Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 467.2: Có tỷ như vậy tất có đệ như thế

.Hai người quay qua, chỉ thấy một hậu sinh hướng tới bên này chạy tới.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Thật sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
.Hậu sinh này chính là Tiêu Hiểu.
.Tiêu Vô Y vừa nhìn thấy Tiêu Hiểu, vẻ mặt khổ đến không chịu được.
.- Tỷ, đúng là tỷ ở đây nha, ta còn tưởng rằng Triệu Thiên Phú tiểu tử kia lừa ta.
.Tiêu Hiểu chạy tới, hưng phấn nói.
.Tiêu Vô Y mặt không chút cảm xúc nói:
.- Đệ không đi củng đám bạn hư hỏng của đệ, đến đây làm gì?
.Tiêu Hiểu hải một tiếng, nói:
.- Gì mà bạn bè hư hỏng, mấy tên kia, chưa có tư cách làm bạn bè hư hỏng của ta, sớm hay muộn có một ngày, ta sẽ biến họ thành nô lệ của ta.
.Tiêu Vô Y vừa nghe vậy, đôi bàn tay trắng phấn không khỏi nắm chặt, bắt đầu run rẩy lên.
.Hàn Nghệ nghe được chỉ cảm thấy buồn cười, trong lòng của hắn đương nhiên rất rõ ràng, nô lệ là chỉ hạ nhân, nhưng Tiêu Vô Y khai sáng đạo khế ước thứ nhất liên quan đến nội bộ chủ tớ, uy phong biết mấy, bởi vậy cũng gây ra ảnh hưởng khá lớn với Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu dù sao cũng là đệ đệ của Tiêu Vô Y, vừa thấy vẻ mặt này của tỷ, biết tỷ sắp bạo phát, tuy nhiên tiểu tử này cũng thông minh, ánh mắt liếc về Hàn Nghệ, chỉ vào Hàn Nghệ nói:
.- Tiểu tử ngươi là ai?
.Giọng điệu khá giống Tiêu Vô Y.
.Trưởng Tôn Xung, Trình Xử Lượng kêu ta tiểu tử vậy cũng thôi, dù sao ta tuổi trẻ vô cùng, nhưng tiểu tử ngươi cũng gọi như vậy, ta là tỷ phu của ngươi nha. Hàn Nghệ mặt mỉm cười nói:
.- Tại hạ Hàn Nghệ.
.- Hàn Nghệ?
.Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút, nói:
.- Tên này rất quen, ồ, ta nhớ ra rồi, kịch nói kia là do ngươi làm ra, đúng không?
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Không sai.
.Tiêu Hiểul ập tức khua tay nói:
.- Một thương nhân như ngươi đứng gần tỷ tỷ ta như vậy làm gì, đi một bên, đi một bên.
.BA~!
.Tiêu Vô Y nghe được y nói Hàn Nghệ như vậy, thật sự là không thể nhịn được nữa, trực tiếp tát một cái đánh vào đầu Tiêu Hiểu.
.Hàn Nghệ nhìn thấy mãnh liệt rút ra một ngụm khí lạnh.
.- Ai ôi! !! !
.Tiêu Hiểu lập tức che đầu, đau đến gương mặt móp méo. Nhưng hai mắt lại tràn đầy không hiểu nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y xách cổ áo Tiêu Hiểu, nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Biến.
.Tiêu Hiểu lúc đầu là sửng sốt, lập tức nói:
.- Tỷ, chẳng lẽ tỷ thật sự thích tiểu tử này? Không đáng tin đâu, hắn là thương nhân, sao mà sánh được với tỷ, tỷ, ta biết tuổi tỷ không còn nhỏ, nhưng tỷ không nên bỏ mặc mình như vậy, ta biết tỷ tỷ không quan tâm đến Lan Lăng Tiêu thị, nhưng chỉ cần là tỷ, chí ít phải là trạng nguyên văn võ song toàn mới xứng với tỷ đấy.
.Trong lòng Hàn Nghệ mặc niệm thay Tiêu Hiểu.
.- Tiêu Hiểu, có phải đệ muốn hai tỷ đệ chúng ta chết chung, mới bằng lòng bỏ qua.
.Tiêu Vô Y gầm lên một câu, hoàn toàn bạo phát.
.Chính là một liên hoàn đá, trực tiếp đem Tiêu Hiểu đá ra vài mét xa.
.Rất bạo lực, rất máu tanh a!
.Hàn Nghệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
.Nhưng Tiêu Hiểu tựa hồ đã quen, lăn vài vòng, chụp phủi mông liền đứng lên, xoa cái mông, chả có chuyện gì cả, nhưng nhận thức ra hình như tình huống không ổn lắm. Đáng thương nhìn Tiêu Vô Y nói:
.- Tỷ, ta có thể không cần lăn quá xa không. Lệnh cấm đi lại ban đêm sắp bắt đầu, bây giờ trở về sợ là không còn kịp rồi, ta sợ bị người ta bắt, ta muốn quay về cùng với tỷ.
.Kỳ thật Tiểu Hỗn Thế Ma Vương như y, sao lại sợ phạm lệnh cấm đi lại ban đêm, đây quả thực là cơm thường. Kỳ thật y lo lắng cho Tiêu Vô Y, muốn bảo vệ Tiêu Vô Y, chỉ có điều y không dám nói như vậy.
.Tiêu Vô Y làm sao không rõ, tiểu tử này tuy rằng đáng giận, nhưng đối với nàng vô cùng tốt. Từ nhỏ liền thích kề cận nàng, lúc trước khi nàng rời khỏi Thành Trường An, tiểu tử này bị lão tử lừa đến Lạc Dương quỳ ở trước mặt Phật tổ gần như cả năm, với tính cách hiếu động của Tiêu Hiểu, quỳ ở trước mặt Phật tổ một năm, đây quả thực là không thể tưởng tượng đấy, trong lòng đột nhiên lại vì hành động ban nãy của mình cảm thấy hối hận, trong mắt hàm chứa nước mắt, nhìn sang Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu cúi đầu nói:
.- Vậy——vậy ta đợi tỷ ở đầu ngõ.
.Nói xong, y liền khẩn trương chạy trốn.
.Hàn Nghệ không có nhã hứng như Tiêu Hiểu, chỉ cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn sang, bỗng thấy Tiêu Vô Y ngẩn ngơ không nói tiếng nào, lệ nóng đảo quanh mắt, có thể khiến nàng giận đến mức này, sợ rằng chỉ có Tiêu Hiểu. Hắn vốn muốn giơ tay nắm lấy đôi tay mềm yếu của nàng, nhưng giơ được một nửa, lại thu tay về, hắn sợ bị người khác trông thấy, cười bảo:
.- Để y đến Dân An cục đi.
.- Dân An cục?
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, lập tức lắc đầu nói:
.- Không được, không được, Dân An cục đối với chàng, rất là quan trọng, không thể có sai sót. Chàng không hiểu đứa nhỏ Tiêu Hiểu này đâu, ở trước mặt ta thì nó thành thật một chút, nhưng ở trước mặt người khác, đây chính là nghịch ngợm, chàng cho nó đến đó, có thể sẽ hỏng đại sự của chàng, tuyệt đối không được.
.Đừng nhìn Tiêu Vô Y bình thường điêu ngoa tùy hứng, nhưng rất trái phải rõ ràng, nàng sẽ không xằng bậy, hơn nữa biểu hiện rất cẩn thận, có thể nói nàng có hai nhân cách.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Trong mắt của ta, Tiêu Hiểu mạnh hơn bọn công tử ca kia, ít nhất y rất tôn kính nàng, mặt khác, nếu không nghịch ngợm, ta còn không cần, nàng yên tâm, chỉ cần y có thể tới, ta nhất định trị y thành dễ bảo.
.Tiêu Vô Y nghe hắn nói như vậy, không khỏi lại có một chút chần chừ, nói:
.- Thật là chàng định cho bọn công tử ca đó vào Dân An cục?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên a, ta nhận lễ của bọn họ, làm sao có thể thất tín với bọn họ.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói:
.- Chàng nhận lễ chẳng lẽ không đúng ý của Bệ hạ?
.Phụ nữ này đúng là lúc thì ngốc, lúc thì thông minh.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Việc này nàng đừng hỏi nhiều, chỉ cần Tiêu Hiểu vào Dân An cục, thì hết thảy đều dễ làm rồi.
.Đối với việc này, Tiêu Vô Y không phải là người phụ nữ hiếu kỳ, bởi vì nàng biết, với tính của nàng, thật sự không thích hợp tham gia việc này, gật đầu bảo:
.- Vậy được, ta cho nó vào Dân An cục, nhưng nếu nó quậy phá, chàng không cần phải miễn cưỡng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta chỉ sợ y không càn quấy. Yên tâm, ngay cả nàng đều có thể trị được y, sao ta lại bó tay với y?
.- Khoác lác.
.Tiêu Vô Y phủi miệng, nói:
.- Chàng có bản lĩnh thì hang phục Trường An Thất Tử đi.
.- Ách.
.Hàn Nghệ không phản bác được, muốn hắn hàng phục Trường An Thất Tử, hắn tự hỏi làm không được, chỉ sợ chỉ có Tiêu Vô Y mới có thể làm được thôi, mấu chốt khi đó, Trường An Thất Tử còn nhỏ, dễ gạt gẫm, bây giờ, tình huống khác rất nhiều.
.- Không có cách rồi đúng không.
.Tiêu Vô Y hì hì cười, trong lòng không khỏi lại bắt đầu vui vẻ, thúc giục nói:
.- Đi đi đi, mau dẫn ta đi xem cửa hàng, sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi.
.Mới vừa rồi thống khổ muốn chết, sao trở mặt nhanh thế. Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Nàng thật đúng là đến xem cửa hàng đó a!
.- Đương nhiên a!
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, tự tin nói:
.- Ta không phải đã nói sao, ta nhất định phải làm cho Nguyên Mẫu Đơn biết rằng, nàng buôn bán lợi hại như vậy, đều là vì bổn quận chúa không có buôn bán. Còn nữa, ta nhất định phải chiếm toàn bộ Nữ Sĩ Các trong tay Nguyên Mẫu Đơn về.
.- Phốc xuy!
.- Chàng cười cái gì?
.Tiêu Vô Y hai mắt trừng ra.
.Thật không biết sự tự tin của phụ nữ này từ đâu mà có.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Nàng buôn bán không phải là vì chuyện này thôi chứ?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Đương nhiên, ta thề, ta nhất định phải thông qua thủ đoạn mua bán, đường đường chính chính đoạt lạiNữ Sĩ Các.
.- Thật lòng ta rất khâm phục chí khí của nàng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói:
.- Tuy nhiên mỹ nữ, người có điểm mạnh, cũng có điểm yếu, nàng lấy chỗ yếu của mình đi so với điểm mạnh của người khác, nàng cho rằng thích hợp sao?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Ta chưa làm mua bán bao giờ, sao chàng biết ta không được, Nguyên Mẫu Đơn luôn vì thế cảm thấy kiêu ngạo, ta sẽ đánh bại nàng ta ở điểm mạnh nhất của nàng ta. Chàng yên tâm, ta biết rằng chàng và nàng ta có quan hệ hợp tác, ta sẽ không tới cầu chàng giúp.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Đây là nàng nói.
.- Ai mà thèm.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói:
.- Vậy chàng có biết gần đây ta đang làm gì không?
.Hàn Nghệ nói:
.- Làm gì?
.Tiêu Vô Y nói:
.- Đương nhiên là chuẩn bị Vô Y Cầm của ta, không sợ nói cho chàng biết, Vô Y Cầm trải qua sự cải tiến của ta, mạnh hơn của chàng nhiều, đến lúc đó là cung không đủ cầu, các ngươi cứ chờ xem.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Này thật là khiến người chờ mong.
.Nói xong, hắn lại nói:
.- Khó trách sao gần đây ta gặp nhiều khó khăn như vậy, nàng cũng không đến thăm ta.
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, khóe miệng lập tức vểnh lên nói:
.- Bọn mèo nhỏ chó nhỏ kia, đâu phải là đối thủ của chàng, chàng mở miệng, sợ chỉ khiến họ bị lừa đến đầu óc choáng váng, ta đến thăm chàng, không khác nào là sự khinh bỉ lớn nhất với chàng, vậy là khinh thường chàng.
.Hàn Nghệ xì một tiếng khinh miệt nói:
.- Nàng mới là lừa, ta đây là thông qua thủ đoạn buôn bán, đường đường chính chính thắng họ, còn nàng là khoác lác. Hiểu chưa?
.Tiêu Vô Y tuyệt không buồn bực, cười nói:
.- Ta mới không bị lời nói cùa chàng mê hoặc.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, trong lòng hò hét nói, đại tỷ, cả đời này ta chưa từng nói lời nào thành thật như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận