Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 379.1: Nhiệm vụ không thể hoàn thành.

.Sự kinh ngạc này không phải chuyện nhỏ nha!
.Hàn Nghệ không dám tin vào lỗ tai mình nữa.
.Ngự Sử Đại Phu chẳng phải là chức vị bình thường, đó là lão đại của Ngự Sử Đài, chính tam phẩm, có thể trực tiếp buộc tội Tể Tướng, là Phó Tể Tướng danh xứng với thực, quyền lực rất lớn.
.Còn mấy người bọn họ? Mới lên nhậm chức còn chưa được mấy ngày, đều là quan nhỏ bát phẩm, ngay cả công lao nhỏ còn chưa lập được, ngươi bảo bọn họ tranh thủ chức Ngự Sử Đại Phu, vậy không phải nói đùa thì là cái gì?
.Nếu Hàn Nghệ tin thì chính là heo, nhìn trái nhìn phải, nói:
.- Nơi này không phải nơi nói chuyện. Sau đó mời ba người vào trong phòng, đồng thời đuổi hết hạ nhân, bảo Tiểu Dã trông cửa viện, không cho bất cứ ai vào hậu viện, cho dù là các nàng Lưu Nga, Mộng Nhi.
.Trở về phòng, Hàn Nghệ không chờ được nữa mở miệng nói: - Chuyện này không thể nào nha?
.Trịnh Thiện Hành thở dài: - Đâu chỉ ngươi, chúng ta cũng không dám tin, nhưng bệ hạ đích thực có ý này, chỉ là trong trực tiếp nói ra mà thôi.
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Thực ra đây chỉ là hành động bất đắc dĩ của bệ hạ thôi. Hiện nay Tam Tỉnh là người của Quốc Cữu Công, đừng nói chúng ta không vào được, cho dù vào được cũng sẽ bị người ta chèn ép, căn bản không có được gì cả. Sau vụ án của Phòng Di Ái, các quan viên của Đại Lý Tự đều nghiêng về phía Quốc Cữu Công, chỉ duy Khổng Đại Phu của Ngự Sử Đài không cùng một phe với Quốc Cữu Công.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Sở dĩ Khổng Đại Phu không bị Quốc Cữu Công chèn ép cũng chỉ vì ông ta luôn bệnh liệt giường, ít khi thượng triều, mà Ngự Sử Đài vẫn luôn do Trương Minh xử lý.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày nói: - Nhưng với sự khôn ngoan của Quốc Cữu Công, hẳn từ lâu đã chống đỡ cho Trương Minh rồi, không thể nào còn để lại tai họa ngầm này.
.- Đây chính là vấn đề.
.Sắc mặt Vương Huyền Đạo nghiêm trọng nói: - Thật ra Chử Toại Lương cũng từng muốn chống đỡ cho Trương Minh, nhưng bệ hạ lấy lý do Khổng Đại Phu cúc cung tận tụy cho Đại Đường mà cự tuyệt đề nghị này, từ đó về sau cũng không còn ai nhắc đến nữa.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: - Ý của Vương công tử là bệ hạ không muốn chức Ngự Sử Đại Phu lại rơi vào tay của bọn Quốc Cữu Công.
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói: - Nhưng lúc đó Chử Toại Lương cũng chưa chắc thật sự muốn đẩy Trương Minh lên, mà là nói ra chuyện này trước, kim khẩu bệ hạ vừa nói ra, tức là đợi sau khi Khổng Đại Phu qua đời, vậy thì bệ hạ không thể tiếp tục lấy cớ cự tuyệt được nữa.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Chức Ngự Sử Đại Phu quyền lực quá lớn, hơn nữa vô cùng tuyệt diệu, nếu có thể vận dụng tốt thì sẽ là một thanh lợi khí, dù sao thì Ngự Sử Đại phu có thể buộc tội được bá quan, đồng thời có thể trực tiếp buộc tội bất cứ một vị Tể Tướng nào trên triều, bao gồm cả Thái Úy. Tam Tỉnh thì cũng đừng nghĩ, chức quyền của Đại Lý Tự lại bị động, chỉ duy có Ngự Sử Đài là có tính công kích, ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng thượng lại bảo chúng ta vào Ngự Sử Đài.
.Đây thật sự là một sự sắp xếp si tâm vọng tưởng, Hàn Nghệ tức giận nói: - Cho nên Hoàng thượng ký thác hi vọng lên người chúng ta, vấn đề là trong mấy người chúng ta có ai thích hợp làm Ngự Sử Đại Phu đây?
.Lư Sư Quái lắc đầu nói: - Không ai thích hợp, Ngự Sử Đại Phu là chức vị quan trọng, hơn nữa có quan hệ trực tiếp đế bá quan, từ trước đến nay đều do đại thần đức cao vọng trọng đảm nhiệm. Thật ra nếu luận bối phận, Trương Minh cũng không thích hợp, bởi vì trong triều còn có rất nhiều trưởng bối đức cao vọng trọng, chỉ là Quốc Cữu Công nhìn xa trông rộng, từ lâu đã sắp xếp Trương Minh vào Ngự Sử Đài, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh chỉ điểm Trương Minh. Trương Minh thăng đến chức Ngự Sử Trung Thừa cũng đích thực là từng bước từng bước trèo lên, trong đó không có bất cứ sự giả dối nào, hơn nữa Trương Minh từ lâu đã sử dụng quyền của Ngự Sử Đại Phu rồi, bây giờ chỉ cần Khổng Đại Phu qua đời, vậy thì Trương Minh đích thực là lựa chọn tốt nhất, cũng không ai có ý định tranh với Trương Minh.
.Đây là chỗ Trưởng Tôn Vô Kỵ khiến người ta sợ hãi nhất. Ông ta làm Tể Tướng ba mươi năm, ông có thể dùng thời gian mười năm để đánh một con cờ, Lý Trị không có được ưu thế này. Lý Trị kế vị chưa đến mười năm, con cờ trên bàn cờ ít đến đáng thương. Chỗ sâu không lường được chính là trời biết Trưởng Tôn Vô Kỵ còn bố trí bao nhiêu con cờ trong triều.
.Đồng dạng, bọn Hàn Nghệ cũng không có ưu thế này.
.- Dụng ý này của bệ hạ chẳng phải là cố ý gây khó dễ chúng ta sao, chúng ta căn bản không có tư cách này, dùng mạng đi tranh à! Hàn Nghệ buồn bực nói.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Việc này đích thực có thể nói là gây khó dễ, nhưng đứng ở lập trường của bệ hạ mà suy xét, ngoài trừ chúng ta ra, Hoàng thượng cũng không còn ai có thể sử dụng nha!
.Hàn Nghệ nghe được im lặng không nói gì.
.Lý Trị đương nhiên cũng biết bọn họ không thích hợp, y không phải kẻ ngốc, hơn nữa còn là vô cùng không thích hợp, nhưng đại thần trong triều đều là người của Quốc Cữu Công, mà những người còn lại, hoặc là cũng không có tư cách, hoặc là cũng tranh nhau nịnh bợ Trưởng Tôn Vô Kỵ, hơn nữa đều là kẻ lõi đời, cũng không dám đối nghịch với Trưởng Tôn Vô Kỵ, càng không nói chuyện tranh được với Trương Minh. Cho dù tranh được, phỏng chừng cũng sẽ bị Trưởng Tôn Vô Kỵ thu nạp, vậy chẳng phải là làm công không một phen sao.
.Duy chỉ có mấy người bọn họ là Lý Trị chính tay đề bạt lên, hoàn toàn là người của y.
.Lần này rắc rối nha!
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Vậy chúng ta làm sao đây? Đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành nha?
.Ba người nghe thấy mà cũng mặt mày ủ rũ.
.Một lát sau, Lư Sư Quái mới nói: - Nếu nhất định phải tranh, tình hình trước mắt, đầu tiên chúng ta cần phải lập công, nếu không có công tích, cho dù có cơ hội, bệ hạ cũng không có lý do đề bạt chúng ta. Tiếp đến là phải thắng được Trương Minh, cách duy nhất chính là đuổi Trương Minh ra khỏi Ngự Sử Đài, bằng không thì chắc chắn không tranh được.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Không chỉ như vậy, cho dù tranh thắng Trương Minh, mấy người chúng ta vừa vào Ngự Sử Đài, luận tư cách bối phận, cho dù là xếp đến chân trời cũng không đến lượt chúng ta.
.Vương Huyền Đạo khẽ thở dài nói: - Thành tích thì cũng dễ nói, Giám Sát Ngự Sử là chức vị dễ lập công nhất, ra ngoài tuần tra một chuyến, chắc chắn sẽ có quan lại tuẫn tư phạm pháp, nhưng công lao này không đủ để chúng ta thăng lên Ngự Sử Đại Phu, hơn nữa thời gian quá lâu, ta sợ Khổng Đại Phu căn bản không chống đỡ được tới lúc đó. Đến lúc đó một khi Khổng Đại Phu qua đời, bọn Chử Toại Lương chắc chắn sẽ lập tức thượng tấu cầu bệ hạ tấn phong Trương Minh làm Ngự Sử Đại Phu.
.Lư Sư Quái xoa trán nói: - Ta cho rằng chuyện này thực sự quá khó, bằng không bệ hạ cũng sẽ không nói mờ mịt như vậy. Ta xem chừng bệ hạ cũng chỉ hy vọng chúng ta tranh thủ một chút, hi vọng thành công vô cùng mong manh.
.- Đâu chỉ là vô cùng mong manh, quả thực là không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận