Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 558: Đa mưu túc trí

.Có tiền, là sẽ phóng khoáng.
.Dùng câu tục ngữ này để hình dung Hàn Nghệ của ngày hôm nay, đó đúng là không còn gì thích hợp hơn.
.Ít nhất thì trong mắt Tiền Đại Phương bọn họ là như vậy. Thời đại này đâu có tiền thưởng cuối năm gì đó, trong tình huống bình thường thì tiền công cũng không có, có thể ăn no đã là đãi ngộ hết sức hậu hĩnh rồi, bởi vì người hầu bây giờ gần như là đã ký văn tự bán thân, đều là nô tỳ, ở Đường triều, nô tỳ và súc vật cũng không khác nhau quá lớn.
.Có tiền cũng không tiêu như thế này a!
.Chỉ là bọn họ cũng không biết, kỳ thật Hàn Nghệ đến tiền cũng không có, đều là lấy tiền của bọn họ để phát thưởng cuối năm.
.Chính là vì không biết, việc này càng khiến bọn họ lại có một nhận thức mới đối với thực lực của Hàn Nghệ.
.Mạnh!
.Quá mạnh rồi!
.Phải có bao nhiêu tiền mới có thể làm ra chuyện mất hết nhân tính này.
.Còn nhân công của Phượng Phi Lâu tất nhiên là vui mừng khôn xiết, hưng phấn muốn chết.
.Vậy nhưng, ngay khi yến hội vừa bắt đầu chưa lâu, đông chủ Hàn Nghệ này uống cùng mọi người một chén rượu liền lén lén lút lút rời khỏi Phượng Phi Lâu, đi ra ngoài, đôi mắt của kẻ trộm liếc trái liếc phải, thấy xung quanh không có người, lúc này mới thở phào một hơi, nhưng hơi này còn chưa thở xong, chợt nghe có người hô: - Hàn tiểu ca.
.- Người nào?
.Hàn Nghệ sắc mặt căng thẳng, định nhãn nhìn, chỉ thấy Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành đứng ở bên đường cười dài nhìn hắn.
.- Là các ngươi a! Thật là dọa chết ta rồi.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ ngực, đi qua bên đó.
.Lư Sư Quái hiếu kỳ nói: - Cái gì mà dọa chết ngươi rồi, mọi người đều ở trong uống rượu, sao ngươi lại ra đây?
.Hàn Nghệ buồn rầu nói: - Nếu ta không ra, đoán chừng hai ngày này đều phải nằm trên giường rồi.
.Ba người tò mò nhìn hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Các ngươi vào trong mà xem, với không khí đó, nếu ta ở đó thì không phải mọi người đều tìm ta uống rượu sao. Ta đã uống với người này thì cũng không thể không uống với người kia, vô số sự thật đã nói với ta, trong hoàn cảnh này thì quyết không thể uống, nếu không, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
.Tuy hắn thích bầu không khí náo nhiệt, nhưng hắn không thích một người uống rượu cùng mấy trăm người, đây không phải lấy mạng ra để uống sao. Bởi vậy hắn uống hai chén ở yến hội xong liền chuồn mất.
.- Thì ra là ngươi đang trốn rượu a!
.Lư Sư Quái cười ha hả nói.
.Trịnh Thiện Hành nói:
.- Vừa hay chúng ta muốn đến nhà Lư huynh ngồi, cùng đi đi.
.- Đi đi đi!
.Hàn Nghệ không nghĩ ngợi gì, liền gật đầu đồng ý ngay.
.Bốn người đi về phía tiệm thuốc Lư gia.
.Trịnh Thiện Hành vừa đi, vừa nói: - Hàn tiểu ca, ngươi đúng là hào phóng, với khoản này của ngươi, ta nghĩ cả thành Trường An cũng không có ai vượt qua ngươi, bao gồm cả Nguyên gia.
.Kỳ thật bọn họ cũng là khách quý được mời, chẳng qua là bọn họ và những người đó quả thực không có gì để nói chuyện, đợi sau khi yến hội sắp bắt đầu, bọn họ liền đi ra ngoài.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nhưng ta rất tò mò, tại sao ngươi phải làm như vậy? Kỳ thật đãi ngộ của Phượng Phi Lâu các ngươi đã tốt nhất rồi, cho dù ngươi không phát thưởng cuối năm, cũng sẽ không có ai oán giận các ngươi nửa câu, mà bọn họ đều sẽ cảm kích ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao?
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Chỉ với điều này?
.- Đó cũng không phải!
.Hàn Nghệ lắc đầu, chỉ vào một cửa hàng bên đường, nói: - Người nhìn bọn họ xem.
.Ba người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong cửa hàng có mấy nhân viên cửa hàng làm việc ở bên trong, không có chỗ nào đặc biệt.
.Trịnh Thiện Hành quay đầu lại, nghi ngờ nói:
.- Ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Những người này, bọn họ có gì khác với người của Phượng Phi Lâu ta?
.Lư Sư Quái lại liếc nhìn lần nữa, cau mày nói; - Hình không có chút khác nhau.
.Vương Huyền Đạo nói: - Thiếu sinh khí.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói: - Những người này bọn họ đều đã bán thân cho chủ nhân của mình, tương lai của bọn họ đã không thể thay đổi được nữa, cho dù bọn có mệt hơn, khổ hơn, thứ nhận được vĩnh viễn chỉ là một chút ít như vậy. Vậy nên bọn họ chỉ làm việc trong sự tê liệt, trong lòng bọn họ không có nhiệt tình, không có tương lai, không có mơ ước, càng không có niềm vui, giống như cái xác không hồn, nếu như chỉ là muốn bọn họ đi cày ruộng, đây có thể là trạng thái tốt nhất, giống như con bò vậy.
.Nhưng vấn đề là Phượng Phi Lâu ta không phải đồng ruộng, không phải núi rừng, chỉ là một tòa lầu mà thôi, của cải không thể mọc lên từ trong đất được, mà là phải dựa vào trí tuệ của mọi người để tạo ra, nếu như đều là xác không hồn như vậy thì căn bản không thể sáng tạo được. Ta cần người của ta có sự nhiệt tình, có động lực và còn có thể hưởng thụ đối với công việc của mình, như vậy thì bọn họ mới dùng trí tuệ của mình để giúp ta tạo ra của cải. Có lẽ bây giờ rất nhiều người cười ta ngốc, để qua năm năm nữa rồi xem.
.Ba người nghe vậy rơi vào trầm tư.
.Trôi qua một lát, Vương Huyền Đạo cười nói: - Đây chính là nguyên nhân duy nhất ta thích giao lưu với Hàn tiểu ca.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả, lại là cảm khái nói: - Đúng a! Nếu thiếu sự yêu thích và nhiệt tình đối với việc mình làm, e rằng kết quả cũng chỉ là thứ tầm thường, thành công là điều hết sức khó.
.Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đến tiệm thuốc Lư gia. Liễu Cầm đang bận bộn chuẩn bị đồ ăn để ăn tết, Lư Tri Liên ngoan ngoãn lanh lợi đang ở bên cạnh giúp đỡ, nhìn thấy Hàn Nghệ bọn họ đến, ngoan ngoãn chào một tiếng, sau đó lại cùng mẹ làm việc, nhưng khuôn miệng nhỏ nhắn thì luôn nói không ngừng, hỏi cái này hỏi cái kia, dường như đều cảm thấy hiếu kỳ đối với tất cả, Liễu Cầm cũng trả lời mà không hề phiền lòng.
.Lư Sư Quái nhìn mẹ con hai người, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, chợt thấy Hàn Nghệ bọn họ đều đang nhìn mình, khẩn trương thu hồi ánh mắt, nói một tiếng xin lỗi, có vẻ hơi xấu hổ mời Hàn Nghệ bọn họ đến nhà sau.
.Vừa mới ngồi xuống, Vương Huyền Đạo liền nói: - Nghe nói hai ngày trước Võ chiêu nghi đã thay mặt bệ hạ đến trại huấn luyện thăm hỏi các học viên. Nói xong, y liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ không vui nói: - Ngươi đừng nhìn ta như vậy được không, ta chưa từng phủ nhận, đây không phải chủ ý ta đưa ra.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nhưng chắc ngươi biết, hiện giờ triều đình trên dưới đều đang bàn luận về hành động này của Võ chiêu nghi, có không ít người đều cho rằng cô ta cường thế quá mức, điều này sẽ khiến càng có thêm nhiều người đồng tình với Vương hoàng hậu.
.Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng nói: - Ngụy quân tử thì mới như vậy.
.Trịnh Thiện Hành ho nhẹ một tiếng, nói: - Mấy trưởng bối của ta đều cho rằng như vậy.
.- Ặc, xin lỗi! Đây...
.Hàn Nghệ có vẻ vô cùng xấu hổ.
.Vương Huyền Đạo nhếch môi cười, nói: - Tại sao ngươi nói như vậy?
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Kỳ thật nếu như so sánh, Võ chiêu nghi đáng thương hơn Vương hoàng hậu nhiều. Trước đây nguyên nhân Võ chiêu nghi nhập cung lần nữa, mọi người đều đã biết quá rõ rồi, nhưng chưa từng có ai thông cảm cho Võ chiêu nghi, tại sao? Bởi vì Võ chiêu nghi có xuất thân không cao quý bằng Vương hoàng hậu, không có gia cảnh, chỉ đơn giản như vậy, cho nên sự đồng tình của bọn họ lúc này căn bản là có chứa thành kiến, bất luận Võ chiêu nghi làm thế nào, bọn họ nhìn cũng không vừa mắt, hơn phân nửa đều là ngụy... khụ khụ, không đáng để suy nghĩ, hơn nữa ta cho rằng chắc Võ chiêu nghi muốn có hành động gì đó, đừng để bản thân mình bị người khác lãng quên, không biết các ngươi đã nghe qua câu nói như thế này chưa, đối với một người buôn bán mà nói, thà rằng bị mang tiếng xấu, cũng tuyệt không thể là kẻ vô danh.
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói: - Điều ngươi nói tuy rằng không phải là không có lý... Nhưng nghe từ ngữ điệu của y, dường như y vẫn còn giữ lại điều gì.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Kỳ thật đây cũng vẫn chỉ là chuyện nhỏ, những đại thần đó cũng chỉ là nói vậy mà thôi, dù sao thì trại huấn luyện hoàng gia cũng là nơi thuộc về bệ hạ. Nhưng mà, ta còn nghe nói hai ngày trước khi Hứa Kính Tông đến phủ thái úy du thuyết, vừa mới thể hiện rõ ý, đến ngụm trà còn chưa uống đã bị Quốc cữu công mắng như tát nước vào mặt, bị đuổi ra khỏi phủ thái úy.
.Lư Sư Quái cau mày nói: - Dù sao Hứa Kính Tông cũng là người bệ hạ phái đi, Quốc cữu công làm như vậy, không khỏi có chút không thích đáng.
.Hàn Nghệ chưa có nghe nói đến chuyện này, dù sao hắn cũng không phải là người trong chính trị thế gia, nguồn tin tức hoặc là từ miệng mấy người bọn họ, hoặc là từ phía hoàng đế và Võ Mị Nương, đảo mắt, nói: - Vậy triều đình trên dưới có bàn luận gì về chuyện này?
.Vương Huyền Đạo nói: - Đều đang cười nhạo Hứa Kính Tông không biết tự lượng sức mình, ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Còn Hứa Kính Tông kia thì nghe nói vừa về đến nhà đã lập tức ngã bệnh, hai ngày nay đều không lên triều.
.Ngã bệnh? Sợ là đã bị Trưởng Tôn Vô Kỵ dọa cho sợ chết khiếp rồi, đúng là đáng đời, công lao này nếu dễ lấy như vậy, Hàn gia gia ta đã lấy từ lâu rồi. Hàn Nghệ nheo nheo mắt cười nói: - Vậy còn bệ hạ?
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Nếu như bệ hạ có động tác gì, không thể không gọi ngươi đến thương lượng, bây giờ thì trước mắt ngươi cũng là tâm phúc của bệ hạ.
.Nói tới đây, y đột nhiên trợn tròn hai mắt, nói: - Ta hiểu rồi, Quốc cữu công đây là giết gà dọa khỉ a.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Sao lại nói vậy?
.Vương Huyền Đạo nói: - Nếu Quốc cữu công giọng điệu mềm mỏng, vậy thì với tính cách của Hứa Kính Tông, tất nhiên sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, bất luận thành công hay không, ông ta đều sẽ thổi phồng mọi chuyện với bên ngoài, nếu là như vậy, có lẽ sẽ có rất nhiều quan viên không được trọng dụng sẽ noi theo Hứa Kính Tông, đầu cơ trục lợi, ủng hộ Võ chiêu nghi, điều này có thể sẽ bất lợi với Quốc cữu công bọn họ, vì vậy Quốc cữu công nhất định phải lớn tiếng quát tháo, ngăn chặn tình huống này phát sinh. Tình hình cũng chính là như thế, hiện giờ rất nhiều người đều kiên định đứng về phía Quốc cữu công, cũng không có ai dám nghĩ xằng bậy nữa.
.Lư Sư Quái như thoáng chút suy nghĩ, nói: - Nói như vậy, hành động này của bệ hạ ngược lại lại là cầm đá đập vào chân mình.
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói: - Hiện giờ xem ra, có lẽ là như vậy, mấu chốt là lúc đó bệ hạ cũng không lên tiếng, bệ cũng không thể vì một Hứa Kính Tông mà chạy đi tìm Quốc cữu công tính sổ, nhưng nếu như vậy, tình hình sẽ càng bất lợi hơn đối với bệ hạ.
.Trịnh Thiện Hành nhìn Hàn Nghệ, thấy Hàn Nghệ cau lông mày không nói, hỏi: - Hàn tiểu ca, ngươi đang nghĩ gì?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, cười nói: - Ta chỉ đang nghĩ chuyện này đối với ta mà nói, cũng không hẳn không là một chuyện tốt, ít nhất đối với cá nhân Hứa Kính Tông mà nói thì đây là thất bại, vậy thì ta không cần cảm thấy sầu lo vì chuyện này nữa rồi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Thất bại của cá nhân Hứa Kính Tông, kỳ thật không liên quan đến đau khổ, vấn đề là ở chỗ hoàng quyền cũng chịu nguy cơ cực lớn vì chuyện này.
.- Điều này ta cũng biết, nhưng sự tình đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không thể vãn hồi được. Trong đầu Hàn Nghệ đột nhiên nhớ đến một từ, phá bỏ cái cũ, tạo lập cái mới.
.Lư Sư Quái thở dài nói: - Quốc cữu công không hổ là người thông minh nhất Đại Đường ta, quả thật là đa mưu túc trí a!
.Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất a! (người dù thông minh đến đâu, nhưng trong nhiều lần suy nghĩ, nhất định cũng sẽ xuất hiện một sai lầm) Khóe miệng Hàn Nghệ lộ ra một nụ cười như có như không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận