Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 434 2: Ai đến cũng không từ chối

.Hàn Nghệ nghe những lời này có chút lạ lạ, nói:
.- Khuynh Thành, cái gì mà tham sống sợ chết, hết sức giảo hoạt! Nếu như cô còn nói như vậy ta sẽ tiễn cô ra khỏi Phượng Phi Lâu!
.Cố Khuynh Thành tủi thân nói:
.- Không phải là ta muốn an ủi Lưu tỷ sao.
.Hàn Nghệ nói:
.- Có kiểu an ủi người như vậy sao?
.Lưu Nga đột nhiên nói:
.- Không, ta cảm thấy Cố Khuynh Thành nói rất có lý.
.Hàn Nghệ nói:
.- Lưu tỷ, tỷ như vậy là cố tình trả thù a.
.Lưu Nga lườm hắn một cái, nói:
.- Ai nói với ngươi như vậy. Ngươi thông minh như vậy, không lẽ đến điểm này cũng không biết? Còn không biết sợ hãi như vậy, có phải là ngươi còn có gì giấu ta?
.Hàn Nghệ vẫy vẫy tay.
.Lưu Nga lập tức đưa lỗ tai qua.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói:
.- Cơ mật cao nhất, tỷ có muốn nghe không?
.Lưu Nga sợ tới mức hoảng hốt, liên tục lắc đầu nói:
.- Nếu đã như vậy thì ta không nghe nữa.
.Nàng dù sao cũng từ trong cung ra rất hết quy củ. Chuyện gì không nên biết nàng không hỏi nhiều thêm một câu.
.Hàn Nghệ cũng là thích nhất ở nàng ta điểm này.
.Trà Ngũ nói:
.- Tiểu Nghệ ca. Số lễ vật còn lại để ở đâu?
.Hàn Nghệ nói:
.- Dĩ nhiên là tìm một gian phòng khác để rồi. Chuyện đơn giản như vậy ngươi cũng phải hỏi ta. Ngươi chê ta còn chưa đủ bận sao?
.Trà Ngũ vâng một tiếng. Vội vàng sai người mang số lễ vật đi vào một gian phòng khác.
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Lưu tỷ, kêu người trông những lễ vật này cẩn thận.
.Lưu Nga lập tức nói:
.- Việc này không cần ngươi nói ta cũng biết.
.- Đây chính là khác biệt giữa tỷ và Trà Ngũ.
.Hàn Nghệ tự đáy lòng tán dương Lưu Nga một câu.
.Lưu Nga nghe vậy nhưng trong lòng vẫn không yên.
.Đúng lúc này, một người hầu bước tới nói:
.- Tiểu Nghệ ca, Vương công tử, Trịnh công tử, Lư công tử bọn họ tới rồi.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, dặn Lưu tỷ vài câu, sau đó liền đi về phía trước.
.Chỉ thấy Vương, Lư, Trịnh ba người đứng ở trong viện. Phía sau còn có một số người hầu. Điều khiến Hàn Nghệ kinh ngạc là trong tay đám người hầu này có không ít lễ vật.
.- Oa, làm gì vậy?
.Hàn Nghệ đi tới, lạ lùng nói:
.- Không phải các người cũng đến tặng quà ta đấy chứ?
.Lư Sư Quái lắc đầu nói:
.- Ta đi cùng bọn họ thôi.
.Hàn Nghệ lại nhìn Vương, Trịnh hai người, nói:
.- Tức là nói, Vương công tử và Trịnh công tử các người là đến tặng quà?
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói:
.- Trưởng bối gia tộc đều biết bọn ta quen biết với ngươi vì thế kêu bọn ta đến tặng quà. Nhưng lúc đầu vốn dĩ bọn ta không đồng ý nhưng nhìn thấy ngươi ai đến cũng không từ chối. Vậy nên cũng không thiếu hai người bọn ta.
.Hàn Nghệ xoa xoa tay nói:
.- Nhưng quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy. Các người không cần thiết phải mang lễ vật tới.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Đây không phải của nhà ta. Là của nhà tộc thúc ta. Ta chỉ mang hộ thôi.
.- Vậyvậy thì ta không khách khí nữa.
.Hàn Nghệ nháy mắt với mấy tên người hầu. Đám người hầu vội bước lên nhận lấy lễ vật. Lại mời ba người vào trong phòng, rót cho mỗi người một chén trà. Cười ha hả nói:
.- Thật không ngờ đại sĩ tộc các người cũng cảm thấy hứng thú với việc này.
.Vương Huyền Đạo cười nói:
.- Bệ hạ đem Dân An cục làm đường thăng tiến lên tể tướng. Cạnh tranh của Dân An cục này ít hơn so với quan văn, an toàn hơn so với võ quan. Hơn nữa còn có thực quyền. Nếu không như vậy thì mọi người đâu có tranh nhau vào. Hơn nữa mấy tộc đệ đó của ta chỉ ở nhà ăn chơi. Còn không bằng tìm chút việc cho bọn họ làm.
.Trịnh Thiện Hành cũng gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhà Lư công tử không có ai muốn tới sao?
.Lư Sư Quái nói:
.- Ngươi đừng quên, ta đã bị đuổi khỏi nhà rồi.
.- Ồ, xin lỗi, xin lỗi. Hàn Nghệ vội vàng nói.
.Lư Sư Quái lại nói:
.- Nhưng ta nhớ là Lư gia ta đã phái người đến rồi.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Xin lỗi, hôm nay những người ta gặp quả thực quá nhiều. Đầu óc có chút hỗn loãn rồi.
.Vương Huyền Đạo cười nói:
.- Ngươi hôm nay nhất định là mệt muốn chết.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đâu chỉ là mệt muốn chết. Ta hiện giờ còn chưa ăn miếng cơm nào.
.Trịnh Thiện Hành hỏi:
.- Tộng cộng bao nhiêu người tới?
.Hàn Nghệ nói:
.- Có lẽ là bảy tám mươi người. Chỉ Vi gia đã là năm nhà. Danh sách cụ thể ta cũng chưa xem qua. Nhưng có lẽ là cũng phải đến 120-130 gì đó. Có một số người làm như làm như Dân An cục là nhà mình vậy, báo mấy cái tên liền. Nhưng chỉ tặng một phần lễ vật, thật đáng ghét.
.Trịnh Thiện Hành cười nói:
.- Ta thấy Hàn tiểu ca mới coi Dân An cục như là của nhà mình chứ! Nhưng cho dù ngươi có dùng nó để nhận hối lộ thì cũng phải căn cứ tình hình thực tế để nhận. Ngươi thì tốt rồi, ai đến cũng không từ chối. Bệ hạ chỉ cho ngươi năm mươi chỉ tiêu. Ngươi một ngày nhận gấp hơn hai lần lễ vật. Ngươi nhận lễ vật của bọn họ, nếu như không giúp bọn họ làm thành công. Vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Bọn họ đều không dễ đối phó.
.Lư Sư Quái cau mày nói:
.- Tham ô nhận hối lộ chung quy không phải chuyện quang minh lỗi lạc. Nhận hối lộ giống như ngươi có thể coi là người đầu tiên của Đại Đường. Đây không phải là tội nhỏ a.
.Hàn Nghệ lại nhìn về phía Vương Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo thoáng cười, nói:
.- Ngươi nhìn ta làm gì! Bản thân ta cũng đến tặng lễ vật rồi.
.Sảng khoái! Ta thích! Hàn Nghệ khẽ ho một tiếng, nói:
.- Ba vị công tử nói rất đúng. Nhưng ba vị công tử có từng nghĩ qua. Nếu như ta không nhận lễ vật. Vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì? Không nhận lễ vật tức là ta không đồng ý giúp bọn họ. Như vậy sẽ làm cho bọn họ mất mặt, vừa phẫn nộ, vừa bất an. Có một số người chắc chắn sẽ vì mặt mũi mà tức giận tới gây phiền phức cho ta. Như vậy có thể sẽ sinh ra nhiều chuyện. Khó thành lập được Dân An cục. Lễ vật này nhận tốt hơn so với không nhận. Nói lùi lại, vốn là muốn tuyển những người này vào Dân An cục. Nếu như chọc giận bọn họ, bọn họ không cho con cháu mình vào Dân An cục nữa. Vậy tình hình sẽ trở nên hết sức tồi tệ. Cho nên ta nhất định phải nhận lễ vật này.
.Lư Sư Quái nói:
.- Nhưng như vậy là nhận hối lộ, là phạm pháp. Cho dù ngươi có lý nhưng nếu như ai cũng như ngươi thì quốc gia này coi như chấm dứt.
.Trịnh Thiện Hành cũng lo lắng nói:
.- Hơn nữa, nếu như có người tố cáo ngươi. Chứng cứ lại xác thực như vậy. Bệ hạ cũng không thể bao biện cho ngươi được.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đa tạ nhị vị công tử quan tâm, nhưng việc này ta tạm thời vẫn không thể nói được. Đến lúc đó các người sẽ biết. Dù sao người càng nhiều lễ vật càng nhiều ta càng vui. Không sợ có người tặng lễ vật mà chỉ sợ không có người tặng. Nói thực ta tới Trường An lâu như vậy bị đám quý tộc đó ức hiếp nhiều rồi. Cũng đến lúc ta báo thù rồi.
.Ba người đồng thời sửng sốt.
.Vương Huyền Đạo hơi hơi nhíu mày nói:
.- Ta có thể đem những thứ lễ vật kia về không. Trịnh huynh chỉ là mang thay cho tộc đệ. Ta cũng là mang thay cho đường đệ.
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Lễ vật tặng ra ngoài rồi, sao lại có đạo lý thu lại? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận