Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 905.2: Toàn doanh hảo tỷ phu

.Hàn Nghệ cười lắc đầu: - Ta còn chuẩn bị vài bộ lý luận để đối phó lại các ngươi, không ngờ ngay cả cơ hội mở miệng các ngươi cũng không cho ta, thật sự là khiến người ta cảm thấy uể oải a.
.Thôi Hữu Du cười nói: - Binh pháp có nói, không chiến mà thắng binh địch.
.- Hay cho câu không chiến mà thắng binh địch.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói:
.- Nếu như ngay từ đầu các ngươi liền hiểu được đạo lý này, nói không chừng lúc ấy người bị đùa giỡn chính là ta.
.Uất Trì Tu Tịch lúc này mới hừ bảo: - Phó đốc sát, lúc ấy chúng ta chỉ là không vừa mắt ngươi, khinh địch, nên mới bị ngươi trêu đùa, nếu chúng ta muốn chính thức trêu đùa ngươi, thì ngươi không chắc đã là đối thủ của chúng ta đâu.
.Yêu! Thằng nhãi này càng ngày càng khoa trương a! Hàn Nghệ cười cao thâm bảo: - Tu Tịch a, ta chỉ đùa thôi mà ngươi còn tưởng thật, có câu là ma cao một thước, đạo cao một trượng, bản thân ta còn chưa dùng lực, các ngươi muốn thử xem không?
.Uất Trì Tu Tịch sợ tới mức sững sờ, mở rộng miệng, lại không phát ra tiếng.
.Mộ Dung Chu Hàng ngược lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, bèn cười làm lành nói: - Phó đốc sát, Tu Tịch chỉ đùa thôi, ngươi ngàn vạn lần đừng coi là thật a!
.Hàn Nghệ cười vài tiếng, cũng không đáp lại.
.Điều này làm cho đám người Mộ Dung Chu Hàng sởn tóc gáy, bọn họ cũng không muốn trở lại những năm tháng hắc ám kia đâu.
.Thôi Hữu Du đột nhiên nói: - Phó đốc sát, có một chuyện ta ngược lại muốn thỉnh giáo ngươi một chút.
.Hàn Nghệ hỏi: - Chuyện gì?
.- Là về chuyện khoa khảo.
.- Sao nào? Ngươi muốn tham gia khoa khảo ư?
.Thôi Hữu Du gật đầu.
.Nói đùa gì vậy, hóa ra ta tôn sùng khoa cử, là tự chui đầu vào rọ sao!
.- Thôi được rồi!
.Lúc này Hàn Nghệ hừ một tiếng: - Các ngươi có nghĩ đến các ngươi ăn dùng ở đây cũng không cần tiền nha, bệ hạ tốn nhiều khí lực như vậy để bồi dưỡng các ngươi, cũng không phải để cho các ngươi tham gia khoa khảo đâu, các ngươi đừng quên, đội cảnh sát hoàng gia là mưa móc bệ hạ ban cho dân chúng, cảnh sát hoàng gia có được sứ mệnh cao nhất. Đương nhiên, nếu như các ngươi không thể tốt nghiệp, thì cũng có thể tham gia, ta không có quyền ngăn cản các ngươi.
.Dương Mông Hạo liếc nhìn Thôi Hữu Du: - Hữu Du ca, ngươi cũng thật là, đám tiến sĩ kia đầy khắp ngoài đường, có gì quý hiếm đâu, nhưng cảnh sát hoàng gia lại chỉ có đám người chúng ta, để cho ta làm tiến sĩ, ta còn không thèm làm đâu.
.Triệu Thiên Phú khinh bỉ nói: - Vấn đề là ngươi muốn cũng không được.
.Thôi Hữu Du cười khổ nói: - Ta cũng không muốn làm tiến sĩ, ta chỉ muốn ủng hộ bọn Tập Nhận ca thôi, ai bảo đám hàn môn kia dám khinh thường chúng ta.
.Bọn người Bùi Thiếu Phong, Liễu Hàm Ngọc đều gật đầu.
.- Được rồi! Việc này các ngươi cũng đừng nghĩ nữa, không thể nào được.
.Hàn Nghệ vung tay lên nói: - Ăn cơm trước đi! Đến thời điểm tự học buổi tối, chúng ta lại tâm sự với nhau.
.Uất Trì Tu Tịch hưng phấn nói: - Đêm nay ngươi lên lớp sao?
.- Nếu không thì ngươi nghĩ ta tới làm gì. Hàn Nghệ gật đầu, lại cất cao giọng nói: - Mọi người đi ăn cơm trước đi, có gì muốn hỏi, đợi sau buổi học tối rồi nói.
.Các đệ tử thấy buổi tối Hàn Nghệ sẽ đến giảng bài, cũng bèn không vội nhất thời, đều ngồi lại lên ghế tiếp tục ăn cơm.
.Mà bọn người Hàn Nghệ thì lại đi vào trong phòng.
.- Một chén này, ta nhất định phải kính ba vị, mấy ngày này, toàn nhờ vào các vị. Tại hạ xin cạn trước!
.Hàn Nghệ uống một hơi cạn sạch.
.Bọn người Trưởng Tôn Diên cũng nâng chén đáp lễ.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Ta vẫn là nói câu kia, kỳ thật chúng ta căn bản không phí bao nhiêu thời gian, chuyện này đều được nhờ vào tinh thần quý tộc của ngươi đấy.
.- Đâu có, đâu có.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói một câu, lại hỏi: - Không biết hiện giờ tiến độ đến đâu rồi? Liệu bao giờ bọn họ có thể tốt nghiệp?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Việc này ta cũng muốn nói với ngươi, kỳ thật giống như Uất Trì Tu Tịch, Bùi Thiếu Phong, hay những người như Vi Phương, thì tuyệt đối có năng lực tốt nghiệp, bởi vì từ nhỏ bọn họ đã được tiếp nhận sự giáo dục chính quy. Nhưng trong này có chút con cháu sĩ tộc cùng con cháu hàn môn, còn chưa đủ yêu cầu về thể năng, đây cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất là, đám đệ tử xuất thân từ binh lính kia, bọn họ trên cơ bản đều không biết chữ, nếu dùng tiêu chuẩn của ngươi đánh giá, thì đám xuất thân binh lính khẳng định không có cách nào hoàn thành được.
.Những binh lính kia chưa từng được đọc sách, lần này chẳng những phải biết chữ, còn phải học luật pháp nữa, đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói: - Ta cùng Trưởng Tôn thương lượng qua, xem có thể làm cho một số đệ tử tốt nghiệp trước hay không.
.- Không được!
.Hàn Nghệ quyết đoán cự tuyệt: - Từ lúc mới bắt đầu, ta đã cường điệu tinh thần đoàn đội, nếu chúng ta để cho một nhóm người tốt nghiệp trước, vậy thì chẳng khác gì là phá hủy tinh thần đoàn đội của bọn họ, bọn họ sẽ không để ý tới đồng bạn mà chính mình tiến lên trên, đều này sẽ làm cho bọn họ trở nên tư lợi.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Nhưng mà đội cảnh sát hoàng gia cứ luôn chờ ở đây, sẽ làm cho người ta quên đi, còn có Dân an cục kia có khả năng để lâu sẽ sinh biến nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Ta thà rằng mạo hiểm chuyện này, cũng nhất định phải cam đoan kế hoạch huấn luyện của ta được chấp hành hoàn mỹ, bởi vì đội cảnh sát hoàng gia mang đến cho Đại Đường ta tuyệt đối không chỉ là phương diện trị an tốt hơn, mà còn có rất nhiều phương diện khác nữa cần bọn họ đi hoàn thiện.
.Trưởng Tôn Diên thấy Hàn Nghệ đã nói như vậy, tự nhiên không tiện nói thêm.
.Nguyên Liệt Hổ đột nhiên nói: - Ai! Hàn Nghệ, lần tranh chấp sĩ thứ này, có phải do ngươi cùng mấy tiểu tử Tập Nhận Thiện Hành thương lượng ra không?
.Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên đều biến sắc, bọn họ đều là quân tử, theo bọn họ, đây là chủ để cực kỳ mẫn cảm đấy, còn quan trọng hơn cả chuyện huấn luyện, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không hỏi mấy vấn đề này đâu, nhưng Nguyên Liệt Hổ cũng mặc kệ này đó.
.Hàn Nghệ hỏi: - Ngươi đây là nghe ai nói hay sao?
.Nguyên Liệt Hổ hừ một tiếng: - Ngươi đừng vội giấu diếm ta, bọn Tập Nhận mượn việc này, đều liên quan đến gia tộc, hơn nữa đám con cháu sĩ tộc đều cực kỳ ủng hộ bọn họ, quá rõ ràng là các ngươi đã thương lượng trước còn gì.
.- Tranh đấu đương nhiên sẽ sinh ra nguy cơ cùng cơ hội, đây là chuyện của bọn họ, nào có liên quan gì tới ta, lời này ngươi chớ có nói lung tung.
.Hàn Nghệ tức giận liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ một cái, lại nói với Trưởng Tôn Diên cùng Độc Cô Vô Nguyệt: - Tuy vậy trong chuyện này ta cũng muốn nghe xem đề nghị của các ngươi, ta nghĩ các ngươi cũng có rất nhiều cái nhìn đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt thản nhiên nói: - Bọn Tu Tịch đều nói như vậy, cho dù chúng ta có chuyện muốn nói, cũng sẽ nghiêm chỉnh nói ra khỏi miệng.
.- Nói có lý.
.Trưởng Tôn Diên cười ha ha, lại nghiêm mặt nói: - Tuy vậy, nếu muốn hoàn thiện pháp chế, thì nhất định phải tiêu trừ cách biệt sĩ thứ, trong lần tranh đấu này, ta ủng hộ ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận