Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 596.1: Trái tim nhân ái.

.Ta chính là Thôi Lư Trịnh Vương !
.Câu này Hàn Nghệ nói rất hùng hồn dõng dạc, mạnh mẽ khí phách lắm, đem lại cho người ta một cảm giác không được phép nghi ngờ.
.Nhưng lại như một cây kim đâm thẳng vào trái tim dễ vỡ của đám học viên quý tộc kia, khiến bọn họ cảm thấy đến khó thở.
.- Nói hay lắm!
.Nguyên Liệt Hổ đột nhiên hô to, vỗ tay, rồi cười ha hả nói:
.- Hàn Nghệ, chỉ dựa vào những lời này của ngươi, Nguyên Liệt Hổ ta phục người rồi đó.
.Cô Độc Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên cũng mỉm cười gật đầu, rõ ràng là tán thành với những gì Hàn Nghệ nói.
.Còn Trưởng Tôn Vô Kỵ thì lộ vẻ suy ngẫm trên khuôn mặt.
.Đám học viên kia thì nhao nhao nhìn về phía Lý Trị, như thể đang muốn nói, lão đại, giờ đến lúc ngài lên tiếng rồi đó.
.Lý Trị mỉm cười, nói:
.- Hàn Nghệ, trẫm hỏi ngươi, ngươi liệu có thể trở thành Thôi Lư Trịnh Vương?
.Lời vừa nói ra, đám học viên kia lập tức như được giải tỏa.
.- Dạ, không biết.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Nhưng vi thần vô cùng khát vọng trở thành những người như Lư Trực, Trịnh Đương Thời. Đối với điểm này, vi thần cũng chưa bao giờ giấu giếm, vào ngày đầu tiên vi thần khai trương Phượng Phi Lâu, vi thần đã từng nói khát vọng có được sự tôn trọng của người khác, vi thần cũng một mực hành động, bất luận là trả tự do cho đám hạ nhân, ca kĩ hay hướng dẫn bách tính quanh vùng cách chế tạo cày Hùng Phi, hay là bán máy dệt cho bách tính với giá thấp, mở chợ lớn Đào Bảo, giúp đỡ người dân làm giàu, vi thần đều đã học theo tiên tổ của bọn họ, đều đã dành được sự tôn trọng của bọn họ. Hiện giờ văn hóa ngõ Bắc của vi thần đã dần hình thành, vi thần nhờ đó mà đã có được sự tôn trọng của hàng trăm người, vậy thì hàng nghìn người, hàng vạn người liệu có còn xa? Còn về kết quả thế nào, đương nhiên là hãy để người đời sau đánh giá.
.Được lắm tiểu tử. Quả là không giống người thường! Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy mà sinh lòng khâm phục.
.Từ cổ chí kim, chẳng ai dám nói muốn trở thành Thôi Lư Trịnh Vương, nghe đến Thôi Lư Trịnh Vương là hận không thể quỳ ngay xuống đất mà vái lạy, chỉ có một mình Hàn Nghệ, lại còn đứng trước mặt bao nhiêu là quý tộc, điều đáng quý hơn là, hắn còn nói có căn cứ rõ ràng, khiến người ta không hề cảm thấy là hắn chỉ đang ba hoa khoác lác.
.Lý Trị vừa cười vừa gật đầu nói: - Tạm chưa xét những lời này của ngươi là đúng hay sai, nhưng đúng là ngươi nói cũng có lí, ngươi tiếp tục lên lớp đi.
.- Vâng!
.Hàn Nghệ lại nói với đám học viên: - Với thái độ ngạo mạn của các ngươi, hiện giờ hẳn là đã hận ta đến tận xương tủy, cho rằng ta đang phê phán đám quý tộc các ngươi, Hàn Nghệ ta có tài đức gì, một mảnh ruộng một căn nhà nhỏ chứ mấy, dựa vào đâu mà đánh giá bừa bãi về quý tộc các ngươi, nhưng sự thực không hề như vậy, Hàn Nghệ ta tự hỏi mình còn chút tài ăn nói, nếu như ta thực sự muốn phê phán quý tộc các ngươi, ta dám chắc bây giờ các ngươi hoặc là vồ tới liều mạng với ta, hoặc là nấp dưới bàn mà khóc.
.Dừng lại một lúc, hắn nói tiếp: - Cho dù các ngươi có thừa nhận hay không, ta cũng vẫn là thầy giáo của các ngươi, với tư cách là thầy giáo, ta đương nhiên hi vọng các ngươi thành công, nếu như các ngươi không thành công, thì điều đó cho thấy trại huấn luyện hoàng gia đã thất bại, dù sao ta nói tất cả những điều này, cũng chẳng tăng thêm chút lợi ích, tiền bạc nào cho bản thân ta, mà ngược lại đem lại không ít phiền phức, nhưng ta cũng đã nói rồi, tất cả cũng chỉ là để giúp cho các ngươi hiểu làm thế nào để trở thành một quý tộc chân chính, dù sao thì người trong cuộc luôn mê muội, người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn.
.Đương nhiên, ta lúc nãy nói có chút vơ đũa cả nắm, thực ra trong gia tộc của các ngươi, vẫn còn có rất nhiều người đáng kính phục, ta từng nghe nói tới Thanh Hà Thôi thị có một người đã từng đem hết gia sản ra tặng cho gia nô trong nhà, còn cho bọn họ được tự do, để bọn họ về nhà, mà yêu cầu duy nhất là sau này nếu như ông ta có đi qua cửa nhà thì hãy mời ông ta chén rượu. Sau đó, đám gia nô kia có được số tài sản đó, ai nấy cũng đều đã trở thành tiểu địa chủ, nhưng trong nhà bọn họ luôn để sẵn một vò rượu ngon, đó là bởi sợ ông chủ trước kia có đi qua nhà mà không có rượu để tiếp đãi. Câu chuyện này rất nổi tiếng, hơn nữa là câu chuyện có thật, tin là người này các ngươi đều biết, lòng tôn trọng này các ngươi có lẽ từ trước đến nay cũng chưa bao giờ được nhận.
.Thực ra người mà hắn vừa kể chính là Thôi Bình Trọng, câu chuyện này là do Tiêu Vô Y kể cho hắn nghe, đây cũng là việc làm đầu tiên khi Thôi Bình Trọng từ bỏ lề thói cũ. Mọi người đều biết việc này, đã từng có người châm chọc Thôi Bình Trọng rằng đối đãi với gia nô như con cái, đối đãi với con cái như gia nô. Thôi Bình Trọng đối đãi rất tốt với đám gia nô do kế thừa mà đến, cuối cùng đem hết tài sản trong nhà ra tặng bọn họ, tự mình đi du lịch. Nhưng đối với đám Thôi Tập Nhận thì lại rất bình thường, chỉ giữ lại cho cái dinh thự trong rừng trúc kia. Đám tôi tớ bên cạnh Thôi Tập Nhận bây giờ đều là do Thôi Nghĩa Trung cho, Thôi Bình Trọng cũng hiếm khi hỏi han chuyện của bọn họ, dùng ngôn ngữ của hậu thế là chăn thả.
.Tiếp tục không thể phản bác!
.Bọn họ đúng là chưa từng được nhận sự tôn trọng ấy, đám người nói ngon ngọt với bọn họ, cũng đều là vì xu nịnh, là muốn được núp bóng bọn họ.
.Lại nghe Hàn Nghệ nói tiếp: - Đương nhiên ta nói những điều này còn có một mục đích, đó là chế độ nô tì ta đã nói từ trước.
.Muốn chết à!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe hắn thảo luận xong về quý tộc, lại thảo luận về chế độ quốc gia, thật là ngựa non háu đá. Ngươi bảo hắn thông minh ư, người thông minh sao có thể nói những điều như vậy trước mặt Hoàng Đế, nhưng nếu bảo hắn ngu ngốc ư, thì lại chẳng tóm được nhược điểm nào của hắn cả.
.Hàn Nghệ chẳng hề sợ hãi nói: - Bất luận ta cho rằng nó là tốt hay xấu, nó vẫn là tồn tại khách quan, khách quan thì tức là hợp lí. Hợp lí là như thế nào? Nô tì đến từ đâu? Trong đó có những kẻ phạm tội, có những người nghèo, bọn họ không có đất đai, không có điều kiện để sinh tồn, nếu như địa chủ hay quý tộc không thu nạp họ làm gia nô, bọn họ có thể sẽ bị chết đói, có câu nói rằng thà sống dở còn hơn chết đẹp, đây chính là nguyên nhân mà nô tì tồn tại. Hơn nữa ta vô cùng vui, triều ta có điều luật nghiêm khắc ngăn chặn việc người có quyền dụ dỗ hay bắt ép người khác làm nô tì.
.Hay nói cách khác, tuyệt đại đa số nô tì được sinh ra trên cơ sở hai bên tự nguyện, điều này ta cũng không còn gì để nói, nhưng ta lúc trước đã nói rồi, nô tì cũng là con dân của Bệ Hạ, vậy thì cảnh sát hoàng gia phải đối mặt với nô tì như thế nào? Không hay các ngươi có quan điểm gì về việc này?
.Bọn họ còn tâm trạng gì mà nói.
.Tiêu Hiểu đột nhiên nói: - Còn thế nào nữa, chẳng phải là cứ làm theo pháp luật sao.
.Không ít người gật đầu.
.- Nói hay lắm, làm theo pháp luật.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Nhưng luật từ đâu tới?
.Lư Khai Minh nói: - Luật bắt nguồn từ đạo đức.
.- Nói hay lắm! Luật bắt nguồn từ đạo đức, luật sơ khai là để ngăn chặn việc làm tổn hại đến lợi ích của người khác, tổn hại lợi ích của cả quốc gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận