Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1026.2: Sức hấp dẫn của đồng tiền.

.Đường Văn đứng ở cửa nói: - Đừng vội! Đừng vội! Mọi người đừng vội, về việc đấu thầu, chúng ta sẽ xem phương án của ai tốt hơn, chứ không phải xem ai nhanh hơn, mọi người có thể cầm tài liệu về, từ từ thương lượng.
.Đám chủ sự đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, các loại cảm giác ngưỡng mộ, đố kị, căm hận đan xen lẫn nhau. Đường triều áp dụng chính sách khôi phục nguyên khí. Tốn kém nhất là chiến tranh, cái cơ hội tốt để đục nước béo cò này chưa từng xảy ra, kết quả là khó khăn lắm mới xuất hiện, thì lại chẳng liên quan gì tới bọn họ, làm bao nhiêu năm nay cũng coi như uổng công. Một mình tên tiểu lại Đường Văn, giờ đây lại được mọi người vây quanh. Bọn họ dù sao cũng là quan viên, lại bị đối xử lạnh nhạt thế này, kẻ nào kẻ nấy đều ngậm ngùi tủi nhục, cái cảnh này thật khiến người ta chua xót.
.- Oa! Nhiều người vậy à!
.Hàn Nghệ lững thững đi tới, đột nhiên phát hiện ra cửa chẳng còn lối vào.
.- Hàn tiểu ca tới rồi!
.- Gì mà Hàn tiểu ca, phải gọi là Hàn Thị lang mới đúng.
.Những người bên trong thấy Hàn Nghệ đến, cứ như thể Ngưu Lang gặp Chức Nữ, bọ hung gặp cứt trâu vậy, chen chúc nhào tới, vây chặt lấy Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ giơ mạnh hai tay lên, khiến đám đông sững cả lại, lúc này hắn mới nói: - Các vị, các vị, ta biết mọi người muốn hỏi điều gì. Không cần hỏi, chỉ cần nhìn là mọi người đều có thể biết. Đại Đường ta giờ đây có khế ước quân tử thần thánh, giấy trắng mực đen càng đáng tin cậy, những gì ta muốn nói đều đã ghi đầy đủ trên đó, hiện giờ những gì ta nói ra không thể lấy đó làm căn cứ. Vì thế, mọi người hãy nhẫn nại đọc hết số tài liệu này, có gì không hiểu thì hãy hỏi ta. Bây giờ thì xin mọi người nhường đường cho, ta còn mấy việc cần sắp xếp.
.Thực ra những gì cần sắp xếp thì đều đã sắp xếp cả, chẳng còn việc gì có thể sắp xếp được nữa. Hàn Nghệ thân là kẻ lừa bịp, trong cái hoàn cảnh này, không dễ dụ dỗ cho lắm, hắn cần nhanh chóng tránh khỏi nơi đây.
.Vào trong quan thự, chỉ thấy không ít quan viên Bộ Hộ mặt mày ỉu xìu đang ngồi trong đó.
.Hàn Nghệ thấy vậy, thực sự muốn tặng cho bọn họ một câu, đừng có tinh tướng, tinh tướng là bị sét đánh đó.
.Đám quan viên kia thấy Hàn Nghệ tới, liền đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, hành lễ nói: - Hạ quan tham kiến Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ vừa cười vừa gật đầu nói: - Chào buổi sáng các vị!
.Sau đó, thì chẳng còn sau đó nữa!
.Hàn Nghệ ngồi thẳng vào vị trí chính giữa, tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm, chén trà còn chưa đặt xuống, một tên tiểu lại liền vui mừng phấn khởi đưa một tập tài liệu lên cho Hàn Nghệ, nói:
.- Hàn Thị lang, đây là danh sách thương nhân báo danh cho tới thời điểm này.
.- Vất vả rồi!
.Hàn Nghệ đỡ lấy tài liệu, tên tiểu lại kia liền lui xuống.
.Hàn Nghệ cũng chẳng thèm quan tâm đến đám quan viên này, cầm lấy tài liệu chăm chú đọc.
.Đám quan viên kia quay sang đưa mắt nhìn nhau.
.Hàn Nghệ đều biết cả, trong lòng cảm thấy nực cười, nhưng không để lộ ra bên ngoài.
.Một lúc lâu sau, mấy quan viên mới đứng dậy, đi tới chính đường, nhất tề hành lễ với Hàn Nghệ: - Hạ quan vô tri, mạo phạm Hàn Thị lang, mong Hàn Thị lang chuyện cũ bỏ qua, tha tội cho hạ quan một lần.
.Hàn Nghệ làm ra vẻ sửng sốt, đặt tập tài liệu xuống, nói: - Ấy chết! Các vị đang làm gì vậy!
.Chủ sự Bộ Kim liền nói:
.- Ngày Hàn Thị lang lên nhậm chức, chúng hạ quan không thể nghênh tiếp Hàn Thị lang tại đây, chưa tròn lễ nghĩa, thật là thiếu xót quá.
.Hàn Nghệ biết người này, tên là Dương Tiên Chí, có quan hệ họ hàng với Dương Phi Tuyết, đoạn cười nói: - Thì ra là việc đó. Các vị đều lấy việc công làm đầu, chẳng cần phải xin lỗi gì ta, ta cũng không trách gì các vị.
.Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ngươi thông cảm mà còn bài xích bọn ta như vậy. Chẳng còn cách nào khác, Dương Tiên Chí chỉ còn cách nói thật:
.- Thật chẳng dám giấu, bọn hạ quan hôm đó không phải đi giải quyết việc công.
.Hàn Nghệ tò mò hỏi: - Vậy thì các vị đi làm gì?
.Có cần thiết phải nói rõ vậy không?
.Mấy người cúi đầu, im lặng không nói gì.
.Hàn Nghệ đưa mắt nhìn quét qua, cười nói: - Các ngươi hôm đó uống rượu ở nhà Trương Thị lang có phải không?
.Dương Tiên Chí nói: - Đại--- đại nhân biết sao?
.- Trường An đâu có rộng lớn gì!
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi lẽ nào cho rằng ta có thời giờ mà tranh hơn thua với các ngươi, lại còn mang năm mươi vạn quan ra tranh hơn thua? Thật chẳng biết là các ngươi quá đề cao ta hay là quá đề cao chính mình nữa.
.Những lời này khiến người ta buộc phải suy ngẫm.
.Bọn Dương Tiên Chí vẻ mặt hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta không để các ngươi tham dự vào, đó là bởi bọn ta không hơi đâu mà so đo những việc đã qua với các ngươi. Ta tới với trọng trách nặng nề trên vai, nếu như ta tìm các ngươi, thì còn phải nói chuyện trước kia, chuyện sau này, thậm chí cả chuyện người thân các ngươi gần đây có ai đi xa không, không nói thì thôi, nói lại thành gượng gạo. Việc này lúc nào mới có thể thi hành? Ngoài ra, đã sắp hết năm, thuế thu các địa phương sắp tới Trường An, đây là lúc Bộ Hộ bọn ta bận rộn nhất, nếu như đều tới tham gia vào kế hoạch này, thì ai đi giải quyết những việc kia?
.Các ngươi không cần phải sợ sẽ bị ta chèn ép. Ta và các ngươi không phải bạn, cũng chẳng phải thù. Trong con mắt ta, các ngươi chẳng khác nào bọn Đường Văn kia, chỉ là một tờ giấy trắng, chớ có cho rằng ta đang làm nhục các ngươi, ta không có cái tài đó, ta chỉ làm việc luận việc. Ta xuất thân hàn môn, ta không hiểu về các dòng họ, cũng giống như ta không biết xem tướng vậy. Nếu như ta xem giúp các ngươi, vậy có khác nào lừa bịp các ngươi. Ta chỉ có thể đề bạt người có năng lực. Bất luận các ngươi là người quét rác, hay là trông coi đại viện, muốn làm việc lớn, thì trước tiên phải chứng minh được năng lực của mình đã.
.Hiện giờ đây là một sự bắt đầu, sau này, đây sẽ là chuyện bình thường. Vì thế trong tương lai, mấu chốt của việc thi vào Hộ Bộ không nằm ở chỗ các ngươi họ gì, mà là ở sự hiểu biết của các ngươi về lĩnh vực tài chính, ngươi có thể làm cho tài chính của đất nước tốt lên hay không. Vì thế ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, đợi sau khi tất cả hồ sơ bỏ thầu được đưa lên, ta sẽ cho các ngươi được đánh giá tất cả các hồ sơ đó, chọn ra hồ sơ nào ngươi cảm thấy thích hợp nhất. Ta cũng nói luôn với các ngươi, ở phương diện này, ta mạnh hơn các ngươi nhiều, ta hoàn toàn có khả năng thông qua việc đánh giá của các ngươi, chọn ra quan viên nào có năng lực thực sự. Còn ai chưa đủ năng lực, thì phải nỗ lực nhiều hơn nữa, nếu không thì sẽ bị đào thải. Ta không nói đùa với các ngươi đâu, hơn nữa việc này các ngươi có nhờ cậy bất kì ai cũng vô dụng.
.Đám quan viên nghe xong, trong lòng hoảng hốt, quan mới nhậm chức thì phải thể hiện uy phong, quả là chân lí không bao giờ thay đổi!
.Dương Tiên Chí thấp thỏm nói: - Nhưng mà Hàn Thị lang, bọn hạ quan lại chưa hề được tham gia.
.Hàn Nghệ nói: - Các ngươi lẽ nào không biết lấy một bộ tài liệu mà đọc đi. Các ngươi không biết tự mà đi tìm hiểu thực lực của những người bỏ thầu kia. Đương nhiên, ta hi vọng các ngươi tận dụng thời gian nghỉ ngơi mà làm tất cả những việc này. Thứ quan trọng nhất bây giờ, đó là các ngươi hãy làm tròn bổn phận của mình. Nếu như lần sau ta mà còn nhìn thấy các ngươi ngồi đây uống trà nói chuyện, ta thề với trời rằng, chỉ trong 3 ngày, các ngươi nhất định sẽ phải rời khỏi Hộ Bộ. Nghe rõ rồi thì đi làm việc đi. Làm quan viên thì ít nhất phải biết che giấu cái sự vô năng của mình, đừng có quang minh chính đại mà dùng hành động nói cho mọi người rằng, Hộ Bộ ta đây chỉ nuôi một lũ phế vật tham ăn lười làm.
.[
Bạn cần đăng nhập để bình luận