Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1407.2: Nhan sắc và tài hoa.

.Bốn người đi đến khoảng đất trống ở hậu viện.
.Tiểu Dã thoải mái nhảy lên trên một cái cây, lắc lư đôi chân.
.Hàn Nghệ vẫn quen ngồi dựa vào thân cây, nhìn Hùng Đệ đang nhăn nhăn nhó nhó trước mặt, nói: - Ta nói này Tiểu Mập, sao đệ giống như nữ nhân thế hả, mau nói gì đi chứ!
.Hùng Đệ đỏ mặt nói: - Hàn đại ca, nói gì bây giờ?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là nói việc đệ phát tài.
.- Phát tài?
.Cặp mắt nhỏ của Hùng Đệ trợn lên, nói: - Không phải nói Mộng Đình muội muội ư?
.- Đệ đã gọi ngọt ngào thế rồi, còn có gì để nói. Hàn Nghệ nói: - Ta đương nhiên là hỏi việc đệ phát tài a!
.Hùng Đệ lúc này khẽ thở phào, cười hì hì nói: - Gần đây đúng là đệ có kiếm được ít tiền, nhưng đây toàn là nhờ Hàn đại ca huynh, à, còn cả Tiểu Dã nữa.
.Tiểu Dã nghe thấy vậy thì cười, hiển nhiên biết nguyên do bên trong.
.Hàn Nghệ thì lại rất khó hiểu nói: - Đệ đừng có chuyện gì cũng đều đẩy lên người ta, lúc đó ta không ở đây, liên quan gì đến ta.
.- Chính là vì Hàn đại ca huynh không có ở đây đấy! Hùng Đệ nuốt ực một cái, nói: - Đây đều là vì Hàn đại ca huynh mỗi lần đi xa đều đem theo Tiểu Dã, nhưng không đem theo đệ đi. Nói rồi cậu ta lại gãi gãi đầu nói: - Đệ cũng biết việc thế này đệ không thể bảo vệ huynh giống như Tiểu Dã được, nói không chừng còn sẽ liên lụy đến mọi người nữa.
.Tiểu Dã lập tức nói: - Sao thế được! Hàn đại ca lại hay nói với ta, thiếu ngươi thì bớt đi nhiều thú vui, chỉ là đến đó đường xá xa xôi, phải trèo non lội suối, hơn nữa lại toàn là hoang mạc, Hàn đại ca sợ ngươi chịu khổ mới không cho ngươi đi.
.- Thật sao?
.Hùng Đệ bật cười hì hì.
.Hàn Nghệ nói: - Được rồi, được rồi, việc này lát nữa hãy nói, nói chính sự trước đã. Trong lòng cũng khó hiểu, ở trước mặt Tiểu Mập, Tiểu Dã đã lập tức trở thành người biết an ủi như vậy.
.- Ồ!
.Hùng Đệ lại tiếp tục nói: - Đệ đây cũng muốn giúp ít việc, nhưng ngoại trừ biết làm đồ ăn thì đệ cũng chỉ biết buôn bán nhỏ, nhưng việc buôn bán này, Hàn đại ca huynh lợi hại hơn đệ nhiều, đệ cũng không giúp được huynh. Đệ nghĩ nếu có thể nấu ăn giúp Hàn đại ca các huynh thì cũng tốt, nhưng đệ lại không được đi, vì thế đệ liền suy nghĩ phải làm ra một loại lương khô mỹ vị cho mọi người mang theo. Ha ha, cũng thật là khiến đệ làm ra hai loại lương khô thích hợp cho việc đem đi đường, chính là bánh Tiểu Mập và rau Tiểu Mập. Bánh Tiểu Mập này chính là làm cho bánh nướng trước kia càng ngon hơn, mà rau Tiểu Mập kỳ thực chính là dưa muối, chẳng qua là ngon hơn, hơn nữa toàn nhờ loại vò gốm kiểu mới của nhà Đào lão bá, có thể giữ loại đồ ăn này được lâu hơn một chút. Đáng tiếc lúc làm ra thì Hàn đại ca huynh đã xuất phát rồi, sau đó Hoa Tử đề xuất đệ có thể đem đi bán, không ngờ là rất nhiều người thích, thậm chí đều nguyện ý bỏ vàng ra, kết quả kết quả là biến thành như hôm nay.
.Lúc đó xưởng của Đào Thổ làm ra loại gốm sứ có nắp xoáy này chủ yếu là vì chuẩn bị cho nước hoa, Tiểu Mập là người đầu tiên dùng phát minh này để đựng dưa muối, tăng thêm thời gian lưu trữ cho dưa muối, đây cũng là một thành công cực quan trọng của cậu ta.
.Hàn Nghệ hoàn toàn chưa suy nghĩ về những điều này, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, cho đến hôm nay hắn mới phát hiện Tiểu Mập kỳ thực không thay đổi chút nào, chỉ là trở nên càng ngày càng thành thục hơn, nói: - Tên mập nhà ngươi! Được, lần sau, nếu ta lại đi xa, sẽ mang đệ theo!
.Hùng Đệ kích động kêu lên một tiếng, ngồi xổm bên cạnh Hàn Nghệ, nói: - Hàn đại ca, huynh nói thật ư?
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt nói:
.- Ta dám lừa gạt đệ sao.
.Hùng Đệ lúc này vui mừng hớn hở bật cười ha hả.
.Hàn Nghệ đột nhiên hiếu kỳ nói: - Bánh Tiểu Mập này của đệ không bày bán ở tiệm Thông Hùng sao?
.Hùng Đệ sửng sốt, lắc đầu nói: - Không đâu.
.- Vì sao?
.- Bánh Tiểu Mập là đệ làm cho Hàn đại ca huynh và Tiểu Dã, không liên quan gì đến Thông thúc, hơn nữa cũng không thích hợp để ở tiệm Thông Hùng, nhưng đệ có nói trước với Thông thúc rồi.
.Đỗ Tổ Hoa chen miệng vào nói: - Nếu Thông thúc sớm biết sẽ bán tốt như vậy, chỉ e lúc đó sẽ không dễ dàng đáp ứng.
.Hai tròng mắt Hùng Đệ hướng lên, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: - Có lẽ như ngươi nói, nhưng ta cũng đâu ngốc, việc này cũng không liên quan gì đến tiệm Thông Hùng.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Đệ đâu chỉ không ngốc, đệ thật sự càng ngày càng thông minh rồi.
.Hùng Đệ cười ha hả nói:
.- Đây đều là học theo Hàn đại ca huynh đấy.
.- Ra ngoài thì đừng nói vậy. Hàn Nghệ cười lắc đầu, lại hướng tới Đỗ Tổ Hoa nói: - Hoa Tử, bột đánh răng và bàn chải đánh răng của ngươi và Du Du buôn bán thế nào rồi.
.Đỗ Tổ Hoa ngượng ngùng cười, có chút không tiện nói. Thế là Hùng Đệ bô bô nói ra, hiện tại thị trường của hai đô thị lớn Trường An, Lạc Dương cũng đã bị Đỗ Tổ Hoa chiếm lĩnh, từ quan to chức lớn cho đến lê dân bách tính đều quen với bột đánh răng, bàn chải đánh răng, hơn nữa sau khi Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du kiếm được tiền, cũng học theo Tự do chi mỹ, không chỉ nhìn cái lợi trước mắt, tầm nhìn còn phóng ra xa hơn một chút, đưa ra rất nhiều loại bàn chải đánh răng, bột đánh răng, đều vẫn ổn định giá bán cho dân chúng, sản xuất ra loại bàn chải đánh răng, bột đánh răng là đồ dùng sinh hoạt tất phải dùng, để mọi người quen với việc dùng bàn chải đánh răng, bột đánh răng, đồng thời cũng đã đạt được thành công vô cùng lớn.
.Hàn Nghệ nhìn hai người bọn họ, bản thân cũng có chút không kịp phản ứng, nói: - Thật là không ngờ Phượng Phi Lâu chúng ta lại có hai đại phú thương lưng giắt vạn quan thế này, nhưng hai người từ đầu đến chân hoàn toàn không giống người giàu, nên an diện một chút.
.Hùng Đệ ai da một tiếng, nói: - Đệ chỉ là một đầu bếp, còn ăn diện gì chứ, mặc thoải mái là được.
.Đỗ Tổ Hoa cũng nói: - Tiểu Mập nói đúng, có thể kiếm được tiền là chúng ta cũng vui rồi, nhưng nếu không được ở lại Phượng Phi Lâu, ở bên cạnh Hàn đại ca huynh, thì có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng không vui, trước kia bộ dáng thế nào thì bây giờ vẫn bộ dáng đó, chúng ta không muốn thay đổi.
.Tiểu Dã nói: - Hàn đại ca, không phải bản thân huynh cũng như vậy sao.
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười ha hả mấy tiếng, lại cảm khái nói: - Cũng thật là làm khó chúng ta rồi, rõ ràng có thể nhờ vào bộ mặt để kiếm cơm, lại cố tình dựa vào tài hoa để kiếm cơm, ôi
.Hùng Đệ ngồi xổm xuống cạnh Hàn Nghệ, một tay nâng cặp má mập mạp, như thoáng suy nghĩ, gật đầu nói: - Đệ thấy lời này của Hàn đại ca quả là không sai chút nào, đệ và Hoa Tử trước kia không phải là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm sao. Nhưng mà! Cậu ta đột nhiên liếc mắt nhìn về phía Hàn Nghệ: - Hàn đại ca, hình như huynh thì không giống thế.
.- ! Hàn Nghệ không nói lời nào nhìn Tiểu Mập, khóe mắt hiện ra ánh lửa. Đây quả thực là bạo kích a!
.Hùng Đệ thấp thỏm nói: - Chẳng lẽ đệ nói sai sao? Đệ không nhớ Hàn đại ca huynh cũng từng lên đài diễn kịch đấy!
.Hàn Nghệ đột nhiên hít sâu một hơi, nói: - Tối nay đệ mời khách.
.- Được! Hùng Đệ hưng phấn nói.
.- Oa! Bảo đệ mời khách đệ lại vui như vậy.
.- Đệ kiếm được tiền rồi, dĩ nhiên là mời khách, đây chính là Hàn đại ca huynh dạy chúng đệ mà. Tiểu Dã, ngươi muốn ăn gì, chúng ta sẽ đi mua ngay bây giờ, tối nay ta đích thân xuống bếp làm cho ngươi ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận