Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 843.2: Rể hiền

.Tiêu Quân thản nhiên nói: - Đại ca, ngươi nói Hàn Nghệ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhưng vừa rồi hắn rõ ràng đã hành lễ với hiền huynh, ta thấy hắn là cố ý làm thế.
.Tiêu Cự khó thở nói: - Nếu như thế, vậy thì hắn càng thêm đáng giận.
.Tiêu Quân thở dài; - Đại ca, ngươi vẫn không rõ sao, hiện giờ Lý Nghĩa Phủ ở trong triều tác oai tác quái, ngang ngược càn rỡ, không ai dám trêu trọc, ngay cả Hàn Viện, Lai Tể cũng bắt đầu nhượng bộ lui binh với gã rồi, Vô Y đánh gã một trận, cứ theo thế cục trước mắt, thì Tiêu gia chúng ta khó mà thoát khỏi một kiếp này, nhưng chỉ một câu nói của Hàn Nghệ đã có thể giải quyết việc này, sao ngươi vẫn còn khinh thường hắn như vậy chứ, hắn đã sớm không phải tên nông dân trước kia rồi.
.Vào thời điểm ban đầu, chính Hàn Nghệ đã luôn luôn ủng hộ bệ hạ và hoàng hậu hiện giờ, cũng chính Hàn Nghệ đã thành công du thuyết để Lý Tư không ra mặt, sau đó thế cục mới xảy ra sự nghịch chuyển động trời, có thể nói trong việc này hắn có công từ đầu đến cuối. Bởi vậy trong lần điều động nhân viên này, ngay cả bọn người Lý Nghĩa Phủ cũng không được đề cập, mà bệ hạ lại cố tình đẩy Hàn Nghệ lên làm Triều tán đại phu, đây chỉ là vừa bắt đầu thôi, trong tương lai Hàn Nghệ chắc chắn sẽ không phải là vật trong ao, nếu như chúng ta đắc tội hắn, thì chính như lời vừa rồi đại ca đã nói, Lan Lăng Tiêu thị chúng ta sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
.Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
.Tiếp tục rít gào đi?
.Nói đến nói đi, cái đầu vẫn là trọng yếu nhất a! Đợi cho đến khi bọn họ đến Lĩnh Nam làm nô lệ, không nói không dám ngẩng mặt, chỉ sợ ngay cả thắt lưng cũng không đứng thẳng được nữa.
.Bình thường Hàn Nghệ suốt ngày hi hi ha ha, ở trên triều đình cũng khiêm tốn muốn chết, bị châm chọc vài câu, hắn cũng đều cười cho qua, gây cho người ta một loại biểu hiện giả dối, bởi vậy khiến cho tất cả mọi người không để hắn vào mắt, nhưng những ai biết chuyện cũng đều biết rằng, Hàn Nghệ đã xưa đâu bằng nay, có thể nói là tiền đồ không giới hạn a.
.Vẻ mặt của đám người Tiêu Cự đều trở nên xấu hổ, bọn họ muốn đùa giỡn uy phong quý tộc, nhưng bây giờ bọn họ sao còn dám nữa? Bọn họ dựa vào cái gì mà đùa giỡn uy phong trước mặt Hàn Nghệ, bọn họ đều là quần thể đặc thù được chăm nom, Tiêu Thục Phi chết thảm, người nhà của nàng ta đều bị lưu đày, bọn người Lý Nghĩa Phủ khẳng định cũng sợ bị Lan Lăng Tiêu thị trả thù, bởi vậy vẫn luôn tìm phiền phức cho Lan Lăng Tiêu thị, lúc này Lan Lăng Tiêu thị nên tỏ vẻ đáng thương, ngươi còn dám kêu gào, vậy thì không cần Hàn Nghệ ra tay, Võ hoàng hậu chắc chắn sẽ tìm cách tiêu diệt tận gốc Lan Lăng Tiêu thị, không khéo rồi lại cả nhà bị đày xuống Lĩnh Nam trôi qua cuộc sống của dã nhân ấy chứ.
.Tiêu Thiện nghĩ thầm rằng chung quy mất mặt vẫn tốt hơn là bỏ mệnh, hơn nữa, hiện giờ Hàn Nghệ nở mày nở mặt như vậy, cũng không có mất mặt lắm a! Nghĩ như vậy, trong lòng ông ta cũng tốt hơn chút, ho nhẹ một tiếng, lại hỏi Tiêu Quân: - Hiền đệ, theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên làm như thế nào?
.Tiêu Quân hơi hơi trầm ngâm: - Ta cho rằng đây là cơ hội trời cho chúng ta, trải qua chuyện của Tâm Nhi, thế lực Lan Lăng Tiêu thị chúng ta ở trên triều chỉ sợ sẽ bị chèn ép, sợ rằng cho dù chúng ta chịu thua, thì bệ hạ và hoàng hậu nhất thời cũng sẽ không tin, mà bọn người Lý Nghĩa Phủ chắc chắn sẽ nơi chốn nhằm vào chúng ta, khiến cho tình cảnh của chúng ta chỉ biết trở nên càng ngày càng gian nan, nếu như chúng ta có thể làm đám hỏi với Hàn Nghệ, vậy thì có thể đạt được tín nhiệm của bệ hạ một lần nữa, vậy thì chẳng những tránh được tai họa ngập đầu, mà còn có thể bảo vệ được thế lực trong triều của chúng ta.
.- Nhưng --- nhưng tiểu tử kia cũng quá vô lễ với chúng ta đấy.
.Tiêu Cự vẫn còn phùng má giả người mập.
.Tiêu Quân nói: - Đại ca, Hàn Nghệ làm như vậy đơn giản chính là muốn ám chỉ cho chúng ta biết, hiện tại là chúng ta muốn cầu cạnh hắn, chứ không phải là hắn muốn cầu cạnh chúng ta.
.- Hàn Nghệ, chàng thật sự giải quyết được chuyện này rồi sao?
.Vừa vào trong phòng bên, Tiêu Vô Y đã vội vàng hỏi, Hàn Nghệ nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, khiến nàng vẫn có chút bất an.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này đã là gì, hơn nữa trong việc này cũng có trách nhiệm của Lý Nghĩa Phủ, nàng đâu phải vô duyên vô cớ đánh Lý Nghĩa Phủ đâu, bệ hạ cũng chỉ có thể dàn xếp ổn thỏa thôi.
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng thở ra, lại hơi có chút chờ mong hỏi: - Vậy chàng có cáo trạng lại Lý Nghĩa Phủ không?
.Nữ nhân này thật đúng là tham lam a! Hàn Nghệ tức giận nói: - Lý Nghĩa Phủ chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi, nếu như bên trên không có ai ủng hộ gã, thì liệu gã có lá gan làm bậy sao? Ta mà làm bung bét chuyện này ra, chẳng phải là đắc tội hết sao, tuy nhiên ta cũng đã đánh Lý Nghĩa Phủ một quyền, lại cảnh cáo gã một phen rồi.
.Tiêu Vô Y vui vẻ nói: - Thật sao? Nàng thích kiểu này a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên là thật rồi, nàng có biết ta từ trước đến này chỉ giúp thân không giúp lý, gã dám ức hiếp thê tử của ta, ta không đánh gã thì đánh ai.
.Tiêu Vô Y nghe vậy trong lòng ngọt như được rót mật vậy.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tuy vậy nàng ra tay cũng không nhẹ đâu, ta thấy trên mặt Lý Nghĩa Phủ chỗ xanh chỗ tím, sưng lên như cái đầu heo vậy.
.Tiêu Vô Y cười khúc khích, nhưng lập tức lại cảm thấy không ổn, mấp máy môi, yếu ớt phản bác: - Chuyện này cũng không thể trách ta được, nam nữ thụ thụ bất thân, ta không tiện lấy tay đánh, nên chỉ có thể dùng chân đá, lực đạo có khả năng --- có khả năng hơi nặng chút đi, nhưng gã cũng quá ngu xuẩn, không biết đường trốn, chỉ biết kêu cứu mạng thôi.
.- Nói có lý.
.Hàn Nghệ gật đầu, trong lòng lại nghĩ chỉ sợ lý do này là do nữ ma đầu nghĩ ra được, bèn nói: - Nhưng mà Vô Y à, việc này thật sự là nàng chiếm lý, nếu không, chỉ sợ chúng ta cũng không thể toàn thân trở ra được, sau này nàng nên chú ý một chút. Nhưng nàng ngàn vạn lần đừng bởi vậy mà bó chân bó tay, nếu người ta đã ức hiếp đến trên đầu nàng, vậy thì nàng nhất định phải hung hăng phản kích, thà rằng đánh cho đối phương thành đầu heo, chứ cũng không thể làm cho đối phương thương tổn đến nàng được, dù sao thì ta cũng không thể ở bên cạnh nàng từng phút từng giây được.
.- Ta biết rồi.
.Câu này rất hợp ý nàng, kỳ thật bằng tính cách của nàng, cũng không phải là một người chịu thỏa hiệp, đánh không thắng thì bỏ chạy, đánh thắng được thì cứ đánh, chỉ đơn giản như vậy thôi, nàng chuyển tròng mắt, hỏi: - Thế --- thế bệ hạ có biết chuyện giữa chúng ta không?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Tiêu Vô Y hỏi tiếp: - Thế bệ hạ nói như thế nào?
.Hàn Nghệ chuyển tròng mắt, nói:
.- Khoan hãy nói điều này, nguyên bản bệ hạ nghe nói ta đến cầu tình cho nàng, còn hung hăng mắng ta một trận, đến tận lúc ta nói ra quan hệ giữ chúng ta, thì bệ hạ ngược lại không có mắng ta nữa, hơn nữa còn cực kỳ thông cảm cho ta, còn dùng lời nói thấm thía mà an ủi, lại thưởng cho ta một ly trà nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận