Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 454: Chọn lựa

.Hoang mang.
.Thương nhân hai chợ vốn sống trong sung sướng. Bỗng chốc lâm vào khủng hoảng.
.Chiêu thức trong tay bọn họ đã dùng hết rồi. Hơn nữa cũng cho rằng Hàn Nghệ thua chắc rồi. Vì thế, Hàn Nghệ vừa mới xuất chiêu bọn họ đã hoảng hốt.
.Nhưng mà đây mới là đòn phản kích đầu tiên của Hàn Nghệ.
.- Tổng hành, tổng hành. Không xong rồi, không xong rồi.
.Ngụy Thanh chân nam đá chân chiêu chạy vào.
.Cố Ngôn Thương giật mình, vội nói: - Xảy ra chuyện gì rồi?
.Ngụy Thanh nói: - Đám người Từ tam đã đi ngõ Bắc rồi.
.- Cái gì?
.Cố Ngôn Thương đứng phắt lên, nói: - Chuyện này là thế nào? Ông ta cấu kết với Hàn Nghệ từ khi nào vậy?
.Ngụy Thanh nói: - Lúc trước ta đi đến nhà tìm bọn họ, nhưng đều không ngoại lệ. Không phải là ngã bệnh thì là đi thăm người thân, không có người ở nhà. Không chỉ có thế, ta còn nghe được tin tức, tối qua có người đến tìm bọn họ. Có người nhìn thấy nói, hình như là Hàn Nghệ.
.- Nói bậy.
.Cố Ngôn Thương kích động nói: - Buổi tối cửa phường đều đóng rồi. Hàn Nghệ hắn sao vào được?
.Ngụy Thanh ai ôi một tiếng, nói: - Tổng hành, ông còn chưa hiểu ra sao? Hàn Nghệ là người thế nào? Hắn là Hoàng gia Đặc phái sứ. Chuyện này đối với hắn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
.Cố Ngôn Thương nghe vậy khóe miệng giật giật. Ông ta ngồi bịch xuống ghế.
.- Tên nhãi Hàn Nghệ, tên nhãi Hàn Nghệ. Lão tử không đội trời chung với ngươi.
.Nói đến phần sau, ông ta gần như là gào lên.
.Ngụy Thanh vội vàng nói: - Tổng hành, chúng ta nên làm gì bây giờ?
.Cố Ngôn Thương ngẩn ra, mở miệng nhưng không biết nói gì.
.Bọn họ hao phí trăm công nghìn sức mới ép được đám người Tiền Đại Phương quay lại. Hàn Nghệ thì tốt rồi, chỉ dùng thời gian một đêm mà đã lôi kéo được ba bốn mươi người của hai chợ.
.Cao thấp quá rõ ràng.
.Cố Ngôn Thương cũng thật sự là đủ khổ rồi. Chưa lôi kéo được người về, ngược lại còn bị đối phương lôi đi nhiều người như vậy.
.Kỳ thực ông ta vẫn luôn cẩn thận đề phòng. Chỉ là những người Hàn Nghệ lôi kéo đều là tiểu thương gia. Chuyện này ông ta không nghĩ tới, cũng không chú ý tới đám người này. Mới để cho Hàn Nghệ dễ dàng thực hiện được như vậy.
.Tin tức này rất nhanh được truyền ra ngoài. Thương nhân của hai chợ hoang mang quá độ đến giai đoạn kinh hoàng. Hoạt động của Hàn Nghệ quả thực là quá nhanh, làm cho người khác không kịp phản ứng.
.Tuy những người Hàn Nghệ lôi kéo đi đều là tiểu thương nhân. Nhưng cũng tạo lên hiệu ứng Domino. Rất nhiều thương nhân đã bắt đầu lay động.
.Mà do kế hoạch cải tạo Bình Khang Lý của ngõ bắc ngày càng ác liệt. Trước đây thương nhân của hai chợ đều đồng tâm đối phó với Hàn Nghệ. Một nguyên nhân bên trong cũng là bởi vì ngõ bắc quá nhỏ. Không thể chứa thêm được người nữa. Kỳ thực bọn họ cũng muốn đi ngõ bắc.
.Nhưng hiện tại đã khác. Hiện giờ ngõ bắc đã mở rộng quy mô, có thể dung nạp được nhiều người hơn. Đây đối với bọn họ mà nói cũng là một cơ hội.
.Hơn nữa đám người Tiền Đại Phương, càng giống như kiến bò trên chảo nóng. Bọn họ không dám kéo dài nữa. Tin tức này vừa truyền ra buổi sáng, bọn họ đã lập tức cho ngưởi mở lại cửa tiệm ở ngõ bắc. Tuy nhiên còn một canh giờ nữa là giới nghiêm ban đêm rồi.
.Chờ đến ngày thứ hai, bọn họ sẽ đi tìm Hàn Nghệ. Lúc này bọn họ đều hiểu, Cố Ngôn Thương kia căn bản không phải là đối thủ của Hàn Nghệ. Nhiều thương nhân như vậy mà không đấu lại được Hàn Nghệ. Thậm chí còn không bảo vệ được mình. Hơm nữa bọn họ còn nghe nói Lạp Mỗ Hi Đức đã tiếp nhận một mối hàng lớn từ giọng hát hay. Nếu hiện giờ không biểu lộ thái độ đến lúc đó e là đến canh cũng không có mà uống.
.Ngồi ở lầu hai của ngõ bắc, trong lòng bọn họ đều bất an. Hàn Nghệ trong chốc lát đã lôi kéo được nhiều người như vậy. Liệu có phải là muốn đuổi bọn họ đi. Tuy nói là hợp đồng thuê của bọn họ còn chưa hết hạn nhưng cũng sắp rồi. Đến lúc đó Hàn Nghệ không cho thuê tiếp, bọn họ cũng không có cách nào.
.Trôi qua chốc lát, Hàn Nghệ cuối cùng cũng xuất hiện. Đám người Tiền Đại Phương vội vàng đứng lên.
.- Ngồi ngồi ngồi.
.Hàn Nghệ kịp thời đưa tay ra, cười nói: - Mới hai ngày không gặp, các vị sao lại trở lên xa lạ như vậy.
.Hàn Nghệ này quả thực là người chuyên muốn ăn tươi nuốt sống. Nụ cười trên mặt hắn cũng không làm giảm bất an trong lòng bọn họ.
.- Ngồi a. Đều đứng đó làm gì, nghiêm trang như vậy. Hàn Nghệ lại nói.
.Mọi người mới ngồi xuống.
.Hàn Nghệ nói:
.- Kỳ thực các vị không đến ta cũng dự định cử người đi mời các vị đến.
.Mọi người nghe vậy đều nhìn lẫn nhau. Sau đó cố phấn chấn tinh thần nên. Không chắc Hàn Nghệ muốn cho bọ họ chủ động rời khỏi ngõ bắc?
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn, trong lòng hiểu rõ, khẽ ho một tiếng nói: - Kỳ thực về những chuyện xảy ra gần đây. Đầu tiên ta muốn nói một câu xin lỗi với mọi người. Chính bởi ta bất lực mới để cho mọi người phải chịu uất ức. Vì thế ta cảm thấy rất áy náy. Xin lỗi, xin lỗi.
.Nói xong hắn hướng về phía mọi người chắp tay.
.Chỉ một câu đơn giản như vậy mà làm cho đám người Tiền Đại Phương nước mắt lưng tròng.
.Bởi vì những ngày này bọn họ quả thực phải chịu uất ức. Muốn khóc nhưng không có chỗ cho bọn họ khóc.
.Đem ra so sánh, tố chất của đám người Ngụy Thanh quả thực thấp hèn, đê tiện vô sỉ. Chỉ nghĩ kiếm lợi từ bọn họ. Còn Hàn Nghệ rõ ràng là nắm quyền chủ động lại còn chủ động xin lỗi bọn họ. Một lời có thể phân được cao thấp.
.Đậu Nghĩa cười nói: - Không dám, không dám. Chuyện này đâu phải do ngươi khơi mào, không thể trách ngươi được.
.- Đa tạ Đậu lão thông cảm.
.Hàn Nghệ khẽ vuốt cằm, lại nói:
.- Tuy chuyện này không phải do ta khơi mào. Nhưng ta cũng có chút giấu diếm với các vị. Còn làm cho các vị rơi vào hoàn cảnh hết sức bị động. Nhưng cũng không có cách nào khác. Lúc đó ta còn đang tranh thủ hợp tác với Hoa Nguyệt Lâu và các thanh lâu khác. Hơn nữa lần hợp tác này liên quan đến vận mệnh của ngõ bắc. Nhưng các vị cũng biết, thế lực của Bình Khang Lý cũng hết sức phức tạp. Ta cũng sợ sớm tiết lộ sẽ có người giở trò bên trong. Đến lúc đó quả thực không có cách xoay chuyển.
.Tiền Đại Phương bọn họ thật sự có chút trách Hàn Nghệ. Nhưng cũng không tiện hỏi. Hiện giờ Hàn Nghệ đã chủ động nói. Bọn họ ngược lại lại có chút xấu hổ, ôn tồn, tỏ vẻ thông cảm. Phải biết rằng Hàn Nghệ không nhắc gì tới chuyện bọn họ tự ý đóng cửa tiệm. Như vậy đã là nể mặt bọn họ rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hiện giờ sự tình sắp kết thúc rồi. Ta vẫn nói câu đó, ta hết sức hy vọng các vị có thể ở lại ngõ bắc. Không biết các vị có đồng ý không?
.- Đây là đương nhiên.
.Tiền Đại Phương lập tức nói: - Lần này bất kể ai tới ta cũng không đi nữa.
.Những người còn lại đều tỏ vẻ kiên định sẽ ở lại ngõ bắc.
.Đám người Cố Ngôn Thương, Ngụy Thanh đã trở mặt như vậy. Ở lại cũng bị bọn họ ức hiếp. Bọn họ đã chịu đủ rồi. Vẫn là ngõ bắc tốt hơn, tự do, phóng khoáng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Nhưng ta hy vọng các vị có thể đóng cửa các tiệm ở hai chợ.
.Những lời này nói ra, mọi người đều sửng sốt. Chiêu này hình như đã gặp a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị không nên hiểu lầm. Ta làm như vậy tuyệt không phải muốn báo thù hai chợ. Ngược lại, ta sợ các vị bị báo thù. Chắc hẳn các vị cũng đã nghe rồi. Nếu các vị muốn ở cả hai bên e rằng hết sức khó khăn. Tuy nói bọn họ sẽ tận lực nghĩ các để giữ các vị lại. Thậm chí còn cho phép các vị đến ngõ bắc mở tiệm. Nhưng một khi phản kích của ta qua đi, bọn họ sẽ coi các vị là gai trong mắt. Đến lúc đó có thể sẽ mượn các vị để làm khó dễ cho ngõ bắc. Trước giờ ta làm kinh doanh đều là thiên về hòa khí sinh tài. Vì thế, ta không muốn xảy ra thêm bất cứ phiền phức nào nữa.
.Tiền Đại Phương ngượng ngùng nói: - Hàn tiểu ca, ngươi nói không sai. Nhưng bọn ta cũng có chỗ khó của bọn ta. Chợ đông thì không sao cả, nhưng chợ tây thì Tiền gia bọn ta đã kinh doanh ở đó từ lâu rồi. Không phải nói bỏ đi là bỏ đi được.
.Những người còn lại cũng đều gật đầu.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Các vị nói ta đều hiểu. Kết cấu của Trường an là đông quý tây phú. Người giàu dường như đều ở quanh chợ tây. Là nơi phồn hoa nhất. Đây cũng là ưu thế được trời ưu ái. Đổi là ta ta cũng không đi. Nhưng thiên hạ không có kết cấu nào không đổi. Bình Khang Lý bọn ta trong thời gian hai năm sẽ trở thành chợ náo nhiệt nhất trong thiên hạ. Bất kể quý nhân hay là người giàu, thậm chí là những thương nhân Tây Vực từ xa tới đều đến Bình Khang Lý. Ta bảo đảm với các vị, trong thơi gian hai năm số tiền các vị kiếm được sẽ tăng gấp đôi.
.Ngươi nói là bọn ta liền tin sao?
.Đám thương nhân gian trá này sao có thể chỉ vì một câu nói của Hàn Nghệ mà bỏ đi miếng thị béo ở chợ tây.
.Hàn Nghệ vẫn còn cười nói: - Ta biết các vị nhất định không tin. Dù sao chuyện này ai cũng không thể nói trước được. Nhưng là một thương nhân nhất định phải học được quả cảm. Phải hiểu được chọn lựa thế nào. Buôn và bán không phải là lấy và bỏ sao? Đây là điều thương nhân nhất định phải trải qua. Nếu như cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn, đến lúc đó cái gì cũng không đạt được. Cũng giống như các vị lần này vậy. Các vị hai bên đều không muốn bỏ. Vì thế mới trở nên bị động như vậy. Các vị nhìn Từ cửu và Lạp Mỗ tiên sinh. Sự kiên trì của bọn họ đã đem lại cho bọn họ rất nhiều lợi ích.
.- Đương nhiên, ta biết các vị sẽ nói. Tình hình của bọn họ đặc biệt một chút. Nhưng kỳ thực đạo lý là giống nhau. Ưu thế lớn nhất của ngõ bắc chính là do tư nhân xây dựng. Tất cả những gì ta làm đều là giúp đỡ các vị kiếm được nhiều tiền hơn. Trong hai chợ tràn ngập nội đấu, triều đình không thể toàn tâm toàn ý giúp các vị kiếm tiền. Ngược lại, triều đình còn có thể vì đại cục mà tước đoạt lợi ích của các vị. Để chứng minh cho điểm này, ta đã chuẩn bị một phần hậu lễ để tặng cho các vị.
.Nói xong, hắn vung tay lên. Mấy người làm bên cạnh đều giống như những lần khác, đem đống tài liệu trong tay đưa cho đám người kia.
.Đám người Tiền Đại Phương thấy Hàn Nghệ đến tài liệu cũng chuẩn bị rồi. Chắc chắn là đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ tới.
.Nhưng việc này không có quan hệ gì. Bởi vì mỗi lần bọn họ thấy Hàn Nghệ đưa tài liệu cho bọn họ đều mang tới cho bọn họ niềm vui bất ngờ. Vội vàng mở ra xem, càng xem về sau ánh mắt càng sáng lên. Hơn nữa còn không ngừng nhuốt nước bọt. Giống như xem xxx vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là chế độ hội viên mà ngõ bắc chúng ta sẽ đưa ra. Một tấm thẻ nhỏ ba tấc, là có thể ở ngõ bắc mua sắm thoải mái. Không cần phải mang theo một đống tiền cồng kềnh đi khắp nơi nữa. Càng không phải đem theo một đám người hầu vác tiền trên vai khi đi ra ngoài nữa. Khách hàng ở ngõ bắc, sẽ được hưởng trải nghiệm thoải mái nhất. Ngoài ra, ta sẽ phân phát vé của giọng hát hay cho các vị. Bán kèm với những chiếc thẻ nhỏ này cho khách hàng của các vị. Ta tin rằng các vị đã nghĩ tới rồi, tấm thẻ nhỏ này vô hình trung sẽ trói buộc khách hàng với ngõ bắc chúng ta. Khách hàng của chúng ta chỉ có thể tăng không thể giảm.
.- Không chỉ có thế, quy mô của ngõ bắc còn mở rộng lên mấy lần. Ta không những lôi kéo người từ hai chợ. Hơn nữa còn thu hút các thương nhân khác mang các loại hàng hóa đặc sắc từ các châu huyện xung quanh, Lạc Dương, bao gồm cả vùng Tây Vực tới ngõ bắc. Đồng thời, mục tiêu chính của ta sang năm sẽ là Thương Vụ Lâu. Ta sẽ nghĩ cách để thu hút các thương nhân vùng ngoài đến Thương Vụ Lâu. Thực hiện lời hứa lúc đầu của ta với các vị. Dĩ nhiên đây chỉ là triển vọng của ngõ bắc chúng ta. Là triển vọng thì có thể có thay đổi. Thực tại một chút, ta cũng đã chuẩn bị một phần quà lớn chính là giọng hát hay Đại Đường. Giọng hát hay Đại Đường sẽ do các đại thanh lâu liên kết tổ chức. Nhưng bất kể là Phượng Phi Lâu hay là Hoa Nguyệt Lâu và các thanh lâu khác đều có quyền tổ chức. Vì thế tất cả những thứ liên quan đến giọng hát hay đều cần phải mua. Chuyện này có liên quan rất lớn đến việc kinh doanh của các vị. Các vị có quyền ưu tiên.
.Nói tới đây, hắn khẽ mỉm cười, nói: - Những gì ta muốn nói đã nói xong rồi. Bây giờ đến lúc các vị nên quyết định rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận