Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 901: Đồ vô sỉ

.Bên trong là một khuôn mặt âm trầm.
.Cmn! Con rể ta đây tới cửa, ngươi liền trưng bản mặt này, còn vui vẻ chơi thế nào được nữa!
.Hàn Nghệ vội vàng chắp tay thi lễ: - Vãn bối bái kiến Dương Công.
.Dương Tư Nột mặt không chút cảm xúc, thản nhiên nói: - Ngươi tìm ta có chuyện gì?
.Ông ta nói vô cùng lạnh lùng!
.Ta tìm ông làm gì, ta rảnh rỗi lắm sao, ta tới là chim chuột với con gái ông đấy. Nhưng ông ta đã hỏi như vậy rồi, Hàn Nghệ có chút khó xử, trong lòng cân nhắc, quyết định vào trước rồi nói sau, hắn liếc nhìn hạ nhân, cười nói: - Dương công, có thể từ từ nói chuyện không, vãn bối có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với Dương công.
.Chuyện quan trọng? Dương Tư Nột hơi hơi nhíu mày, thản nhiên nói với hạ nhân: - Còn không mau mời Hoàng gia Đặc phái sứ vào, thật sự không biết cấp bậc lễ nghĩa.
.Đây chính là đẩy trách nhiệm! Trong lòng Hàn Nghệ khinh bỉ.
.Hạ nhân kia ngẩn ra, nhanh chóng làm động tác xin mời, nói:
.- Mời Đặc phái sứ vào.
.- Đa tạ!
.Hàn Nghệ lên tiếng, đưa lễ vật bên tay trái cho hạ nhân, đạo lý "mua đường" hắn vẫn hiểu, sau đó mới bước vào.
.Dương Tư Nột nhìn lễ vật bên tay phải của hắn, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, xoay người đi vào bên trong. Hàn Nghệ thần không biết, quỷ không hay chuyển phiếu mua hàng đến tay hạ nhân, vỗ vỗ vai gã, sau đó đi theo sau, dù sao sau này hắn còn thường tới quấy rầy, trên dưới nhất định phải chuẩn bị tốt.
.Dương Tư Nột đi vào trong phòng, tự mình ngồi xuống.
.Hàn Nghệ rất tự giác không chờ Dương Tư Nột nói "Mời ngồi", chính mình đã ngồi xuống.
.Dương Tư Nột uống một ngụm trà, mới hỏi: - Ngươi tìm ta có chuyện gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Là chuyện liên quan đến ta và Dương Phi Tuyết, lần trước còn chưa nói xong.
.Thật sự là quá trực tiếp!
.Dương Tư Nột cau mày, vẻ mặt khó chịu nhìn Hàn Nghệ, nói: - Việc này không có gì để nói.
.- Có thứ nói, có thứ nói.
.Hàn Nghệ cười ha ha.
.Tiểu tử này thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ. Dương Tư Nột trầm ngâm một lát, nói: - Hàn Nghệ, ta nói thẳng với ngươi, ta không phải là người coi trọng xuất thân, nếu như ngươi chưa lập gia đình, ta sẽ không từ chối, cố gắng tác hợp cho ngươi và Tuyết Nhi, nhưng vấn đề là, ngươi là đàn ông đã có vợ, Dương gia ta gánh không nổi người này.
.Ngươi cũng chỉ biết lấy khuyết điểm này để công kích ta. Đôi mắt Hàn Nghê xoay chuyển, cười gật đầu nói: - Cái này vãn bối biết, nhưng sao Dương gia không nhìn chuyện này bằng góc độ khác. Nếu Dương Tuyết Phi phải gả cho người khác, vậy thì gả cho ai mới tốt?
.Dương Tư Nột hừ nói: - Ngươi quá đề cao chính mình rồi, kinh thành nhiều con cháu quan lại như vậy, lo gì nữ nhi của ta không gả đi được.
.- Vấn đề ngay ở chỗ này.
.Hàn Nghệ trịnh trọng từ từ nói: - Nếu gả Dương Phi Tuyết cho con cháu quan lại, không phải là liên hôn sao, nhưng hiện giờ trong triều thế cục thay đổi bất ngờ, quỷ thần khó lường, ngoại trừ Tư Không Lý Tích, không ai có thể cam đoan sang năm mình còn trên triều đình hay không, chẳng may không chọn tốt, có thể sẽ liên lụy đến Dương gia nha, ngài xem Vương gia và Tiêu gia trước kia thịnh vượng cỡ nào, nhưng bây giờ thì sao? Đều đến Lĩnh Nam rồi, liên quan đến họ đều nhận lấy liên lụy.
.- Nhưng vãn bối lại khác, gần đây vãn bối khá nổi, là ngôi sao mới đang lên, tiền đồ không thể sánh được, hơn nữa, chính vì tạm thời không thích hợp công khai chuyện giữa ta và Dương Phi Tuyết, Dương gia càng thêm mạnh hơn, nếu như ta bay cao, đối với Dương gia đương nhiên là chuyện tốt, nếu ta bất lợi, vậy Dương gia có thể lập tức phủi sạch quan hệ, tóm lại, một người vinh cả đám cùng vinh, nếu tổn hại chỉ mình ta tổn hại.
.Làm một nhân viên chào hàng, đầu tiên phải hiểu cách đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, sau đó hiểu cách đi hạ thấp người khác.
.Dương Tư Nột nghe xong cười không được, khóc cũng không xong, phẫn nộ quát:
.- Khốn kiếp, Dương Tư Nột ta gả con gái, sao lại ham vinh hoa phú quý.
.- Vậy không biết ý đồ của Dương công là gì?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu ngài muốn Dương Phi Tuyết hạnh phúc, vậy ngài không nên chia rẽ chúng ta, bởi vì làm như vậy, Phi Tuyết chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Nếu ngài muốn tiền, ta cũng có khá nhiều tiền, nhưng ngài cũng không muốn danh vọng, nếu như muốn danh vọng, Dương công cũng thấy đấy, phương diện này ta khá am hiểu. Tiêu gia hiện giờ danh vọng tăng nhiều, thậm chí còn vượt qua Thôi Lư Trịnh Vương.
.Chuyện cho tới bây giờ, hắn không có ý định trốn tránh, ngay thẳng đối mặt, nói cách khác, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, không cần mặt mũi, dù sao hiện giờ mặt mũi hắn cũng rất lớn, mất một chút cũng không sợ.
.Dương Tư Nột nhịn để không nói tục, nói: - Ngươi là đàn ông đã có vợ, Tuyết Nhi đi theo ngươi, sao có thể hạnh phúc.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Dương công, việc này ngài cũng cần nhìn ở góc độ khác. Ngài xem vãn bối hiện tại danh lợi đều có, tiền đồ sáng lạn, nếu vãn bối nạp thiếp, đó là việc tùy tiện dễ dàng, nhưng ngài xem bên cạnh ta một thị thiếp cũng không có, có thể thấy được vãn bối là người trọng tình cảm. Nếu gả Phi Tuyết cho con cháu hoạn quan, bọn họ nhất định thê thiếp thành đàn, Phi Tuyết sẽ hạnh phúc sao? Hơn nữa Vân Thành và Phi Tuyết tình như tỷ muội, bình thường nếu ta không ở nhà, các nàng sẽ không cô đơn, vãn bối cảm thấy vãn bối là người chắc chắn đáng để suy nghĩ.
.Lời này đặt trong hoàn cảnh này khá có lý, phải nhìn từ góc độ hạnh phúc, hiện giờ có con cháu hoạn quan nào mỗi ngày không phong lưu khoái hoạt ở bên ngoài, trong nhà thê thiếp thành đàn. Nếu so sánh, Hàn Nghệ coi như là bình thường.
.Hàn Nghệ cũng biết chính mình khá vô sỉ, nhưng việc này không vô sỉ, căn bản không nói chuyện được, như vậy chỉ có thể lấy vô sỉ hơn để phụ trợ cho mình.
.Dương Tư Nột chưa từng gặp một người vô sỉ như vậy, không khỏi động lòng thông cảm với hàn môn trong thiên hạ, không ngờ họ lại đi sùng bái cái loại vô sỉ này. Nhưng ông ta cũng sắp bị thuyết phục bởi thuyết pháp vô sỉ này, hơi trầm ngâm, hắn nói cũng có lý. Ông ta nói: - Ý của ngươi là, để Phi Tuyết và ngươi che giấu cả đời?
.Hàn Nghệ nói:
.- Chuyện này đương nhiên là không, vãn bối kỳ thật không sợ, nếu Dương công để ý điểm này, vãn bối lập tức công bố chuyện của mình và Phi Tuyết.
.Dương Tư Nột cả kinh, nói: - Chuyên nay la thât?
.Hàn Nghệ nói: - Tuyệt đối không giả, chỉ cần Dương công mở miệng, ta lập tức trở về sai người công bố chuyện này trên Đại Đường nhật báo.
.- Được!
.Dương Tư Nột còn thật không tin chuyện này, vỗ bàn một cái, nói: - Nếu như ngươi dám công bố việc này, ta sẽ đồng ý.
.- Một lời đã định.
.Hàn Nghệ đứng dậy, ôm quyền nói: - Dương công, vãn bối hiện giờ xin cáo từ, đại khái Đại Đường nhật báo kỳ mới sắp phát hành, kính xin Dương công chờ tin tức của ta.
.- Được! Ta chờ tin tức tốt của ngươi.
.- Cáo từ!
.Hàn Nghệ xoay người ra ngoài.
.Dương Tư Nột nhìn một cái, tiểu tử này làm thật đấy chứ, ông ta nhìn chằm chằm vào Hàn Nghệ, mắt thấy Hàn Nghệ ra đến cửa, vội vàng vẫy tay gọi lại:
.- Hàn Nghệ, ngươi chờ đã.
.Ông chơi ta một chiêu này, nhưng ta chơi một chiêu lớn hơn. Hàn Nghệ âm thầm cười, xoay người lại, nói: - Dương công còn chuyện gì chỉ bảo? Chẳng lẽ Dương công muốn tự mình công bố, vậy thì không có gì tốt hơn nữa.
.Dương Tư Nột hoàn toàn hết chỗ nói, bất đắc dĩ nói: - Ngươi vào đây trước rồi nói sau.
.Hàn Nghệ lại quay trở về trong phòng.
.Dương Tư Nột buồn bực nói: - Tiểu tử ngươi điên rồi sao, ngươi có biết không, ngươi làm như vậy sẽ mang tới hậu quả như thế nào? Danh dự ngươi cực khổ tạo dựng, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
.Hàn Nghệ dõng dạc nói: - Vì Phi Tuyết, vãn bối có gì không dám? Nhớ ngày đó Phi Tuyết thỉnh cầu ta giúp đỡ nhị công tử bảo vệ thanh Dương Châu, vãn bối không màng tính mạng lên tường thành giằng co với phản quân Trần Thạc Chân, chỉ là danh dự mà thôi, không đáng để nhắc tới. Nói xong, hắn thở dài thật sâu, nói: - Không nói dối Dương công, kỳ thật vãn bối là một người đàn ông vô cùng hoàn mỹ, khuyết điểm duy nhất, chính là dùng sức nhiều, không, dùng tình quá sâu.
.Dương Tư Nột cảm thấy mất mặt vì hắn, nghi ngờ nói: - Hoá ra ngươi lúc trước bảo vệ thanh Dương Châu là vì Tuyết Nhi?
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nhưng đột nhiên phát hiện trong lời nói có bẫy, lập tức bổ sung: - Nhưng luc đo là xuất phát từ tình bạn, hôm nay là xuất phát từ tình yêu.
.Dương Tư Nột nhìn chằm chằm Hàn Nghệ một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, nói: - Được rồi, được rồi, ngươi đừng giả vờ giả vịt ở đây nữa.
.Hàn Nghệ lập tức kinh ngạc nói: - Những câu vãn bối nói là từ tận tâm can.
.Dương Tư Nột nổi giận, nói: - Ngươi nói những lời này trên triều đình, có giống tận tâm can như bây giờ không, một câu nói thật cũng không có, nhưng ngươi đừng quên, là ta phát hiện ra đầu tiên, trong bụng ngươi đầy suy nghĩ xấu xa, ta còn không biết rõ sao.
.- Không đến mức một câu nói thật cũng không có. Khó có lúc mặt già của Hàn Nghệ đỏ bừng: - Cho dù trộn lẫn cả giả, nhưng Dương công ngài hiểu vãn bối đấy, vãn bối vẫn luôn công tư rõ ràng, không thể vơ đũa cả nắm được!
.Dương Tư Nột tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nhưng trừng xong, tức giận liền biến thành bất đắc dĩ, thở dài: - Hàn Nghệ, ta cũng không sợ nói thẳng với ngươi, chuyện ngươi và Tuyết Nhi, một khi bị người khác biết được, ta và ngươi sẽ rất khó chịu, hậu quả này vô cùng nghiêm trọng.
.Hàn Nghệ nói: - Công chúa yêu đương vụng trộm, hẳn là nghiêm trọng hơn so với chuyện của ta.
.- Ngươi!
.Dương Tư Nột sợ tới mức nhìn trái ngó phải, sau đó hạ giọng nói: - Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa sao, chuyện này ngươi cũng dám nói.
.Trong này chỉ có hai người, hắn nói xong sẽ không thừa nhận, lời này nói ra, ai sẽ tin. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: - Tự nói thôi, tự nói thôi.
.- Tiểu tử ngươi cũng thật là!
.Dương Tư Nột thật sự phục hắn luôn rồi.
.Hàn Nghệ thấy độ lửa đã tàm tạm rồi, vì thế nghiêm túc nói: - Dương công, việc này đương nhiên là vãn bối không đúng, Dương công làm như thế nào, vãn bối đều có thể hiểu, tuyệt đối sẽ không tức giận, nhưng cũng sẽ không từ bỏ. Tuy nhiên, có mấy lời vãn bối nhất định phải nói, vãn bối chắc chắn sẽ không để Phi Tuyết chịu tủi thân, khi thời điểm tới, vãn bối nhất định sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng, tuyệt không để Dương gia chịu tổn hại. Lui một vạn bước, chẳng sợ ta vô tình vô nghĩa, lật lọng, nhưng ta cũng phải để ý chính mình.việc này nếu như ta không nắm chắc xử lý thích đáng, ta sẽ không đi tới bước này. Hơn nữa ta mạo hiểm một lần để cưới Phi Tuyết, đây cũng là tấm lòng của ta.
.Lời này tương đối xuôi tai.
.Dương Tư Nột thở dài, đúng là ông ta đang rất mâu thuẫn với việc này, ông ta vẫn luôn xem trọng Hàn Nghệ, trong cạnh tranh thứ sĩ, ông ta cũng đang âm thầm giúp đỡ Hàn Nghệ, có thể thấy ông ta cũng không quá phản đối chuyện Hàn Nghệ và Dương Phi Tuyết, nhưng ông ta luôn cảm thấy chuyện này trái với thế tục, thà rằng ông ta không biết Hàn Nghệ là đàn ông đã có vợ, làm một kẻ ngu. Ngoài ra, ông ta hiện giờ cũng có chút lo lắng nếu như mình ngăn cản, Hàn Nghệ sẽ cho ông ta xuống mồ, đây cũng là chuyện Dương Tư Nột sợ hãi, tên này có nhiều ám chiêu, hơn nữa còn theo bộ. Dương Tư Nột rất bất đắc dĩ nói: - Ta lười quản, tự các ngươi nhìn xử lý đi.
.Hàn Nghệ mừng rỡ, nói: - Đa tạ Dương công thành toàn.
.- Ta cũng chưa đồng ý với ngươi.
.Dương Tư Nột nói.
.- Hiểu mà, hiểu mà.
.Hàn Nghệ cười ha hả, làm sao không biết Dương Tư Nột có chủ ý gì, ông ta giả ngốc, ta không đồng ý gì cả, ta không biết gì cả, hai người các ngươi gạt ta, lén lút qua lại. Hắn nói: - Vậy bây giờ vãn bối đi thăm Phi Tuyết.
.Dương Tư Nột làm như không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần.
.Có cần phải làm thế không! Hàn Nghệ liếc mắt khinh bỉ Dương Tư Nột một cái, nói: - Vãn bối đi trước.
.Dương Tư Nột lúc này mới "Ừ" một tiếng.
.Nhưng khi Hàn Nghệ xoay người chuẩn bị đi ra, Dương Tư Nột đột nhiên nói: - Đứng lại!
.Hàn Nghệ quay đầu, nói: - Dương công còn có gì chỉ bảo.
.Dương Tư Nột ho nhẹ một tiếng, nói: Ngươi tạm thời không được bắt nạt Tuyết Nhi.
.- A?
.Hàn Nghệ lúc này liền si ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận