Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 50: Hôi thối hợp nhau (2).

.Lại thấy trước mặt bọn hắn có đặt một con vịt quay, còn có mấy đĩa món ăn chiêu bài trong cửa hàng của bọn họ, số lượng này cũng không ít nha, cười nói: - Ba người các ngươi gọi nhiều món ăn như vậy, ăn được hết sao? Chẳng lẽ còn có người đến?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ăn không hết thì không thể mang đi sao, then chốt là ăn sao cho sảng khoái mới vui, nếu uống rượu còn phải lo lắng không có món ăn để nhắm rượu, vậy thì mất hứng, có câu là, gió thổi vỏ trứng gà, tiền đi người yên vui.
.Thẩm Tiếu đột nhiên ngây người, qua được chốc lát, y trừng mắt nhìn: - Ngươi... ngươi vừa mới nói cái gì?
.Hàn Nghệ sững sờ: - Ta nói ăn không hết thì có thể mang đi nha, chẳng lẽ không đúng sao?
.- Không... không phải câu này, là câu sau kìa.
.- Há, gió thổi vỏ trứng gà, tiền đi người yên vui.
.Hàn Nghệ hỏi: - Có cái gì không đúng sao?
.- Cũng không phải, cũng không phải.
.Thẩm Tiếu tấm tắc vài tiếng:
.- Câu này thật là thiên cổ tuyệt diệu, cũng có thể nói là khắc hoạ nửa cuộc đời của ta, còn hơn ngàn thơ vạn từ, quả thức quá rõ ràng, quả thức quá rõ ràng nha!
.Đệt! Đây chính là lời răn của ta nha, ngươi cũng cướp luôn là sao. Hàn Nghệ vừa tức giận vừa buồn cười nói: - Vậy thì cạn tiếp ba chén.
.- Ta chính đang có ý đó.
.Ba người lại là liên tục cạn ba chén.
.Thẩm Tiếu lau miệng, lại nói: - Hàn Nghệ, chỉ bằng câu nói này của ngươi, người bằng hữu này ta giao định rổi, bữa cơm này ta mời các ngươi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tiền bữa cơm này của bọn ta cũng không rẻ đâu!
.Thẩm Tiếu chậc lưỡi một tiếng:
.- Lời này của ngươi ta laị không thích nghe rồi, tiền tài chính là vật ngoại thân, chính như ngươi vừa mới nói, tiền đi người yên vui. Xem chừng các ngươi rất thích ăn vịt quay của nhà ta, sau đó ta lại kêu người biếu cho mỗi người các ngươi một con.
.Đổ mồ hôi! Đúng thật là một tên phá gia chi tử. Hàn Nghệ chợt cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nói: - Nếu để cho ông nội của ngươi biết, chỉ sợ sẽ không tha cho ngươi.
.Thẩm Tiếu cười khà khà nói:
.- Xác thực không tha cho ta, bất quá nhiều nhất cũng chính là đánh một hồi, lại không phải lẩn thứ nhất, không sao, không sao.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Đã như vậy, vì sao ngươi không khiêm tốn một chút?
.Thẩm Tiếu khoát tay một cái nói: - Không nói gạt ngươi, ta biêt người ngoài đều nói ta là một tên phá gia chi tử, thế nhưng ta không để ý, chim yến tước sống an phận sao biết chí của thiên nga.
.Không phải chính là phá gia sao, liên quan gì đến chim yến tước với thiên nga? Hàn Nghệ rất là tò mò nói: - Nguyện nghe cao kiến.
.Thẩm Tiếu nói: - Cha ta từ nhỏ đã dạy ta, nói cái gì mà đệ nhất lâu này là do tổ tiên của ta sáng chế ra, ta lại là đơn truyền chin đời, nhất định phải bảo vệ gia nghiệp này.
.Hùng Đệ gật gật đầu nói:
.- Cha ngươi nói không sai a!
.Tiểu Dã cung gật đầu.
.- Không đúng!
.Thẩm Tiếu lắc đầu một cái, nói: - Kỳ thực bảo ta bảo vệ gia nghiệp này, cung không phải không được, nhưng các ngươi ngẫm lại mà xem, ta bảo vệ gia nghiệp này, lưu lại cho con trai của ta, con trai của ta lại phải bảo vệ gia nghiệp, lưu lại cho cháu của ta, cứ một đời truyền một đời, tiền này không phải là càng để lâu càng nhiều sao, nhưng lại không có người dùng đến, tiền này lại chẳng có gì đẹp, chồng chất lên còn chiếm diện tích. Ta là sợ hậu nhân của mình không có giác ngộ này, cũng giống như ông nội của ta, chỉ biết trông coi tiền này. Vì lẽ đó ta trước tiên phải tiêu số tiền này đi, cái vấn đề này không phải liền được giải quyết sao, hơn nữa, cái gia nghiệp này không phải cứ nói bảo vệ là có thể bảo vệ được, vạn nhất có cái thiên tai nhân họa, biết đâu lại chẳng còn thứ gì, vậy còn không bằng để cho ta dùng, huống hồ ta cung không có xài tiền bậy bạ, phàm là việc nên tiêu tiền, ta liền một văn cũng không để lại, việc không nên tiêu tiền, ta một văn cung không bỏ ra.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vậy thì việc gì mới gọi là việc nên tiêu tiền?
.- Chính là những việc mà ta cho rằng nên tiêu tiền.
.- Ồ --- thì ra là thế.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, thầm nói, lời này không phải là đánh rắm sao.
.Thẩm Tiếu đột nhiên kề sát mặt đến, tràn đầy chờ mong hỏi:
.- Hàn Nghệ, ngươi cảm thấy lời này của ta là sai sao?
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu nói: - Nói thật, cá nhân ta cảm thấy là nói có lý, tiền nha, lúc sống thì không có chết lại không mang đi được, con cháu tự có phúc của con cháu, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì.
.Thẩm Tiếu thấy hắn cũng cho là mình có lý, nhất thời thập phần vui vẻ, nói: - Bảo sao ta lại cảm thấy vừa gặp mà đã như quen mà, ta bình sinh gặp người, không một người tán thành lời nói này của ta, chỉ có Hàn Nghệ ngươi tán đồng, bữa cơm này ta nhất định phải mời ngươi, đến đến đến, cạn tiếp ba chén.
.Đây là khen hay chê nha! ánh mắt Hàn Nghệ đột nhiên lấp loé, thò tay ngăn cản Thẩm Tiếu, nói: - Rượu này trước tiên đừng uống.
.Thẩm Tiếu kinh ngạc nói: - Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không uống nổi nữa.
.- Bây giờ vẫn còn sớm.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Hiện tại vẫn chưa đến đêm, sớm cực kì, nếu như chưa gì đã uống say rồi, vậy thì rất không hay, không phải còn có cả đêm sao.
.Thẩm Tiếu phất tay nói: - Sáng nay có rượu, sáng nay say, chúng ta say xong lại nói sau a!
.Ta đệt, đây không lại là câu cửa miệng của ta sao. Hàn Nghệ lại nói: - Thế nhưng bữa cơm này ta cũng đã trả tiền rồi.
.- Vậy cũng không có vấn đề gì, sau đó ta bảo lão Thẩm giả lại ngươi là được.
.Thẩm Tiếu không tim không phổi nói.
.Ngươi phá gia cũng có chút quá đáng nha. Hàn Nghệ tận tình khuyên nhủ nói:
.- Nếu như thế thì quá vô vị.
.Thẩm Tiếu xem như là nghe ra một ít môn đạo, nói: - Vậy thì theo ý của ngươi, phải làm thế nào?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nơi đây chỉ là tạm thời uống thôi, chúng ta chuyển sang nơi khác lại uống sau, đến lúc đó ngươi mời là được rồi.
.- Đổi nơi khác?
.Thẩm Tiếu nói: - Thế nhưng chỗ uống rượu buổi tối tương đối ít, lại nói những địa phương khác cung không tốt bằng đệ nhất lâu của chúng ta.
.Hàn Nghệ nói: - Đây dù sao cũng là cửa hàng do nhà ngươi mở, ở đây khó tránh khỏi sẽ bị gò bó, vạn nhất cha ngươi chạy tới, vậy thì ta lại thấy lúng túng rồi, ngươi nói có đúng không.
.Thẩm Tiếu gật gật đầu, ừ một tiếng: - Lời này trái lại không sai, nếu như cha ta đánh ta ngay trước mặt ngươi, thật đúng là sẽ khiến ngươi lúng túng.
.Hàn Nghệ ngơ ngẩn nói: - Cha ngươi muốn đánh ngươi sao?
.- Nửa tháng phải đánh ta một lần, vì lẽ đó ta liên tục trốn ở bên ngoài không có trở lại, ngày hôm nay nguyên vốn là muốn trở lại, nhưng không ngờ lại gặp phải các ngươi, cũng chả cần về nữa. Thẩm Tiếu nói xong liền cúi đầu suy nghĩ:
.- Thế thì buổi tối hơn nửa là đi Hồ Liễu Nhai rồi.
.- Hồ Liễu Nhai là nơi nào?
.- Chính là thanh lâu a!
.Hàn Nghệ ánh mắt loạn thiểm, liên tục gật gật đầu nói: - Liền đi nơi đó đi.
.Thẩm Tiếu sững sờ, chỉ vào Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Thì ra ngươi là muốn đi thanh lâu a!
.Hàn Nghệ cũng cười nói: - Đúng là như thế.
.Hùng Đệ đột nhiên nói: - Hàn đại ca, ngươi không phải có thê tử sao!
.- Ăn vịt quay của đệ đi.
.Hàn Nghệ trừng mắt, thằng nhóc béo này tự nhiên lại khiến người mất hứng thế không biết.
.Hùng Đệ le lưỡi một cái, lén lút liếc Tiểu Dã một cái, hai người đều lén lút nở nụ cười.
.- Cung tốt, cung tốt, ta cung rất lâu không có tới đó rồi.
.Thẩm Tiếu gật gật đầu, đột nhiên lại lắc đầu:
.- Không được, không được.
.Hàn Nghệ vội la lên: - Vì sao không được?
.Thẩm Tiếu một mặt khổ sở nói: - Ngươi là không biết, ta đi Hồ Liễu Nhai luôn luôn không cần dùng tiền, như vậy ta liền không thể mời ngươi rồi, chúng ta vẫn là chuyển sang nơi khác đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận