữa.
.Lý Trị nghe vậy, khẽ gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì, vì y cũng không hy vọng xa vời có thể tiếp tục, lại nhìn Hàn Nghệ nói: - Khanh tới tìm trẫm chắc là đã nghĩ ra cách rồi!
.- Bệ hạ thật sự là thần cơ diệu toán!
.Hàn Nghệ trước tiên nịnh bợ một cái, lại nói: - Vi thần kiến nghị, mở thêm một vài lớp phụ trợ bồi dưỡng tại Hiền giả lục viện, chuyên dành cho các binh sĩ tàn tật này thực hiện bồi dưỡng tay nghề, để bọn họ đi đến xưởng có thể làm việc. Thần đã giao ước xong với những thương nhân kia, thương nhân nói chỉ cần triều đình đồng ý huấn luyện những người này, họ cũng đồng ý xây dựng ký túc xá cho những người này.
.Lý Trị nghe thấy vậy cả kinh, nói: - Lời này là thật?
.Hàn Nghệ nói: - Từng câu của vi thần đều là thật, không dám dối lừa bệ hạ.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ nhìn nhau một cái, họ cũng không phải muốn phản đối, mà là rất khó hiểu, những thương nhân trước nay đều keo kiệt mà trở nên rộng rãi, hào phóng như vậy từ lúc nào rồi.
.Hứa Kính Tông biết rất rõ Hàn Nghệ vô cùng giảo hoạt, trong này chắc chắn ẩn giấu huyền cơ gì đó, liền hỏi: - Vậy không biết sẽ đào tạo như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra rất đơn giản, chính là tìm một vài thợ thủ công lành nghề ở Công Bộ, dạy các kỹ thuật cho những người kia là được rồi, việc này cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhiều nhất là chọn ra một thao trường cũ, dành ra một chỗ mà thôi.
.Lý Trị nghĩ thầm, những thương nhân này vẫn là đang giúp y, đều tận tâm tận lực như vậy, còn trực tiếp xây ký túc xá luôn rồi, huấn luyện đơn giản như vậy, nếu như còn keo kiệt, vậy thì hiển nhiên cũng quá nhỏ nhen rồi, vì vậy gật đầu đáp: - Được thôi, cứ làm theo như khanh nói đi.
.- Đa tạ bệ hạ ân chuẩn.
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, lại nhẹ nhàng thở phào một hơi.
.Thực ra việc này với Hàn Nghệ mà nói, thật là thu hoạch lớn a, đầu tiên, hắn đã có thể mượn việc xây dựng ký túc xá công khai tiến hành kế hoạch thành trấn của mình, tiếp theo, hắn luôn vô cùng coi trọng giáo dục, nhưng nền giáo dục của Học viện Chiêu Nghi là vô cùng chính thống, khoảng cách thời gian khá là lâu, nhưng mục đích của hắn vẫn là chấn hưng ngành chế tạo, việc này cần phải bồi dưỡng thợ thủ công, hôm nay chỉ có thể bồi dưỡng nhân sĩ tàn tật, sau này hắn sẽ có thể bồi dưỡng người bình thường rồi. Cuối cùng, tất nhiên là Hiền giả lục viện có thể mượn lần này tiến thêm một bước đạt được sự ủng hộ của dân chúng.
.Lúc sau khi bàn bạc chuyện này xong, Hàn Nghệ, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ nhất loạt cáo lui.
.Ra khỏi điện Lưỡng Nghi, Hàn Nghệ cười nói với Lý Nghĩa Phủ: - Lý Trung thư, chúng ta làm một cuộc thương lượng thì như thế nào?
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Hàn Thị lang, xin cứ nói?
.Hàn Nghệ nói: - Thực ra rất đơn giản, người này a, ông đừng cứ giáng chức ra ngoài, hoặc là cứ trực tiếp miễn chức, nhổ cỏ nhổ tận gốc, vừa hay Học viện Chiêu Nghi thiếu người, còn có thể giúp đỡ hoàng hậu, nhất cử lưỡng tiện a.
.Lý Nghĩa Phủ cười gượng vài tiếng nói: - Hàn Thị lang nói đùa rồi.
.Hàn Nghệ vô cùng nghiêm túc nói: - Ta thật không nói đùa, ông nghĩ xem, giáng chức người này ra khỏi Trường An, nhưng y vẫn ở trong quan trường, vẫn là có khả năng quay lại, trực tiếp miễn chức sẽ nhanh gọn biết bao a!
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Triều đình có quy tắc chế độ của triều đình, đâu phải Lý mỗ nhân ta nói là được, Hàn Thị lang chớ nói đùa như vậy nữa.
.- Đúng a! Ông không nói thì ta cũng quên mất vụ này rồi. Hàn Nghệ châm chọc một câu, chắp tay nói: - Vậy được, cáo từ trước.
.Hàn Nghệ ra khỏi cung, lại lập tức chạy đến Hiền giả lục viện.
.Hiện giờ Hiền giả lục viện không có vắng vẻ giống như trước kia nữa, khắpnơi đều có thể thấy một vài học sinh trẻ tuổi cầm tư liệu đi đi lại lại trên hành lang, nhìn thấy Hàn Nghệ tới, cũng chỉ là hành lễ một cái, sau đó liền vội vàng đi vào phòng, giống như đã tẩu hỏa nhập ma vậy.
.- Hàn Thị lang đến rồi!
.- Hai vị đều ở đây, vậy thật là không có gì tốt hơn rồi!
.Đi vào Học viện toán học, vừa vặn gặp được Diêm Lập Bản và Lý Thuần Phong, để tránh quấy rầy mọi người làm việc, ba người lại cùng đi đến hậu đường của tổng viện.
.Lý Thuần Phong vuốt râu cười ha ha nói:
.- Hàn Thị lang thật là tài trí phi phàm, làm cho người ta thán phục.
.Hàn Nghệ hỏi: - Lý Thái sử, có phải ông có việc đến cầu ta hay không? Lần này vừa đến, đã nịnh hót ngay rồi, thật sự phải thận trọng a!
.Lý Thuần Phong đầu tiên sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.
.Diêm Lập Bản nói: - Hàn Thị lang, Lý Thái sử cũng không phải là có việc cầu ngươi, mà là về những viện sĩ cửu phẩm mới nhậm chức kia.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Sao lại nói như vậy?
.Diêm Lập Bản đầu tiên nhìn Lý Thuần Phong một cái, sau đó nói: - Nói không giấu gì ngươi, lúc đầu chúng ta có chút lo lắng, dù sao những học sinh này đều là tâm cao khí ngạo, họ tham gia khoa cử tất nhiên cũng muốn một bước lên mây, để bọn họ biên soạn sách vở, chúng ta lo lắng họ sẽ ngồi không yên, nhưng không ngờ rằng, họ lại say mê như vậy, ngày nào cũng làm đến lúc canh ba mới chịu rời đi. Ngay cả ta và Lý Thái sử cũng thường tới thảo luận với họ.
.- Thì ra là chuyện này à! Hàn Nghệ cười, nói: - Thực ra việc này giống như chơi trò chơi, một khi đã tham gia vào, vậy nhất định là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.
.- Nói có lý! Lý Thuần Phong gật đầu, nói:
.- Nhưng ta cho rằng phần nhiều chính là vì ngươi đã lập nên nền tảng cho Hiền giả lục viện, dựa vào đoàn đội để đánh giá tốt xấu, không phân trên dưới, tôn ti, bọn họ mới có thể ở cùng nhau hòa hợp như vậy, điều này trong triều là không thể có được.
.Tham gia là tham gia, quan trọng là phải có tác dụng, không có tác dụng, dùng cái rắm. Hàn Nghệ cười cười, lúc này cũng không muốn nói nhiều, việc này cũng không gấp, nói: - Thực ra hôm nay ta tới đây, là muốn nói với các ông một chuyện khác.
.- Chuyện gì?
.Hàn Nghệ lập tức nói chuyện bồi dưỡng với họ.
.Hai người nghe vậy đều liên tục gật đầu, tỏ vẻ đây là chuyện tốt, họ tất nhiên sẽ ủng hộ.
.Hàn Nghệ cũng cười nói: - Nếu như đơn giản như vậy, ta việc gì phải đặc biệt tới tìm hai vị thương lượng chứ?
.- Không biết ý của Hàn Thị lang thế nào? Diêm Lập Bản rất hiếu kỳ.
.Hàn Nghệ nói: - Trước mắt mà nói, đây chỉ là một việc thiện, xuất phát từ nhân tâm của bệ hạ, nhưng thiếu khuyết lớn nhất của việc thiện chính là không thể tiếp tục, nếu muốn tiếp tục thì bắt buộc phải thu được lợi nhuận từ việc thiện, như vậy mới có thể tiếp tục. Nếu bệ hạ đã ân chuẩn, vậy thì chúng ta bắt buộc phải làm đến mức thập toàn thập mỹ, đảm bảo mỗi thợ thủ công mà chúng ta đào tạo ra đều là vô cùng xuất sắc, bất kể gã có phải tàn tật hay không. Như vậy các ông nói sau này sẽ thế nào đây?
.- Sẽ như thế nào?
.Hai người đều là vẻ mặt hoang mang.
.Hàn Nghệ nói: - Thương nhân tất nhiên sẽ tới tìm chúng ta đòi thợ thủ công ưu tú, thậm chí bỏ tiền ra để chúng ta đào tạo giúp họ, việc này tuy rằng có hơi xa một chút, nhưng chỉ cần chúng ta nhất định phải vạch ra một hệ thống đào tạo hoàn chỉnh ngay từ lúc đầu, nếu như vậy, kết cấu huấn luyện kiểu này không chỉ có thể trợ giúp triều đình, mà còn có thể thu được lợi nhận vô cùng lớn cho Hiền giả lục viện.
.Diêm Lập Bản, Lý Thuần Phong nghe mà đều là vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể nói Hàn Nghệ là một thương nhân, ngay cả việc hành thiện cũng mang ra làm thành việc mua bán.
.Nhưng đồng thời họ cũng vô cùng hiểu, chỉ có việc thiện có thể sinh ra lợi nhuận dồi dào, mới có thể tiếp tục làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận