Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1412: Lừa ngươi là chó con.

.Quỷ dị!
.Điều này thật sự là quá quỷ dị!
.Hành động của Hàn Nghệ ngày hôm nay có chút khác thường a!
.Trước kia Hàn Nghệ rất ít khi đuổi cùng giết tận, hắn còn chưa từng lợi dụng chức quyền giáng chức bất cứ kẻ nào, bình thường đều là dùng thủ đoạn ép đối phương đấu khẩu với hắn, cúp bắt thoải mái, sẽ không quá ép người đi đến góc tường, nhưng lần này lại điều hai người Chu Đạo Hành và Đổng Anh xuất thân là quý tộc, hơn nữa còn là huyện lệnh rất có thế lực đến Tây Bắc trông coi đập chứa nước.
.Việc này hình như lại có chút qua đáng.
.Ban đầu các quý tộc kia trắng trợn đối đầu với hắn, hắn cũng chưa từng làm như vậy, hôm nay hai người Chu, Đổng cũng chỉ là ngấm ngầm gây áp lực cho Cục Dân An, ngươi tốt xấu gì cũng đi nói chuyện với người ta một chút, vừa trở về đã khiến người ta phải đi, theo quy tắc ngầm của quan trường mà nói, thế này đúng là quá đáng rồi.
.Thật không biết đây đều là vì lần đến Thổ Dục Hồn này, Lộc Đông Tán đã dạy Hàn Nghệ một bài học sinh động, người làm việc lớn, vẫn là phải quyết đoán một chút, cứ sợ bóng sợ gió, muốn giải quyết vấn đề một cách hòa bình là vô cùng khó khăn, đây cũng chính là yếu điểm lớn nhất của Hàn Nghệ, vì lão thiên chỉ vì tiền, không cần mạng người, vì vậy Hàn Nghệ thường sẽ không làm đến mức tuyệt tình, thậm chí có thể nói hắn không có tư duy này.
.Nhưng lần này Lộc Đông Tán chơi, hận không thể giết hết bọn họ, việc này làm cho Hàn Nghệ học được không ít, vì vậy lần này hắn liền học mà hành. Chỉ có thể nói Chu Đạo Hành, Đổng Anh đã rất không may mắn, trực tiếp đụng vào trên họng súng.
.Sau khi quyết định hai quyết sách quan trọng này, triều hội cũng đã kết thúc.
.Thật ra theo rất nhiều đại thần thấy, đây không được xem là quyết sách gì quan trọng, vì đây đều là chuyện của dân tộc thiểu số, nhân sĩ Trung Nguyên vẫn vô cùng ngạo mạn, cho rằng bản thân là những người lễ nghĩa, chuyện của dân tộc dã man, họ cũng thật không muốn quản lắm, không ai muốn đi đến đó làm quan cả.
.Nhưng các đại thần thật sự nhìn xa trông rộng thì biết hai mục này trực tiếp liên quan đến vận mệnh của Đại Đường, nếu Tây Bắc và Thổ Dục Hồn không an định, Đại Đường cũng đừng mơ không bị dính dáng đến, như vậy mà nói, quản lý tốt khu vực Tây Bắc còn quan trọng hơn nhiều so với quản lý tốt dân tộc phương Bắc, dân tộc phương Bắc không liên quan đến Tây Bắc, cũng không có năng lực chống lại vương triều Trung Nguyên.
.- Hàn Thị lang, ngươi làm vậy cũng không khỏi hơi độc ác quá đấy!
.Lúc này vừa ra đến đại điện, Đổng Hãn và mấy người đến bên Hàn Nghệ, có thể nói là nghiến răng mà đay nghiến.
.Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng, nói: - Người không phạm ta, ta không phạm người, ngược lại ta rất tò mò, tại sao các ngươi thường cho rằng mình là bên chịu ấm ức.
.- Nhưng việc này cũng không phải không thể nói chuyện, ngươi không cần làm đến mức tuyệt tình như vậy.
.- Ta hiện giờ rất bận, đâu có thời gian nói những chuyện đó, vẫn là làm thế này tương đối trực tiếp chút. Hàn Nghệ sửa sang vạt áo, lại nói: - Đúng rồi, lần sau xin gọi ta là Hàn Thượng thư.
.- Ngươi... ! Được được được, chúng ta cứ đợi mà xem!
.Đổng Hãn phất tay áo một cái, cùng những người khác hung hăng rời đi.
.Bọn họ vừa mới đi, Lý Nghĩa Phủ đã đi tới, cười ha hả nói: - Hàn Thượng thư đúng thật là uy phong a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Không giấu gì Lý Trung thư, trước khi thượng triều, ta cũng vẫn còn một chút do dự, có cần đưa tấu chương này lên hay không, dù sao thương nhân cũng luôn muốn dĩ hòa vi quý, cũng là dưới sự kích phát của Lý Trung thư, làm cho tại hạ hạ quyết tâm đưa bản tấu chương này lên.
.Lý Nghĩa Phủ lắc đầu nói: - Ta không biết lời này của ngươi có ý gì?
.Tất nhiên lão ta biết Hàn Nghệ ngầm châm biếm lão ta giáng chức Vương Phương Dực đi Thổ Dục Hồn.
.- Vậy thì thôi đi vậy!
.Hàn Nghệ cười ha hả, lại nhỏ giọng nói: - Nhưng có một chuyện, ta vẫn thật sự cảm tạ Lý Trung thư.
.Lý Nghĩa Phủ cau mày nói: - Sao lại nói như thế?
.Hàn Nghệ phì một tiếng, nói:
.- Lý Trung Thư lừa Lộc Đông Tán nhiều tiền như vậy, không phải chính là giúp ta cứu vãn chút thể diện sao, lý Trung thư, tiền này tuyệt không thể trả về nữa, ông đây là vì nước vẻ vang a!
.- Khốn kiếp!
.Lý Nghĩa Phủ lập tức dựng râu trừng mắt, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng giả dối, lia láu nhìn xung quanh, lại nhỏ giọng nói: - Vẫn mong Hàn Thượng thư tự trọng, nếu không, đừng trách ta đến chỗ bệ hạ tố cáo ngươi vu tội đại thần trong triều.
.Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Đừng đừng đừng, Lý Trung thư, ông thật là vô vị, ta đây là cảm tạ xuất phát từ tâm can, cũng không phải thăm dò ý tứ của ông, ta có thể đem nhân cách của mình ra thề, từ nay về sau, mặc kệ Lộc Đông Tán đưa cho ông bao nhiêu tiền, chỉ cần ông cầm tiền mà không làm việc, ta tuyệt đối ủng hộ ông, ông cứ việc nhận lấy là được, lừa ông ta chính là chó con.
.Lý Nghĩa Phủ cau mày, nói: - Hàn Thượng thư, ngươi chớ có khinh người quá đáng.
.Oa! Vậy mà ngươi cũng không phất tay áo bỏ đi, xem ra là tìm ta có việc a! Hàn Nghệ thầm nói một câu, trong lòng lại có chút hiếu kỳ, cười gật đầu, nói: - Không nói nữa, không nói nữa.
.Lý Nghĩa Phủ cũng thu lại thần sắc, lão ta không biết xấu hổ như vậy, sao lại để ý đến những thứ này, ai cũng biết lão ta đã nhận tiền, nhỏ giọng nói: - Hàn Thượng thư, có thể dừng lại nói chuyện một chút hay không.
.- Tất nhiên!
.Hai người đi sang bên cạnh bước xuống bậc thang.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Hàn Thượng thư, Lý mỗ nhân có một yêu cầu quá đáng.
.Ngươi chạy đến cầu ta? Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng sao? Nhà ngươi da mặt cũng thật là dày đến vô cùng a! Hàn Nghệ tò mò nói: - Lý Trung thư mời nói.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Tam tử của ta và Cố Khuynh Thành ở Phượng Phi Lâu các người nảy sinh tình cảm với nhau, không biết Hàn Thượng thư có thể nguyện ý tác thành hay không?
.Hàn Nghệ nghe đến si ngốc rồi, hóa ra làm suốt cả nửa ngày, là đến làm mối cho nhi tử của mình à. Kinh ngạc nói: - Lý Trung thư chịu để Cố Khuynh Thành đến làm con dâu ông, việc này tốt a! Ta hoàn toàn không có ý kiến.
.Lý Nghĩa Phủ suýt chút nữa đã hộc máu, nhà ngươi cũng quá biết chiếm lợi rồi, Cố Khuynh Thành là hạng người nào, làm con dâu ta, ta không biết xấu hổ hơn nữa, ta cũng không làm nổi loại việc này a, nói: - Hàn Trung Thư lại nói đùa rồi, tiểu nhi và Cố Khuynh Thành môn không đăng hộ không đối, cưới cô ta làm vợ, tất nhiên là không thể, ta là hy vọng có thể nạp Cố Khuynh Thành làm thiếp thị cho khuyển tử.
.- Thiếp thị?
.Hàn Nghệ chợt thu lại thần sắc, tức giận nói: - Lý Trung thư, ông cho rằng ta sẽ đáp ứng sao?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Lần này coi như ta nợ ngươi một nhân tình, ngày khác nếu Hàn Thượng thư có việc khó cần giúp đỡ, Lý Nghĩa Phủ ta tuyệt không nói hai lời.
.Ý tứ chính là sau này ngươi ở trong triều gặp phải chuyện gì, ta có thể trả ngươi nhân tình này.
.Lão ta cho rằng Hàn Nghệ đã chiếm lợi rất lớn, dù sao lão ta cũng là tể tướng, nhân tình này thật không nhỏ, nếu là Tào Tú, có lẽ đã gật đầu đồng ý ngay rồi.
.Nhưng Hàn Nghệ không phải Tào Tú, nhân tình kia của ngươi đáng bao nhiêu tiền, ta sẽ để ý sao, nói: - Lý Trung thư, ta không biết ông có biết cách làm người của ta hay không, nhưng người hiểu ta thì đều biết việc này là không thể nào.
.Lý Nghĩa Phủ cau mày nói: - Chẳng lẽ Hàn Thượng thư và Cố Khuynh Thành... !
.Cho dù ta gật đầu đồng ý, đoán chừng cô ta cũng sẽ không làm chuyện này, dù sao theo hắn thấy, thiếp thị cũng có thể dùng để mua bán, hơn nữa thằng cha này nhất định sẽ ở bên ngoài bịa đặt sinh sự, vu tội lão tử đây, Hàn Nghệ nói: - Hy vọng Lý trung thư đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta trung tình như vậy, chỉ có thê tử, không có thiếp thị.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Nếu Hàn Thượng thư và Cố Khuynh Thành không có quan hệ đó, vậy ta thật không biết Hàn Thượng thư muốn ngăn trở tình cảm hai người đến với nhau, ta luôn nghe nói Hàn Thượng thư tôn sùng tự do yêu đương, sẽ không can dự vào chuyện người khác, nhưng bây giờ lại không giống như vậy. Hơn nữa, Cố Khuynh Thành kia bây giờ đang tuổi tươi đẹp nhất, nhưng qua mấy năm nữa, tuổi già sắc phai, chỉ sợ cả đời cũng sẽ cô độc, tuy nói tới Lý phủ ta là làm thiếp thị, nhưng chỉ dựa vào địa vị của Lý gia ta bây giờ, cũng coi như không bạc đãi cô ta.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Ta lại không nghe Khuynh Thành nói có tình cảm yêu đương với nhi tử của ông, nếu như Cố Khuynh Thành một lòng muốn gả vào Lý phủ các ông, ta cũng sẽ cho đi. Nhưng Lý Trung thư, ta cũng phải nhắc ông một điểm, không được giở mấy thủ đoạn đê hèn với ta, nếu để ta biết ông đang ép bức Cố Khuynh Thành, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, làm cho Lý phủ các ông chó gà không yên.
.Lý Nghĩa Phủ cười ha hả nói: - Hàn Thượng thư cũng quá xem thường Lý mỗ nhân ta rồi, nếu ta muốn giở mấy thủ đoạn kia ra, ta việc gì phải đợi Hàn Thượng thư ngươi về, ta lại việc gì phải ở đây ăn nói khép nép với ngươi? Vậy được, việc này chúng ta ai cũng không quản, cứ để bọn chúng tự đưa ra quyết định.
.- Được a! Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: - Nhưng Lý trung thư cũng phải nhắc nhở nhi tử của ông một chút, có bản lĩnh thì làm cho Cố Khuynh Thành cam tâm tình nguyện theo y, nếu để ta biết y dùng thủ đoạn hạ lưu gì, ông đừng trách ta ức hiếp vãn bối.
.Lý Nghĩa Phủ đầy tự tin nói: - Nhất định, nhất định. Vậy Lý mỗ nhân liền cáo từ trước.
.- Đi thong thả!
.Lúc này Lý Nghĩa Phủ mới đi, Trương Đại Tượng liền tiến lại, hiếu kỳ nói: - Hàn Thượng thư, vừa rồi ngài nói gì với Lý Nghĩa Phủ?
.Hàn Nghệ thản nhiên nói: - Ông ta muốn kết thành thân gia với ta.
.Trương Đại Tượng nghe đến kinh ngạc, nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Trương Đại Tượng nói: - Vậy không biết Hàn Thượng thư nói như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Ta bảo ông ta đi chết.
.Trương Đại Tượng sửng sốt, ngượng ngùng nói:
.- Hàn Thượng thư, nếu ngài không chịu nói thì cũng không sao, việc gì phải nói những lời này với ta?
.Hàn Nghệ cười một tiếng, nói: - Nếu ngươi không tin thì thôi, nếu không ngươi cho rằng ta với ông ta có cái gì để nói. Đi thôi, đến Bộ Hộ xem một chút. Nói rồi, hắn liền đi về hoàng thành.
.Trương Đại Tượng liền vội vàng đuổi theo, lại nói: - Hàn Thượng thư vừa rồi báo Đổng Anh và Chu Đạo Hành lên, có phải vì chuyện Cục Dân An không?
.- Oa! Việc này ngươi cũng biết? Nhưng trên mặt Hàn Nghệ lại không có lấy một tia kinh ngạc.
.Trương Đại Tượng nói: - Lạc Dương ở ngay bên cạnh, có thể giấu được ai.
.- Điều này cũng đúng. Hàn Nghệ gật đầu.
.Trương Đại Tượng lại nói: - Nhưng ngược lại ta cho rằng Hàn Thượng thư làm quá lỗ mãng rồi, Chu Đạo Hành và Đổng Anh này đều là xuất thân từ quan thần thế gia, rất có thế lực ở Trường An và Lạc Dương, ngài đây chính là đắc tội không ít người, vậy đúng là không đáng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng không phải người dễ chọc nha, nếu họ đã dám đến đắc tội ta, vậy ta còn sợ đi đắc tội với họ? Huống hồ, cả nước nhiều châu huyện như vậy, nếu ta đi nói chuyện với từng người bọn họ, vậy thì Cục Dân An dứt khoát cứ ở Trường An chơi là được rồi, ta cũng không rảnh rỗi như vậy.
.Trương Đại Tượng ngượng ngùng cười, gã cho rằng kẻ địch là Lý nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông, ngoài ra, không cần tìm thêm nhiều kẻ địch hơn nữa, lại nói: - Nhưng khu vực Tây Bắc không phải vô cùng quan trọng với Hàn thượng thư sao, ngài điều hai người bọn họ đi, họ nhất định sẽ ôm hận trong lòng, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm hỏng chuyện lớn của Hàn thượng thư ngài, mất nhiều hơn được a!
.Hàn Nghệ nghe vậy cười ha ha, nói: - Họ ở đây là quý tộc, nhưng đến Tây Bắc, chẳng là cái gì cả, tùy tiện lấy một tù trưởng cũng có thể chặt đứt cánh tay của họ, chỉ một chút sức chịu đựng của họ mà còn có thể làm hỏng đại kế của ta, nếu như vậy, cho dù họ có sức chịu đựng này, cũng không có quyền lực này a, họ chỉ là đến giữ đập nước mà thôi, muốn làm hỏng cũng không hỏng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận