Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 483.2: Có nữ nhân ái mộ

.Dương Phi Tuyết lập tức nói: - Hàn Nghệ cũng không đến mức bất kham như ngươi nói. Thử hỏi ai khôn vặt mà có thể dựa vào sức một mình đánh lui hơn vạn đại quân, Hàn Nghệ người thông minh nhất mà ta gặp, hơn nữa lòng dạ hắn thiện lương, chính nghĩa dũng cảm. Lại còn kiên trì theo đuổi giấc mơ của mình, mặc dù có lúc miệng lưỡi trơn chu, nhưng lại có thể làm cho người khác vui vẻ, ở cùng với hắn luôn có sự vui vẻ khó nói, Trịnh công tử bọn họ tuy là chính nhân quân tử. Nhưng ở phương diện nào đó không bằng Hàn Nghệ, ít nhất Trịnh công tử bọn họ không biết nói đùa làm người khác vui vẻ.
.Cái thằng kia nào có tốt như vậy, rõ ràng chính là gian trá giảo hoạt, hạ lưu vô sỉ, ngoại trừ gặp may, quả thực là không đúng tý nào. Tiêu Vô Y hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, ngoài miệng lại nói: - Ta với Hàn Nghệ sống một năm dưới một mái nhà, cũng chưa từng biết hắn vốn dĩ lại tốt như vậy, quả thật là trong mắt người tình tựa Tây Thi.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: - Có lẽ là vậy, nhưng ta cho rằng lời này cũng chưa hẳn không có đạo lý. Nếu không có như thế, ta như thế nào lại thích hắn.
.Tiêu Vô Y có chút kinh ngạc nói:
.- Không thể tưởng được ngươi ngay cả lời này cũng dám nói ra.
.Dương Phi Tuyết lại nói: - Thích một người, cũng không phải chuyện thương thiên hại lý gì, vì sao không dám nói?
.Tiêu Vô Y sửng sốt, không khỏi lại nghĩ tới ngày ấy chủ động hiến thân, kỳ thật trong nội tâm nàng cũng không biết là như thế nào, dò hỏi: - Vậy Hàn Nghệ thì sao? Hắn biết chuyện này không? Hay là các ngươi đã vụng trộm qua lại rồi?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói:
.- Không có, không có, hắn cũng không biết phải nói hắn căn bản cũng không thích ta.
.Trong lòng Tiêu Vô Y thoáng nhẹ nhàng thở ra, coi như tiểu tử kia có chút lương tâm. Nói: - Làm sao có thể. Ngươi xinh đẹp như vậy, lại là thiên kim của Dương gia, hắn làm sao có thể không thích ngươi.
.Dương Phi Tuyết hơi có vẻ mất mát nói: - Kỳ thật ta là hơn một tháng trước, mới phát hiện mình có vẻ như thích Hàn Nghệ rồi. Nhưng ta tự mình cũng không dám xác định, vì thế ta liền thử không đi tìm hắn, nhưng càng lâu, ta lại càng nhớ đến hắn, cả ngày đều nghĩ đến hắn, nhưng ta còn tưởng là do ta ở trong nha quá buồn chán. Mới như vậy, vì thế ta bảo tiểu Mông dẫn ta đi ra ngoài chơi, nhưng thật sự lúc ta ở ngoài, lại là chẳng có chút hứng thú nào.
.- Ta đây mới xác định mình là thật sự thích Hàn Nghệ rồi, nhưng ta lại muốn thử xem hắn có thích ta hay không, vì thế ta còn là chịu đựng không có đi tìm, nếu hắn thích ta mà nói, vậy hắn khẳng định cũng giống ta, trong lòng nhớ đến ta, nhưng nửa tháng trôi qua rồi, hắn cũng không có tới tìm ta, kỳ thật từ sau khi hắn chuyển ra khỏi nhà nhị bá ta, thì từ đó chưa tới tìm ta, vẫn luôn là ta đi tìm hắn, cho nên ta nghĩ hắn cũng không thích ta.
.Nói đến phần sau, nàng mi mắt rủ xuống, có vẻ rất là buồn bực.
.Tiêu Vô Y thấy nàng bộ dáng như vậy, lại có một tia không đành lòng, liền an ủi: - Hàn Nghệ mới bao tuổi, hắn làm sao hiểu cái này, ta xem hắn hiện tại cả ngày đều nghĩ làm sao để kiếm tiền, ngươi sao không đi nói cho hắn biết. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận, nếu Dương Phi Tuyết thật sự đi, thì mặc kệ kết quả như thế nào, nàng cũng sẽ không vui vẻ.
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói:
.- Không được, việc này ngàn vạn lần không thể cho hắn biết.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Vì sao?
.- Nếu hắn không thích ta, cho dù ta nói cho hắn biết, cũng chỉ tăng thêm bi thương, còn không bằng không nói tốt hơn, nhưng nếu hắn thích ta mà nói, ta là quý tộc, mà hắn lại là thứ tộc, đến lúc đó chỉ làm cho hắn tăng thêm rất nhiều phiền toái, lúc ở Dương Châu, ta tuy nhiên thuận miệng hỏi một câu, liên lụy hắn phải xa xứ, mà hắn hiện tại đang vì giấc mộng của mình mà cố gắng, ta không muốn hắn lại vì ta mà phân tâm rồi.
.Dương Phi Tuyết nói xong, hai mắt cũng đã đẫm lệ mông lung.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, nàng thực thật không ngờ, Dương Phi Tuyết lại yêu sâu đậm như vậy, kỳ thật trước đó, nàng trong lòng vẫn là có chút oán hận Dương Phi Tuyết, nếu không vì Dương Phi Tuyết, nàng cũng không đến mức phải trốn trốn tránh tránh Hàn Nghệ, hơn nữa khi đó tình cảm của nàng và Hàn Nghệ chỉ còn cách một tờ giấy mỏng, nếu như muộn hơn một tháng, hết thảy sẽ khác.
.Nhưng hiện tại nàng chẳng những không oán hận Dương Phi Tuyết, hơn nữa một chút ghen tuông cũng không có, ngược lại đối với chuyện này lại thấy cảm động, thậm chí còn sinh ra một tia kính nể, nàng trước kia luôn cảm thấy ở phương diện cảm tình, nàng chính là một vị dũng sĩ, không sợ hãi, nhưng Dương Phi Tuyết dường như còn dung cảm hơn, ít nhất nàng không dám nói với Nguyên Mẫu Đơn những lời này. Hỏi: - Vậy ngươi định làm như thế nào?
.Dương Phi Tuyết nói: - Kỳ thật Hàn Nghệ nói rất đúng, nhân sinh trôi qua rất nhanh, có thể gặp gặp người mình thích, cũng đã là may mắn lớn lao, rất nhiều người cả đời đều không thể gặp được một người mình thích, ta không thể cưỡng cầu nhiều hơn, ta chỉ hy vọng có thể đem phần may mắn này giữ lâu hơn một chút, chờ đến khi ta hai mươi tuổi, ta lại nghe theo sắp xếp của cha mẹ, chỉ là ta sợ ta không kiên trì được đến lúc đó rồi, bởi vì cha ta đang trên đường đến Trường An, đến lúc đó cha ta nhất định sẽ đưa ta về Dương Châu.
.Nói đến phần sau, trong mắt nàng tuy rằng vẫn còn nước mắt, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
.Thật không biết tên khốn kia gặp được cái vận gì, lại có thể khiến một cô nương tốt như thế này hết thảy vì hắn. Tiêu Vô Y chợt thấy có chút ghen tị, nhưng đồng thời nàng cũng cảm giác mình phi thường may mắn, bởi vì nàng gặp được một người thích nàng và cùng là nam nhân mà nàng thích, chỉ có điều nàng cũng không biết cái phần may mắn này có thể tiếp tục giữ lại hay không, dù sao bi kịch của Thôi đại tỷ và vạn Nhị ca, đến nay vẫn còn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, nàng cũng không biết nàng có thể vượt qua khoảng cách lớn như vậy không nữa.
.Muốn nói, nhưng lại không biết nói như thế nào cho tốt, kỳ thật lấy tính tình của nàng, tám phần sẽ cổ vũ Dương Phi Tuyết đi tìm Hàn Nghệ, nhưng vấn đề là Hàn Nghệ là trượng phu của nàng, nàng tại sao có thể đem trượng phu của mình chắp tay nhương cho người ta, cho dùDương Phi Tuyết có thương cảm hơn nữa, cũng không thể làm như vậy, nàng tại bất kỳ phương diện nào, đều chỉ có dũng cảm tiến tới, tuyệt sẽ không lùi bước, đây là triết lý sống của nàng, cho dù có như thiêu thân lao vào lửa, cũng sẽ không tiếc nuối.
.Nhưng, nàng lại cảm thấy mình giấu diếm trước, nếu lại từ bên trong gây trở ngại, rất đê tiện vô sỉ rồi, tuy rằng nàng đã làm rất nhiều chuyện đê tiện vô sỉ, nhưng nàng cảm thấy Dương Phi Tuyết cùng mình có đồng dạng chấp nhất, cùng mình, và Thôi đại tỷ là một loại người, không giống như Nguyên Mẫu Đơn, luôn nhìn trước ngó sau, ở phương diện tình yêu, lại mặc cho số phận, cho nên nàng thật không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể ở trong lòng trách móc Hàn Nghệ, lúc này mới hơi có chút oán khí. Cười nói: - Hàn Nghệ tiểu tử kia có tài đức gì, có thể làm cho ngươi như thế đối đãi với hắn.
.- Ta cũng không biết.
.Dương Phi Tuyết lắc đầu, nói: - Vô Y tỷ, ngươi có thể giữ bí mật này cho ta không.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, nhưng trong lòng cũng là rối rắm không ngừng, với tính cách của nàng mà nói, nàng vô cùng hy vọng Dương Phi Tuyết có thể đánh vỡ cái số mệnh này, nhưng người đó lại là trượng phu của nàng, nàng lại hy vọng Dương Phi Tuyết có thể yên lặng rời đi, không cần sinh ra nhiều thị phi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận