Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 970.2: Thiên chức của quân nhân

..
.- Lúc này mới đúng chứ! Tiêu Nhuệ cười ha ha, lại nói: - Tuy vậy lúc đó con thật sự là quá mức mạo hiểm rồi, con không quan tâm chính mình, thì cũng phải nhớ tới Vô Y chứ!
.Hàn Nghệ thở dài: - Cha vợ có điều không biết, nếu lúc ấy con không làm vậy, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người phải chết, dù sao thì tiểu tế cũng có chút bất đắc dĩ, cũng may là con còn có thể bình yên vô sự trở về.
.Tiêu Nhuệ thở dài nói:
.- Đúng vậy a! Con cũng là nhân họa đắc phúc. Tuy vậy lần tới con cũng đừng làm thế, con có biết hay không, lúc Vô Y biết tin con bị thương, ngay ngày đó đã muốn Bắc tiến, may mà ta ngăn lại được.
.Hàn Nghệ gật đầu đáp: - Tiểu tế đã biết.
.Tiêu Nhuệ không nói được mấy câu, đã rời đi, ông không muốn để người ta cảm thấy ông muốn bám víu Hàn Nghệ, dầu gì cũng xuất thân danh muôn, còn muốn chúc mừng thì về nhà rồi nói sau.
.Hàn Nghệ rút cục cũng có thể thở ra một hơi, ánh mắt tìm tòi trong đám người, đột nhiên phát hiện Hàn Viện, Lai Tể ngồi ở một bên, trên mặt tràn đầy buồn bực, nếu như là Trình Giảo Kim lập nhiều công lớn trở về, vậy thì bọn họ còn có thể trọng chỉnh hùng phong, nhưng thật không ngờ rằng, đại quân chiến thắng trở về, mà Trình Giảo Kim lại cáo lão về quê, việc này đối với bọn họ thật đúng là họa vô đơn chí a!
.Chợt nghe có người nói: - Chúc mừng, chúc mừng!
.Hàn Nghệ ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, lập tức nói: - Ngươi có biết không, ta hưởng thụ nhất là được đối thủ chúc mừng đấy.
.Người tới chính là Thôi Tập Nhận, chỉ thấy trên người y mặc một bộ quan phục màu xanh, hiển nhiên đã làm quan rồi. Hóa ra Lý Trị khôi phục lại danh hiệu tiến sĩ cho y, sau đó Thôi Nghĩa Huyền lại đưa y tới Ngự Sử Đài, hôm nay đã là Thị Ngự Sử cùng một cấp bậc Giám Sát Ngự Sử của Hàn Nghệ đấy.
.Thôi Tập Nhận hiếu kỳ hỏi: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì lời chúc từ đối thủ, không ngoài hai loại ý tứ, loại thứ nhất là chịu phục, loại thứ hai là ghen tị, nhưng dù là loại nào thì ta đều cảm thấy rất hưởng thụ.
.Thôi Tập Nhận cười ha ha nói: - Còn có loại thứ ba nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Xin lắng tai nghe.
.- Chính là khích lệ!
.Thôi Tập Nhận nói: - Mấy năm trước ngươi chỉ là một kẻ thứ dân, mà ta là trưởng tử Thôi gia, giữa chúng ta cách khá xa, nhưng hiện giờ ngươi là Hoàng gia Đặc phái sứ, lại lập được nhiều công lao như thế trở về, đã bỏ ra ta rất xa, hiện giờ nên đến lúc ta phấn khởi tiến lên rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật sự là có lỗi, ta không có thói quen nhìn về phía sau!
.Thôi Tập Nhận nói: - Ta sẽ chạy lên phía trước của ngươi đấy.
.Hàn Nghệ cười ha ha bảo: - Vậy thì thật đúng là làm người ta chờ mong a!
.Trong toàn bộ quá trình diễn ra yến hội, tất cả mọi người đều chúc mừng lẫn nhau, chỉ có một người rầu rĩ không vui ngồi trong góc, người này chính là Trình Giảo Kim.
.Theo lý mà nói, ông ta mới là Đại tổng quản, nếu muốn chúc mừng, đầu tiên phải nói với ông ta trước, nhưng thở hỏi lại, ai lại sẽ chúc mừng một ông già đã thất thế chứ.
.Bỗng nhiên, có một chén rượu nóng được đưa đến trước mặt Trình Giảo Kim.
.Trình Giảo Kim ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên cười nói:
.- Là tên cáo già ngươi a! Nói xong liền nhận lấy chén rượu.
.Người tới chính là Lý Tích.
.Lý Tích ngồi xuống, cũng đang cầm một chén rượu nóng, nói: - Ngươi nói hai lão già chúng ta, đã có bao nhiêu năm chưa uống rượu với nhau rồi.
.- Đã lâu rồi đi! Lúc trước sau khi chúng ta diệt Hiệt Lợi trở về có cùng uống một trận, sau đó thì không uống qua nữa.
.Trình Giảo Kim như thoáng suy nghĩ nói.
.Lý Trị thở dài: - Đúng vậy a! Trong nháy mắt đã qua hơn hai mươi năm.
.Trình Giảo Kim liếc nhìn Lý Tích, hừ bảo: - Chủ yếu là do lão hồ ly ngươi, không đánh giặc ở bên ngoài, thì lúc trở về cũng co rút ở nhà, không thấy ai hết. Nói tới đây, ông ta đột nhiên dừng một chút, nói: - Tuy vậy hiện giờ lão phu hiểu rồi. Ai! Lão hồ ly, nếu hiện ta chưa từ quan, thì ngươi cũng sẽ không ngồi ở đây đi.
.Lý Tích uống một ngụm rượu, nói: - Ta đây đều học từ Vệ Quốc Công đó a! Muốn nói những người thiện chiến ở Đại Đường ta, đó là nhiều không kể xiết, cũng có khối người mạnh hơn ta, nhưng ta chỉ hâm mộ có Vệ Quốc Công thôi. Theo Vệ Quốc Công, chức trách của tướng quân chính là đánh giặc, đuổi đi kẻ thù bên ngoài, bảo vệ quốc gia, những chuyện tranh đấu trên triều đình, không có liên quan gì đến tướng quân hết, nếu tướng quân cũng tham dự vào thì việc nhỏ cũng thành việc lớn, cuối cùng chỉ biết càng thêm không thể vãn hồi thôi.
.Nhớ ngày chính biến Huyền Vũ Môn, Thái Tông Thánh Thượng đi qua mời chào Vệ Quốc Công, Vệ Quốc Công bất động, sau lại đến chư vương tranh ngôi vị, có nhiều vị vương tử cũng muốn lôi kéo Vệ Quốc Công, Vệ Quốc Công vẫn bất động, Vệ Quốc Công diệt Đột Quyết, lập nhiều công lớn trở về, lại bị Tống Quốc Công Tiêu Vũ buộc tội, Thái Tông Thánh Thượng giáng tội Vệ Quốc Công, nhưng Vệ Quốc Công không hề oán hận câu nào, ngồi ở trong nhà, cũng vui mừng thanh nhàn, quyền lực trong tay, nói buông là buông. Hơn nữa Vệ Quốc Công đức cao vọng trọng, là thống soái tối cao của quân Đường, nhưng ở chuyện quốc sự, ông ấy rất ít khi phát biểu bất cứ ý kiến gì, điều này thật sự là khiến người khác kính nể không thôi, từ xưa đến nay, ta cũng chưa từng thấy vị đại tướng nào có thể cao thượng như Vệ Quốc Công cả.
.Nói tới đây, ông ta thở dài thật dài, nói:
.- Kỳ thật ta vẫn luôn muốn làm một vị tướng quân giống như Vệ Quốc Công, tuân thủ nghiêm ngặt thiên chức của quân nhân, nhưng thật không ngờ đến lúc già rồi, vẫn không thể may mắn thoát được trận tranh đấu này, xem ra cả đời ta cũng không đuổi kịp Vệ Quốc Công rồi.
.Trình Giảo Kim nghe vậy trên mặt đỏ lên một trận, rồi từ đỏ chuyển trắng, qua hồi lâu, ông ta mới cười khổ: - Ngươi cùng lão thất phu Lý Tĩnh kỳ thật đã sớm nhìn thấu mọi việc, chỉ có ta vẫn sống mơ mơ màng màng đấy, sống vài thập niên thật sự là sống vô dụng rồi, thật đáng buồn nha!
.Lý Tích cười nói:
.- Ngươi thực sự không phải là mơ mơ màng màng, chỉ là quá chú trọng nghĩa khí thôi, từ xưa trung nghĩa khó cả đôi bên, nhưng ngươi lại làm được trung nghĩa song toàn, cũng là khiến cho người khác phải kính nể.
.- Tên hồ ly ngươi!
.Trình Giảo Kim cười ha ha, trong lòng buồn bực trở thành hư không, coi như là đại triệt đại ngộ, chức trách của quân nhân chính là đánh giặc, chính là giết người, chứ cái gì là bỏ đao giết người lập địa thành phật, hay lòng mang nhân nghĩa, đều là rắm chó không kêu, quân nhân không giết người, thì còn gọi gì là quân nhân, thà đi làm hòa thượng luôn đi. Nhưng thống soái nắm quân quyền một khi đề cập đến nội chính quốc gia, vậy thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng đấy, việc nhỏ cũng sẽ thành việc lớn.
.Kỳ thật những năm Trinh Quán, không chỉ có công lao của đám văn thần như Ngụy Trưng, Trưởng Tôn Vô Kỵ thôi. Mà Lý Tĩnh, Lý Tích cũng làm ra những cống hiến to lớn, không nói đến những chiến công, mà chỉ nói bọn họ ở trên triều đình tích chữ như vàng, trên cơ bản không lên tiếng bất kỳ chuyện quốc gia đại sự gì, trừ phi có liên quan đến chuyện đánh giặc, nhưng cống hiến của bọn họ đặt ngay ở đấy. Cũng bởi vì bọn họ đều không can dự đến chuyện nội chính, mà Lý Tĩnh ở chuyện quốc sự, có thể nói là một kẻ câm điếc, ông ta chỉ phụ trách đánh giặc, kể từ đó, bọn Ngụy Trưng, Trưởng Tôn Vô Kỵ mới có thể tận tình phát hay, nếu như bọn họ cũng tham dự vào, thì Ngụy Trưng, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng khẳng định phải kiêng kị bọn họ ba phần đấy.
.Lúc trước vào thời điểm diệt Đông Đột Quyết, Lý Tĩnh gần như nắm trong tay hơn phân nửa quân quyền, danh vọng cực cao, nhưng sau khi đánh giặc xong, lại lập tức trả lại quân quyền cho Lý Thế Dân, về nhà nên làm gì thì làm nấy, cũng không nói dựa vào quân quyền đạt được mục đích chính trị gì, người khác buộc tội ông ta, ông ta cũng không phản kháng, mà vâng theo mệnh lệnh của hoàng đế, ngươi để cho ta đánh, thì ta đánh, về phần đánh ai, khi nào thì đánh, đó cũng là chuyện của bọn người Lý Thế Dân, Phòng Huyền Linh, còn ta làm tướng quân chỉ phụ trách đánh thắng trận này như thế nào thôi.
.Ngươi không cho ta đi đánh, thì ta đây về nha, đây cũng không phải là ngu trung, mà đây mới thực sự là quân nhân, quân nhân mà lợi dụng thiên tử lệnh chư hầu, đó mới là vũ nhục quân nhân.
.Kỳ thật Lý Tích cũng là như thế, bọn họ đều trung thành với quốc gia này, cũng không nói là trung thành với hoàng đế nào, lúc trước Lý Thế Dân ba lần bốn lượt mời bọn họ gia nhập trận doanh của mình, đối phó Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, nhưng Lý Tĩnh, Lý Tích đều không đáp ứng, Lý Thế Dân cũng từng vì việc này mà tức giận bọn họ, nhưng bọn họ đều có nguyên tắc của mình, vì sao nói đám võ tướng Hầu Quân Tập tạo phản đều đã thất bại, cũng là bởi vì có sự tồn tại của một đám quân nhân này đấy.
.Trình Giảo Kim không bằng hai người này, bất kể là đánh giặc, hay là trong tư tưởng, tuy vậy Trình Giảo Kim từ Ngõa Cương trại đi ra, nên cực kỳ coi trọng nghĩa khí, lúc trước ông ta cũng đã biết Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ thất bại, nhưng ông vẫn là không chọn đứng về đội ngũ khác, cũng bởi vì ông ta cảm thấy không thể đâm thêm một đao vào Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc đấy được, đáng tiếc ông ta đồng thời là quân nhân, là người hoàng đế kiêng kỵ cũng là ỷ lại nhất, quân nhân nhất định phải trung thành với quốc gia, lúc này ngươi cần phải tỏ thái độ, bằng không nhất định sẽ loạn.
.Lý Tích cũng là một người rất trọng nghĩa khí, ông rất kính nể Trình Giảo Kim.
.Kỳ thật lúc trước Trình Giảo Kim còn rất khó chịu, cảm thấy mình thiệt thòi, nhưng sau khi nghe Lý Tích nói vậy, ông ta đã tỉnh ngộ lại rồi, thực đúng là không có gì thiệt thòi cả, ông nâng chén nói: - Lão tử mời ngươi một chén.
.Hai ông già buông ra hết thảy, tận tình chè chén, tư vị lần này, không người nào có thể hiểu được cả.
.Kỳ thật trong đám người còn có hai người vẫn luôn nhìn chăm chú vào bọn họ, một người là Lý Trị, còn một chính là Hàn Nghệ, hai người đều hiểu ý mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận