Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1131: Chỉ cầu công bằng

.Vừa đi tới cửa nam viện, một không khí khác thường nghênh đón trước mặt.
.Cảm giác này chính là... chuyên nghiêp!
.Đầu tiên, bốn phía trên tường đều viết bảng cửu chương, các loại công thức toán học, thật là một khoảng trống cũng không có.
.Tiếp theo đó là sắp xếp cũng không giống với bên ngoài, đan xen thú vị, xem trọng ý cảnh. Ở nam viện này, chỗ ngồi đều vô cùng nghiêm túc, từng hàng từng hàng, gọn gàng chỉnh tề, mỗi người một chỗ ngồi, đằng trước là sa bàn dài hơn thước.
.Càng làm cho đám Lý Trị kinh ngạc hơn là, từng người từng người trẻ tuổi ngồi trên ghế, tay trái cầm sách, tay phải cầm que trúc nhỏ viết gì đó lên sa bàn như si như cuồng, nhưng nhìn qua có chút cảm giác ma mị.
.Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo hai người ngơ ngác nhìn nhau, họ cho rằng những người bên ngoài đã rất khoa trương rồi, không ngờ rằng người trong này còn có chút khoa trương hơn.
.Lý Trị cũng hiếu kỳ nói:
.- Họ đây là đang làm gì vậy?
.Ta làm sao biết được, ta cũng chỉ theo các người cùng tới. Hàn Nghệ chớp chớp mắt nói: - Đây là... hình như là đang tính toán những công thức kia rồi.
.- Công thức?
.Lý Trị gật gật đầu, đi vào bên trong.
.Một nhóm người nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng thực sự không có ai để ý tới y. Tình trạng trong này cũng không giống với bên ngoài, nhìn vẻ mặt của họ, hình như đều không biết có người đến, chuyên tâm đến một cảnh giới nhất định, nhưng Lý Trị cũng khó có một lần không bị ai phát hiện, trong lòng cũng cảm thấy thú vị.
.Đi tới trong phòng, trong đó có bốn giá sách, sách trên giá đã vơi đi hơn phân nửa.
.Lý Trị đi qua, tùy ý cầm một quyển lên xem, nhìn về phía Hàn Nghệ nói: - Là khanh viết sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Ánh mắt của Lý Trị lại quét qua từ mấy quyền sách trên giá sách, phát hiện ra rất nhiều sách do Hàn Nghệ viết, do Lý Thuần Phong viết cũng có nhưng không nhiều như Hàn Nghệ, trong lòng liền buồn bực, sĩ đại phu người ta viết sách là n năm ra một cuốn sách, thậm chí cả đời một cuốn sách, tiểu tử ngươi một năm viết ra bao nhiêu sách như vậy, đây không phải là viết bậy bạ sao, sẽ dạy hư học sinh nha, có chút không yên tâm bèn nói: - Những sách này khanh viết khi nào, khanh đâu có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy?
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: - Kỳ thật viết sách cũng không phải quá khó, quan trọng là lí luận trong sách này có thể tham khảo rất ít, đâu có thể trong vài năm thì có thể hiểu ra đâu.
.Câu hỏi tên khốn kiếp này hỏi luôn tai quái như vậy, có quan hệ cái quái gì với ngươi, Hàn Nghệ không khỏi thầm mắng một câu.
.Lý Trị liên tục gật đầu nói: - Trẫm cũng muốn hỏi câu này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thực ra về những lý luận này, vi... !
.Lý Trị nhìn hắn một cái.
.Hàn Nghệ trong lòng hiểu được, vội sửa lời nói: - Khi ta còn nhỏ, ân sư cũng chỉ có thể dạy ta biết một ít chữ, sách vở mà nói cơ bản là không có duyên với ta, hơn nữa khi ấy trong nhà nghèo khó, mọi thứ đều phải tính toán chi ly, vì vậy ta đặc biệt có hứng thú với toán học, vì tinh thông tính toán có thể tiết kiệm không ít tiền, lý luận trong sách này đa phần là được cân nhắc rút ra từ thời gian ấy. Về sau, khi ở Tây bắc, tù trưởng các bộ lạc vì thỏa thuận về bãi cỏ chăn nuôi mà tranh cãi mấy tháng trời, căn bản là ta cũng không làm gì cả bèn tổng kết một chút lý luận trước kia lại, viết thành sách.
.Vương Huyền Đạo nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Thôi ngự sử có thể nhìn qua là không quên, ta cũng cảm thấy không thể tin nổi.
.Thôi Tập Nhận không mặn không nhạt nói: - Đa tạ khen ngợi!
.- Hắn là đang khen bản thân mình! Lý Trị cười ha ha nhưng vẫn ôm chút hoài nghi về sách này, ngươi còn trẻ như vậy có thể viết ra lý luận gì, bèn bắt đầu xem, nhưng phát hiện có chỗ xem không hiểu, bấy giờ mới lúng túng.
.Hàn Nghệ vội hỏi: - Bệ hạ, sách toán học trong này đều là căn cứ vào tính toán bên trên, mà bệ hạ xem đã là quyển thứ ba, hơn nữa bởi vì lúc nhỏ vi thần không biết nhiều chữ nên vì vậy mới tự tạo ra chữ cái để thay thế, muốn xem hiểu bộ sách này, đầu tiên phải hiểu chữ cái.
.Nói như vậy, trong lòng Lý Trị thoải mái hơn nhiều, thì ra tiểu tử này không biết chữ, không có học vấn mới viết chữ cái làm thật giả lẫn lộn, nhưng mà, những chữ cái này cũng thật là tiện lợi, chí ít cũng tiết kiệm không ít giấy viết, cười ha ha nói: - Khanh cũng thật thông minh quá!
.Đúng lúc này một người trẻ tuổi đi tới, nhưng ánh mắt của gã đều tập trung trên giá sách, si ngốc đi về phía Lý Trị bên này, một hộ vệ bên cạnh Lý Trị nhanh chóng ngăn gã lại.
.Người trẻ tuổi này mới phản ứng lại, chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Nghệ, kinh hô: - Hàn Thị lang!
.Tiếng hô này nhưng nguy rồi.
.- Hàn thị lang đến rồi sao?
.- Hàn Thị lang ở đâu?
.Rất nhanh, các học sinh kia ùa vào, những người này phần lớn đều là học sinh từ bên ngoài tới, mà còn đều là xuất thân hàn môn, chỉ có một số ít là sĩ tộc Trường An, nhưng họ đều không nhận ra Lý Trị, dù sao cũng không phải ai cũng may mắn gặp được hoàng đế, tất nhiên họ cũng không để ý đến Lý Trị.
.- Hàn Thị lang, đề này phải tính toán thế nào?
.- Hàn Thị lang, chỗ này tại hạ có chút không hiểu, mong được chỉ giáo.
.- Hàn Thị lang... !
.Các học sinh này đều sắp đem sách cầm trong tay đưa đến tận trong miệng Hàn nghệ rồi.
.- Dừng lại!
.Hàn Nghệ giơ cao hai tay, hét lớn một tiếng.
.Những học sinh nọ lập tức nhìn Hàn Nghệ đầy sợ hãi.
.Không được, ta không thể dọa bọn họ, trong tương lai, Hiền giả lục viện ta còn phải dựa vào họ để giữ thể diện! Hàn nghệ lại khẽ mỉm cười, nói: - Ta biết mọi người có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, nhưng hôm nay ta thật sự không có thời gian trả lời mọi người, như vậy đi, vào buổi chiều ngày mùng bảy, mười bảy, hai bảy hàng tháng, ta sẽ tới đây chuyên môn giúp mọi người giải đáp một số vấn đề. Mọi người gặp điều gì không hiểu thì viết lên tờ giấy đưa cho quản lý viên ở đây, đến lúc ấy, ta lại tới trả lời cho mọi người! Nhưng thật ra trong sách đã viết rất rõ ràng rồi, mọi người phải tự mình suy nghĩ thật nhiều.
.- Làm phiền Hàn Thị lang rồi!
.Mọi người đồng thanh hành lễ nói.
.Hiện tại, Hàn Nghệ là Tể tướng, người ta đến chỉ giáo cho các người, như vậy thì nhất định phải mang ơn thôi!
.Một người hỏi: - Hàn Thị lang, tại hạ mạo muội hỏi một câu về chế khoa, sách vở rất ít mà triều đình cũng không có quy định những sách nào thuộc về chế khoa, đến tận hôm nay chúng ta mới xem đến sách về chế khoa, nhưng năm nay đã sắp thi rồi, chỉ sợ sẽ không kịp nữa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi nói thực không sai, không nói các ngươi, học sinh Trường An cũng chưa từng tiếp xúc qua. Vì sao triều đình chậm chạp không có quy định, chính là vì hi vọng có thể mang đến sự bình đẳng, nếu như quy định ra sách sớm, vậy thì học sinh tại Trường An chắc chắn được ưu tiên, như vậy, tình hình học sinh tại các địa phương đều không giống nhau, vậy thì không công bằng, nếu như hôm nay mọi người đều như vậy, không phải công bằng rồi sao!
.Lý Trị cười gật gật đầu.
.Những thí sinh kia ngơ ngác nhìn nhau, cũng cảm thấy rất có đạo lý.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài ra, trong Hiền giả lục học, kỳ thật cũng không phải đảm nhiệm nhiều thứ, vậy thì cũng không cần quá nhiều thời gian, vì thế thiên phú càng có vẻ quan trọng hơn, hơn nữa, bây giờ ta cũng có thể nói cho mọi người biết, tất cả nội dung thi đều nằm trong sách này, ta tin vẫn còn đủ thời gian, nhất định sẽ có người có thành tích tốt đắc cử.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Đề thi của khoa thi lần này vẫn luôn được bảo mật, sao ngươi có thể nói ra?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Công tử nói không sai, nhưng đề thi toán học và các bộ môn khác không giống nhau, ví dụ như công thức trong sách là một cộng một bằng hai, nhưng trong đề thi có thể là một quả lê một văn tiền, ngươi mua hai quả lê bao nhiêu tiền.
.Lý Trị gật đầu cười nói: - Thì ra là vậy, ta cũng rất chờ mong.
.Lại có người hỏi: - Nhưng chế khoa có tổng cộng sáu môn, tại sao năm nay chỉ thi ba môn nông học, y học, toán học?
.Hàn Nghệ nói: - Là thế này, kinh tế học, khoa học, công học đều được xây dựng trên toán học, trước tiên phải học tốt toán học, mới có thể tiếp tục học kinh tế học, khoa học. Quan viên của Hiền giả lục viện chúng ta gọi là Cửu phẩm viện sĩ. Như vậy có thể học chồng thêm, nhưng chỉ có người đã thi qua toán học mới có đủ tư cách đi thi kinh tế học, khoa học và công học. Nếu như ngươi thi qua hai khoa, vậy thì có thể trở thành song viện sĩ, hơn nữa việc thăng chức của lục viện cũng phải thông qua các kỳ thi, mỗi lần thi một cấp, ngươi có thể thăng lên một cấp.
.Thực ra việc này cũng đã sớm quyết định, chỉ là ban đầu Lý Trị dự định sáu khoa cùng thi, nhưng đột nhiên Hàn Nghệ phát hiện không biết ra đề như thế nào, bởi vì rất nhiều người có toán học căn bản quá yếu, bởi vì toán học kiểu mới và toán kinh vô cùng khác nhau, vì thế tạm thời cắt giảm ba môn.
.Lý Trị giờ lại nghe Hàn Nghệ nói như vậy, cũng chợt phản ứng lại, Hiền giả lục viện này vẫn là thiên về hiền giả lục học, không liên quan đến quyền lực, vinh dự đó cho thì cho thôi.
.- Thật sao? Nhưng vì sao triều đình không công bố.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này sẽ công bố sau khi kỳ thi kết thúc.
.Lý Trị đột nhiên hướng những thí sinh kia hỏi: - Lúc nãy ta thấy các ngươi rất có hứng thú đối với toán học, ngay cả Hàn Thị lang tới cũng không biết, lẽ nào các ngươi luôn có hứng thú với toán học như vậy sao?
.Mấy người đó ngơ ngác nhìn nhau, hình như mình cũng không phát hiện. Qua một lát, mới có một người vâng vâng dạ dạ nói: - Trước kia sách chúng ta đọc và nghiên cứu đều là mấy loại sách như Tả Truyện, Xuân Thu, Toán Kinh cũng đã xem qua, nhưng không mấy hứng thú. Chúng ta vốn là muốn đến xem thử rốt cuộc Hiền giả lục học nói về cái gì, không ngờ vừa xem đã say mê, ta nghĩ có lẽ bởi vì các đề mục bên trong đều phải từng bước suy luận ra, vì thế làm người ta đắm chìm trong đó, không thể thoát ra.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là sức hấp dẫn của toán học!
.Lý Trị lại nói: - Vậy các người có muốn thi vào chế khoa này không?
.Bỗng nhiên có một người nói: - Ta vốn là muốn thi tiến sỹ khoa, nhưng hôm nay sau khi tiếp xúc với toán học, quyết định dốc hết tâm sức thi đậu vào chế khoa.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Vì sao?
.- Bởi vì công bằng!
.- Công bằng!
.- Không sai!
.Người kia nói: - Ta xuất thân là hàn môn, tổ tông đều từng là nông phu, đến tận đời tổ phụ mới có một chút ruộng vườn, ta mới may mắn được đọc sách, nhưng chẳng có một chút quan hệ nào trong triều đình, xuất thân lại hèn mọn, mà triều đình tuyển chọn quan lại đều chủ yếu dựa vào xuất thân. Tiến sỹ khoa, Tạp văn khoa không có đáp án thống nhất, đều là các đại quan trong triều quyết định. Tất nhiên, họ xem trọng xuất thân, nhưng toán học thì không như vậy, toán học chỉ có một đáp án chính xác, như vậy không thể do các đại quan nói là được, với con cháu hàn môn như chúng ta mà nói là khá công bằng.
.Không ít người đều gật đầu, cảm thấy rất có lý.
.Đám người Thôi Tập Nhận cũng có chút lúng túng, nhưng cũng không tiện lên tiếng.
.Lý Trị cười nói: - Hàn Thị lang đang ở đây, người như vậy không sợ Hàn Thị lang trách cứ ngươi sao?
.Người kia nói: - Hàn thị lang cũng là xuất thân nông gia, ta nghĩ Hàn Thị lang đề cử Hiền giả lục học, cũng muốn để khoa thi càng trở nên công bằng hơn nữa.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nói quá đúng, không giấu gì các vị, bổn nhân dốc hết sức lực vốn có, hy vọng có thể mang danh dự đến nhiều hơn nữa cho hàn môn, hàn môn chúng ta cũng không hèn yếu như đám người quý tộc vẫn nghĩ.
.Đám con cháu hàn môn ấy ngay lập tức nhìn Hàn Nghệ đầy sùng bái, không hổ là người giang bả tử (đại ca) của hàn môn chúng ta.
.Tên tiều tử này da mặt cũng thật dày! Lý Trị nói: - Đương kim bệ hạ mở khoa thi rầm rộ, chỉ mong triều đình tuyển chọn ra thêm nhiều nhân tài, không luận xuất thân, chỉ cần có thực tài, triều đình nhất định sẽ trọng dụng, chẳng lẽ các ngươi không có lòng tin với đương kim bệ hạ sao?
.Người kia nói:
.- Bệ hạ mở khoa thi rầm rộ, cho con cháu hàn môn chúng ta cơ hội, chúng ta tất nhiên cảm kích vạn phần, nhưng bệ hạ cũng không thể chấm bài cho từng người, việc này còn phải dựa vào các đại thần.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên cười nói: - Các hạ vì muốn có sự công bằng mà chọn chế khoa, như vậy là trái ngược với mục đích mà đương kim bệ hạ tổ chức khoa thi. Khoa cử là để chọn nhân tài cho triều đình, có thể phò trợ hoàng đế trị quốc, tạo phúc cho trăm dân. Có thể các hạ nói đúng, nhưng chỉ dựa vào một chữ công bằng mà chọn chế khoa, vậy có thể thấy các hạ cũng chưa suy tính góp sức cho quốc gia, vì vua phân ưu, mà chỉ một lòng suy nghĩ cho quan lộ của mình, ha ha! Theo như ta thấy, cho dù các hạ muốn thi tiến sĩ cũng khó mà đỗ được.
.Người kia đương nhiên biếtnhững người này đều không phải tầm thường, nếu không cũng sẽ không đi cùng Hàn Nghệ, nhưng vẫn thản nhiên không sợ hãi, nói: - Ta nghĩ, vị công tử này nhất định chưa đọc và nghiên cứu qua sách của Hàn Thị lang rồi!
.Thôi Tập Nhận hơi hơi nhíu mày, nói: - Lời này nghĩa là sao?
.Người kia đáp:
.- Vừa rồi tuy là ta chỉ xem sơ qua, nhưng nội dung bên trong vô cùng có lợi cho đất nước, trăm dân. Ví dụ làm thế nào tính được diện tích hình tam giác, hình tròn. Trong sách có một đề thi là tính diện tích một mảnh đất có hình dáng kỳ lạ, trong đó viết rõ, chia mảnh đất đó ra thành nhiều hình khác nhau, sau đó sử dụng công thức tính diện tích các hình tính ra diện tích mảnh đất đó. Những thứ này đều có thể dùng để đo đạc đất đai, thuỷ lợi, như vậy với quốc gia mà nói là cũng rất quan trọng. Ngoài ra, trong sách còn có một đề là dựa vào số người mà tính toán lương thực, có thể sử dụng toán học để tính toán lượng lương thực mỗi lần xuất chinh, như vậy không chỉ tránh lãng phí mà với quân đội cũng vô cùng quan trọng.
.Thôi Tập Nhận nói: - Ngươi là hỏi một đằng, trả lời một nẻo, ta là muốn nói lòng danh lợi của ngươi quá nặng, đức hạnh không tốt.
.Lý Trị nghe đến phì cười.
.Người nọ lại lắc đầu, cười nói: - Tại hạ sao có thể là hỏi một đằng, trả lời một nẻo? Thực ra để ý tới việc bản thân có thi đỗ hay không, như vậy cũng là thường tình, mà vừa rồi sở dĩ tại hạ nói như vậy, chỉ là muốn chứng minh tại hạ trước tiên là nghĩ về tầm quan trọng của toán học với quốc gia và bách tính, tuyệt không phải chỉ nghĩ về quan lộ của bản thân mình.
.Lý Trị cười ha ha, hỏi: - Ngươi tên là gì?
.Người nọ chắp tay nói: - Tại hạ Nhậm Cổ Tri, nhân sĩ Giang Tả.
.Lý Trị nói: - Nếu như ngươi thi đỗ, ta mời người ăn cơm.
.Nhậm Cổ Tri sửng sốt, mời ta ăn cơm? Ta và ngươi quen biết nhau sao? Nhưng vẫn chắp tay nói: - Đa tạ ý tốt của công tử!
.Đúng lúc này, bỗng ngửi thấy một mùi thơm.
.Chỉ thấy một đám hạ nhân bưng cháo, bánh bao, màn thầu nóng hổi đi tới.
.Lý Trị tò mò nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội giải thích nói: - A, hôm nay là ngày vui của Hiền giả lục viện chúng ta, bởi vậy ta tự bỏ tiền mời họ ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận