Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1273: Giấc mơ đi học

.- Ta nghĩ Lư Đại học sĩ chắc chắn chưa xem rõ ràng các chi tiết cụ thể mà Hiền giả lục viện đăng trên Đại Đường nhật báo nhỉ? Hàn Nghệ khẽ cười nói.
.Vị Đại học sĩ họ Lư kia hừ nói: - Ở đó có chi tiết gì mà xem, ta liền hỏi ngươi, nếu đạt được bằng chứng nhận lão sư gì đó, có phải chỉ cần thông qua thi sát hạch?
.- Thi là bắt buộc, nhưng đây chỉ là một phần, đã nói ông không xem cẩn thận mà. Hàn Nghệ lắc lắc đầu, trong lòng lại nghĩ, phỏng chừng cho dù ngươi có xem cẩn thận cũng xem không hiểu lắm, bỏ đi, ta giải thích với ngươi một chút đi, nói: - Cũng giống như các loại bằng khác, bằng chúng nhận lão sư cũng phân cấp bậc, xác thực cấp thấp nhất chỉ cần thông qua thi sát hạch là được. Nhưng lên mỗi một cấp bắt buộc phải qua năm năm, tổng cộng có sáu cấp cũng như muốn lấy được bằng chứng nhận lão sư ít nhất cũng cần phải hai mươi lăm năm.
.- Ngươi đây là hỏi một đằng trả lời một nẻo, thật giả lẫn lộn, ta liền hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể dựa vào cuộc thi này mà nhìn ra đức hạnh của một người. Lư Đại học sĩ hừ nói.
.Hàn Nghệ không đáp hỏi ngược lại: - Như vậy, dám hỏi Lư Đại học sĩ, lão sư hiện tại là dựa vào thứ gì để chứng minh đức hạnh của bản thân vậy? À, thậm chí ngay cả thi sát hạch cũng không có, ít nhất Hiền giả lục viện còn có thi khảo sát chuyện môn. Đừng có kéo tôi vào thị tộc gì đó, Hàn Nghệ ta xuất thân nông gia, hôm nay cũng làm đến Bộ Hộ Thị lang, kiêm Đồng Trung thư môn hạ tam phẩm, mà xuất thân có thể thể hiện phẩm đức gì? Tất nhiên không thể, ta tùy tiện liền đã có thể liệt ra một loạt các con em nhà thế gia vọng tộc làm ra những việc đê hèn bỉ ổi.
.Hứa Kính Tông nghe thấy cười nhạt, nếu đổi là người khác chắc chắn sẽ xấu hổ khi nhắc tới xuất thân của mình, ngay cả Lý Nghĩa Phủ cũng như vậy, nhưng còn Hàn Nghệ mỗi khi nhắc đến xuất thân của mình lại kiêu ngạo như vậy, vô sỉ như vậy.
.- Không luận xuất thân thì không luận xuất thân.
.Lư Đại học sĩ kia trong lòng cũng rõ, thị tộc thời kỳ Đông Tấn mục nát rất lợi hại, lại nói: - Hơn nữa sự đức cao vọng trọng này không phải xuất thân là có thể có được, đức cao vọng trọng này cần có thời gian tích lũy, tục ngữ nói rất đúng, ngày dài mới biết nhân tâm, chí ít cũng phải đợi đến khi ngươi qua bốn mươi tuổi, lúc ấy mọi người đều vô cùng kính phục đức hạnh của ngươi, như vậy mới xem như đức cao vọng trọng.
.- Ông nói gì cơ?
.Hàn Nghệ lắng tay nghe: - Phải tích lũy gì vậy?
.- Cần tích lũy thời gian. Vị Lư Đại học sĩ kia vẫn cho rằng Hàn Nghệ đang kéo dài thời gian, vì vậy lại nhấn mạnh lần nữa.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Vì vậy có thể thấy, hai mươi lăm năm ta vừa nói tuyệt không phải câu trả lời của những câu hỏi kia, ông có từng nghĩ qua, tại sao ta phải đặt ra sau năm năm mới có thể thi lên một bậc, nếu như ta chỉ dựa vào thi sát hạch hoặc tài hoa để luận người, ta việc gì phải như vậy chứ? Ví dụ Lư Đại học sĩ, với tài hoa của ông, cho dù trực tiếp thi cao cấp cũng không có vấn đề gì, không phải sao?
.Vị Lư đại học sĩ này nhất thời ngẩn người, ông ta thật sự vẫn chưa từng nghĩ đến điểm này, đây cũng bởi vì ông ta đứng ra ngăn cản, còn có cả lòng tư lợi rất lớn.
.- Rất đơn giản, vì ta đã từng suy nghĩ đến điểm này, đức hạnh của một người không phải chuyện một sớm một chiều, cũng không phải qua một cuộc thi là có thể thấy rõ, việc này cần thời gian lắng đọng, giống như Lư Đại học sĩ vừa rồi đã nói, ngày dài mới biết nhân tâm, nếu như có nhân sư đức hạnh không tốt, ác danh lan xa, như vậy cũng sẽ không có người muốn mời y tới làm lão sư, y sẽ không có cách nào đạt đến kỳ hạn dạy học năm năm. Tất nhiên, nếu như một người có thể vì bằng chứng nhận lão sư này mà nhẫn nhịn suốt hai mươi lăm năm, vậy thì tôi cho rằng ngôn hành cử chỉ của y đã trở thành thói quen, có thể nói bằng chứng nhận lão sư này còn có thể sử đổi phẩm hạnh của một người, đúng là công đức vô biên a! Hàn Nghệ bình tĩnh cười, kế sách hôm nay của hắn là lấy tình cảm động lòng người, lấy đạo lý để thuyết phục người khác, cũng không muốn giống như trước kia, nóng nảy cương liệt.
.Không ít các đại thần xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đều cười ra tiếng.
.Lư Thừa Khánh thấy tộc huynh bị Hàn Nghệ chế giễu, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, đứng ra nói: - Hàn Thị lang, bằng lão sư cấp thấp nhất chỉ dựa vào tài hoa luận người, lẽ nào lão sư cấp thấp nhất thì không phải lão sư sao?
.Một vài vị đại thần nhanh chóng tỉnh ngộ, vừa rồi họ đã cảm thấy lời này của Hàn Nghệ có chút không đúng, nhưng cụ thể là gì thì không nói ra được, thực ra chính là điểm này, trong lòng cũng buồn bực, sơ hở lớn như vậy, tại sao bản thân không nghĩ tới, chỉ có thể nói tên Hàn Nghệ này nói chuyện đều mang thêm ba phần quỷ dị.
.Hàn Nghệ vẫn mỉm cười nói: - Lư Thượng thư, nếu ta nói chín phần dân chúng Đại Đường ta không biết chữ, ông có đồng ý hay không?
.Lư Thừa Khánh sửng sốt, gật đầu nói: - Việc này ta đương nhiên đồng ý.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Nếu ta nói người biết chữ càng nhiều thể hiện rõ Đại Đường ta càng cường thịnh, ông có đồng ý hay không?
.Lư Thừa Khánh không dám trả lời quá nhanh, trầm ngâm một chút, nhưng vấn đề này ông ta không thể không đồng ý, cho dù trong lòng ông ta lại nghĩ khác: - Tất nhiên là như vậy.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Vậy xin hỏi Lư Thượng thư, tại sao người dân Đại Đường ta biết chữ ít như vậy?
.Lư Thừa Khánh suy tư một lát, nói: - Việc này có rất nhiều nguyên nhân.
.- Để ta giúp ông liệt kê mấy nguyên nhân quan trọng vậy!
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Thứ nhất, vốn dĩ người biết chữ cũng ít, lão sư tất nhiên cũng là ít đến đáng thương. Đây cũng là một trong số những nguyên nhân vì sao ta muốn đưa ra bằng chứng nhận lão sư, ta hy vọng có thể tăng thêm càng nhiều lão sư, có thể dể càng nhiều trẻ em biết chữ, cho càng nhiều trẻ em thêm một cơ hội, cố gắng không để thiên tài đi qua trước mặt chúng ta, cũng chỉ có như vậy, Đại Đường còn có thể càng thêm cường thịnh.
.Thứ hai, dựa trên điểm thứ nhất, vậy thì định luật buôn bán qua lại, đồ hiếm thì mới quý, vì vậy lão sư càng trở nên vô cùng trân quý, danh sư thật sự cũng càng là hiếm có, cũng chính vì như vậy, hiện nay danh sư có thể nói giá lên trời, có thể tùy ý lựa chọn, xuất thân không tốt, không nhận, ngoại hình không tốt, không nhận, không có tiền không nhận. Đây cũng là lý do tại sao tuyệt đại bộ phận người nghèo đời đời đều không biết chữ, chính là vì không có ai dạy họ.
.Tất nhiên, đây cũng là nguyên nhân cơ bản tại sao có người đứng ra ngăn cản sự xuất hiện của bằng chứng nhận lão sư, bởi vì chỉ cần lão sư nhiều lên, như vậy ưu thế của họ sẽ không tồn tại nữa.
.Lư Thừa Khánh nghe đến cau mày, tên tiểu tử này đúng là trong lời lẽ luôn sắc bén như vậy, nhằm đúng tim đen.
.Lý Trị cũng dường như thoáng chút suy nghĩ gật đầu.
.- Ngươi!
.Thôi Nghĩa Trung thấy Hàn Nghệ không nể mặt như vậy, lập tức đứng ra.
.- Đợi một chút!
.Hàn nghệ xua tay, nói: - Trước tiên để ta nói xong. Đại Đường nhật báo nói rất rõ ràng, bằng chứng nhận lão sư cấp thấp, chỉ có thể làm lão sư vỡ lòng, cũng chính là dạy trẻ em học chữ viết cơ bản nhất. Theo sự tăng cao dần của cấp bậc lão sư, họ mới có thể giáo dục học vấn càng sâu thêm, như vậy học sinh của họ tuổi tác cũng sẽ phải tăng lên.
.Như vậy thì có thể bảo đảm năng lực của lão sư và năng lực của học sinh bổ trợ cho nhau. Tất nhiên, ta không phủ nhận, trong đó chắc chắn còn có một vài thiếu sót.
.Nhưng ta muốn hỏi một chút những người phản đối trong số các vị, hiện nay, có quy định gì để đánh giá lão sư không? Hoặc là nói, làm một lão sư cần những gì? Cái gì cũng không cần, nói lời không dễ nghe, bây giờ muốn làm lão sư, ngay cả thi cũng không cần thi, các vị lấy một thứ hoàn toàn không có chế độ quy định nào để nói thứ có chế độ quy định tường tận của ta là không tốt, ta vẫn thật không biết, các vị đây là vì đâu lo lắng.
.Mấy người Thôi Nghĩa Trung, Lư Thừa Khánh nghe đến đỏ mặt.
.Hàn Nghệ nói xong cũng cười thành tiếng, nói: - Đức cao vọng trọng gì chứ, các vị đang nói chuyện cười sao, lẽ nào các vị không biết mỗi người đều có hai lão sư không bao giờ có thể rũ bỏ, đó chính là phụ mẫu, mỗi người nhận sự giáo dục đầu tiên nhất chắc chắn là từ phụ mẫu, vậy thì trẻ em nhà nghèo cha mẹ cũng là không biết nửa chữ, càng không hiểu đạo đức lễ nghĩa gì, cũng chính là dân đen mà các vị nói đến, con cái mà họ giáo dục còn không phải cũng giống với họ sao, tại sao các vị không cho phép những phụ mẫu đó được dạy con của họ, thậm chí còn quy định người có đức hạnh không tốt không thể sinh đẻ.
.Chúng ta không ngại nói thẳng ra, sở dĩ các vị ngăn cản chính là sợ lão sư quá nhiều, các vị không thể tự do tuyển chọn đệ tử.
.Trong lòng ta hiểu rõ, ta cũng đã sớm biết các vị nhất định sẽ đứng ra phản đối, nhưng ta vẫn muốn làm như vậy, nhưng cũng không phải muốn nhằm vào các vị, mà vì bản thân ta. Các vị đều biết ta xuất thân nhà nông, phụ thân ta từng tiêu tán hết gia tài, xin gia gia cầu nãi nãi, còn thiếu chút nữa quỳ xuống với người ta mới có thể xin được một lão nhân gia đã thi kỳ thi hương rất nhiều năm dạy ta mấy chữ. Ta biết sự chua xót trong đó, ta cũng biết sự bất lực trong đó, dù sao người đạo đức cao thượng vốn dĩ đã không coi những người không tiền không thế ra gì. Việc này ta có thể hiểu được, vì ta là một thương nhân, thiên hạ này vui vẻ vì lợi đến, ta cũng không trách ai cả.
.Nói tới đây, hai mắt hắn đột nhiên trừng lên, lạnh lùng nói: - Nhưng các vị cũng khinh người quá rồi, chỉ cho phép các vị duy trì, bảo vệ lợi ích của thế gia đại tộc các vị, lại không cho phép người xuất thân nhà nông là ta đây giúp đỡ những đứa trẻ kia học mấy chữ, thịt đều cho các vị ăn rồi, ta lấy chút canh này cho dân chúng uống thì làm sao chứ, giẫm phải đuôi của các vị rồi sao?
.Còn đức cao vọng trọng cái gì, thiệt thòi các vị còn thật có mặt mũi nói ra miệng, các vị đúng là một bọn vô sỉ lòng dạ hẹp hòi. Ta nói với các vị, cho dù bệ hạ không phê chuẩn bằng chứng nhận lão sư, ta cũng sẽ hàng năm quyên tiền cho Học viện Chiêu Nghi, ta hy vọng Học viện Chiêu Nghi của hoàng hậu có thể mở trên khắp nơi toàn quốc, không vì thứ gì khác, chỉ vì hoàn thành ước mơ đi học của trẻ em nhà nghèo.
.Nói xong lời cuối cùng, Hàn Nghệ lau khóe mắt, hốc mắt phiếm hồng kia làm cho không ít đại thần vì vậy mà tỏ ra xúc động.
.Trước kia, Hàn Nghệ làm cho người ta cảm thấy lúc nào cũng lý luận sắc bén, hùng hổ dọa người, nhưng Hàn Nghệ hôm nay lại vô cùng cảm tính, không mang theo một chút quá lòi nào, cũng không dựa vào mình tuổi nhỏ, cười đùa cợt nhả.
.Dường như từng câu từng chữ đều là từ đáy lòng, ít nhất đa phần cảm thấy như thế nào như vậy cũng đã đủ rồi.
.Cho dù Lý Trị đã biết trước sự việc, trong một khắc này cũng ngây ngốc không hiểu lắm, vì những lời này của Hàn Nghệ, thực sự làm cho người ta lo lắng, không kìm nổi nói: - Thì ra bằng phía sau chứng nhận lão sư này còn có một câu chuyện như vậy. Ôi, không thể trách ái khanh, là trẫm không làm tốt, là trẫm hổ thẹn vói dân chúng trong thiên hạ a!
.Y cũng bắt đầu vô cùng cảm tính.
.- Chúng thần muôn phần đáng chết.
.Ngoài những lời này, họ cũng không thể nói gì khác.
.Lý Trị thấy giờ phút quan trọng sắp đến rồi, vẻ mặt nghiêm túc nói: - Được rồi! Việc này không cần bàn lại nữa, cứ làm như vậy đi.
.- Bệ hạ thánh minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận