Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 960: Vận mệnh chung một thể

..
.Chuyện bi ai không gì qua được để thôi miên diễn hóa thành thôi mệnh, đây đúng là tự gây nghiệt, không thể sống a!
.Trần Thạc Chân đột nhiên giật mình tỉnh lại, hai tay giống như bị điện giật, vội buông ra, dường như không dám tin sự thật trước mắt, một lát sau, nàng ta mới nhỏ tiếng gọi: - Hàn Nghệ! Hàn Nghệ! Gọi mãi gọi mãi, tâm trạng nàng ta đột nhiên lại kích động, dùng sức lay lay Hàn Nghệ.- Hàn Nghệ! Ngươi đừng hòng giả chết, ta sẽ không bị ngươi lừa nữa đâu.
.Nhưng thấy Hàn Nghệ trợn trắng mắt nằm trong tuyết, không hề nhúc nhích, bộ dạng chết hết sức đáng sợ, cộng thêm ánh lửa chiếu lập lòe trên mặt hắn, có một cảm giác thê lương! Trần Thạc Chân run rẩy đưa tay ra, thăm dò trước mũi Hàn Nghệ.
.- Ta đã giết hắn?
.Trần Thạc Chân đột ngột đứng lên, hai tay khẽ run, trong lòng có một nỗi đau không nói ra được, lúc nãy nàng ta thật sự lửa giận ngút trời, nhưng nữ tử cổ đại vốn vô cùng coi trọng những chuyện này, bởi vì lúc nhỏ nàng ta đã từng trải qua, dẫn đến việc nàng ta vốn hết sức căm hận hành vi khinh bạc kiểu này, trước đây nàng ta cứu Võ Mị Nương cũng chính là vì chuyện thế này. Hơn nữa nàng ta tin tưởng Hàn Nghệ như vậy, nhưng hành vi của Hàn Nghệ lại khiến nàng ta cảm thấy rất khuất nhục, giống như nàng ta chính là diêu tỷ1 trong thanh lâu, có thể tùy ý ức hiếp, dù gì nàng ta cũng là người từng làm nữ hoàng đế, sao chịu được nỗi nhục như thế, trong lúc tức giận đã hoàn toàn mất đi lý trí. (1: danh xưng cũ thường chỉ kỹ nữ, ca kỹ thời cổ đại hoặc cận đại)
.- Ha ha!
.Một hồi lâu sau, Trần Thạc Chân đột nhiên bật cười, càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng điên cuồng, giọng của nàng ta vốn đã hết sức đặc biệt, cười lớn điên cuồng như vậy lại càng giống như ma quỷ xuất thế, tiếng cười vang vọng trong màn đêm đen kịt, khiến người ta nghe mà sởn gai ốc, e là dã thú cũng sẽ bị tiếng cười này dọa cho chạy mất.
.- Muội muội! Muội có nhìn thấy không, cuối cùng ta đã giúp muội báo thù rồi!
.Trần Thạc Chân đột nhiên ngưng tiếng cười, vung tay chỉ về phía Hàn Nghệ, thê lương nói: - Tên tặc tử ghê tởm nhà ngươi, trợ Trụ vi ngược, làm hỏng đại sự của ta, liên lụy mấy ngàn hương thân huynh vì vậy mà mất mạng, còn hại muội muội, muội phu ta chết thảm, không có giờ khắc nào ta không muốn băm thây ngươi thành vạn mảnh, để ngươi chết dễ dàng như vậy đúng là lợi cho ngươi rồi.
.Nàng ta dường như trút hết mọi oán giận, nhưng lại không hề cảm thấy chút cảm giác khoái cảm nào, ngược lại còn cảm thấy ngột ngạt đến phát rồ, nghĩ đến cả cuộc đời mình tràn ngập những bi kịch lớn nhỏ, dường như tất cả mọi khổ nan trong nhân gian nảy đều đã từng trải qua một lần, chuyện cũ không đáng để có bất cứ lưu niệm gì, nếu có thì cũng chỉ là đau khổ, mà cuộc ăn lông ở lỗ trong sơn động kia lại là những ngày tháng sống vui vẻ nhất trong đời, trong lòng không chỉ trào dâng chua xót, lệ châu rơi xuống như chuỗi hạt trân châu bị đứt chỉ, lại quay nhìn Hàn Nghệ, trong mắt còn có chút mong đợi, nhưng Hàn Nghệ vẫn nằm yên không nhúc nhích ở đó, hai mắt lại ảm đạm, sợ hãi!
.Trần Thạc Chân nhìn bộ dạng hắn thảm như vậy, trong mắt hiện lên một chút đau xót, bỗng nhiên, một ý nghĩ buông bỏ tất cả dâng lên trong đầu, nàng ta gạt nước mắt trên mặt, cúi người xuống nhặt trường kiếm lên, rút trường kiếm ra, lẩm bẩm: - Bây giờ ta đã trả được thù lớn, không còn mặt mũi sống tiếp trên đời nữa, cũng là lúc lấy cái mạng này của ta trả cho ngươi đã chết vì ta. Nàng ta ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm, trong mắt nàng ta, bóng đêm không đáng sợ, nàng ta đã vô số lần chạy trốn trong đêm rồi, cầu nguyện: - Thần Điểu núi Thiết Vi, chỉ mong sau khi ta chết, ngươi có thể đưa linh hồn của ta đến núi Thiết Vi.
.Nói xong, nàng ta liền nâng kiếm lên ghí vào cổ mình
.- Phù!
.Chợt nghe thấy một tiếng thở khiến người ta giật mình.
.Bộp!
.Trường kiếm trong tay Trần Thạc Chân rơi trên mặt đất, hơi quay đầu lại, chỉ thấy Hàn Nghệ lúc nãy còn đang nằm lúc này đang ngồi, ra sức thở dốc, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng.
.- Đây là nơi nào? Ta chết rồi sao?
.Hàn Nghệ vừa thở dốc vừa liếc nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Trần Thạc Chân, giật mình nói: - Ối, đại giáo chủ, sao cô cũng ở đây, đây không phải là địa ngục sao? Ồ này, ta vẫn còn sống, thật là tốt quá, đúng là ta vẫn còn sống!
.Diễn!
.Hoàn toàn diễn!
.Trần Thạc Chân lạnh lùng lườm, quay người đi luôn!
.- Này!
.Hàn Nghệ vội vàng đứng lên đuổi theo, một tay giữ chặt tay nàng ta, nói: - Đêm hôm khuya khoắt, cô muốn đi đâu?
.Trần Thạc Chân vung tay lên giằng ra, tiếp tục đi về phía trước.
.Hàn Nghệ lại đuổi theo, giữ chặt tay nàng ta, kéo mạnh một cái, kéo nàng ta đến trước mặt mình, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy thật lạnh! Chợt thấy áy náy, nói: - Không phải là ta cố ý giả chết, chỉ là lúc đó cô đã mất đi lý trí rồi, ta chỉ có hai chiêu có thể thoát thân, chiêu thứ nhất là tấn công ngực, chiêu thứ hai là giả chết, cô muốn ta làm sao?
.Trần Thạc Chân vừa nghe tấn công ngực không khỏi đỏ mặt, trong lòng vừa giận vừa thẹn, cánh tay vung lên, lại giằng thoát ra.
.Hàn Nghệ bước thẳng lên phía trước một bước, ngăn nàng ta lại, nói: - Còn về chuyện trước đó nữa, ta thật sự không cố ý. Nói đến đây, hắn gãi đầu có vẻ hơi xấu hổ, nói: - Trước đó là ta tự thôi miên mình, ta cũng không biết mình đã làm những gì, đây là thật. Thật ra hắn hậu tri hậu giác, cũng biết tay của mình đã phạm sai làm lớn thế nào, lại nói: - Cô tức giận là chuyện đương nhiên, ta cũng không trách cô lúc nãy suýt nữa thì bóp chết ta, đây là ta tự chuốc lấy, nhưng cô cũng phải xem xem đây có phải là hoàn cảnh để tức giận hay không, trước tiên chúng ta qua cửa ải khó khăn này rồi hãy nói, được không? Dù sao thì chúng ta cũng đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực vì chuyện này rồi, nếu như cô thật sự muốn đi, vậy chúng ta hãy cầm đồ lên cùng đi, ở cùng nhau, bất luận là đi hay ở, chúng ta còn có hy vọng sống sót, một khi mà tách nhau ra, đi hay ở, chúng ta đều có thể gặp phải sự quan tâm của tử thần.
.Trần Thạc Chân cụp mắt, qua một lát sau, nàng ta đột nhiên quay người đi đến bên cạnh đống lửa.
.Lúc này Hàn Nghệ mới thở dài một hơi, thầm nghĩ, bên trên chữ sắc này đúng là một con dao a! Nếu chết như vậy thì ta còn mặt mũi nào kêu oan!
.Đi đến, thấy Trần Thạc Chân ngồi cạnh đống lửa không nói không rằng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lại khôi phục trạng thái lạnh băng.
.- Ai ôi! Lửa sắp tắt rồi!
.Rõ ràng là lửa vẫn còn cháy đượm, Hàn Nghệ cố tình làm ra vẻ căng thẳng, cầm cành cây khều khều mấy cái, cũng đúng là làm cho lửa cháy nhỏ hơn rồi!
.Xấu hổ a!
.Trần Thạc Chân khẽ nhếch môi.
.Hàn Nghệ lập tức toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vội vàng cứu hỏa, mấy bao công sức mới làm cho lửa cháy to lên, không khỏi thở dài một hơi, len lén quay đầu nhìn Trần Thạc Chân, nhặt mảnh da ngựa lên, đắp lên người nàng ta, nói: - Cô ngủ trước đi, ta canh chừng, lát nữa cô dậy, chúng ta đổi phiên! Cô yên tâm, cơ thể ta rất cường tráng, tuyệt không biết lạnh.
.Trần Thạc Chân kéo kéo tấm da ngựa, quấn chặt quanh người mình.
.Không phải chứ! Cô đây cũng quá ích kỷ rồi, ta đã nói khách sáo như vậy, cô còn không mời ta đắp chung chăn với cô! Hàn Nghệ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: - Cô cô ngủ đi, ta không lạnh, không lạnh chút nào cả. Hắt xì! Hắt xì! Thật sự chẳng lạnh chút nào a!
.Vẫn là câu nói đó, cuộc đời như vở kịch, đều dựa vào kỹ năng diễn xuất!
.Trần Thạc Chân lạnh lùng liếc nhìn, vẫn không lên tiếng.
.Không đắp thì không đắp thôi! Chuyện lớn gì đâu! Hàn Nghệ bĩu môi, đưa tay ra sưởi ấm, thỉnh thoảng lén lườm Trần Thạc Chân một cái, một lát sau, hắn chợt thấy Trần Thạc Chân đãn nhắm mắt ngủ, trong lòng lại có chút lo lắng, bởi vì con người một khi đã ngủ thì sức miễn dịch sẽ giảm xuống rất nhiều. Trong lòng thở dài, không có cách nào, ai bảo ta là đàn ông, cởi áo choàng của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên cho nàng ta, sau đó đến bên đống lửa, ngồi xổm, khẽ lắc lư, cánh tay ôm lấy ngực, nhẹ nhàng xoa xoa, nhưng sưởi ấm phía trước thì bị lạnh sau lưng, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt a, thật là rối rắm.
.Nhưng thành như thế này cũng đều là do hành vi của hắn gây ra, cũng chẳng thể trách ai được!
.Bốp!
.Hàn Nghệ càng nghĩ càng giận, vỗ mạnh một cái vào mu bàn tay phải của mình, đau a! Khí thế lập tức xẹp xuống, mắt rưng rưng, nhỏ giọng nói: - Đều tại ngươi, phạt ngươi một tháng không được ăn thịt! Trong lòng thì lại nghĩ, dù sao cũng chẳng có thịt ăn!
.Nhưng hắn không biết rằng nữ nhân phía sau lại đang lén chăm chú nhìn hắn, nhếch môi lên, mở miệng nói: - Ngươi lại đây ngồi đi!
.Trần Thạc Chân nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái đã nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng thở gấp: - Cô nói gì?
.Trần Thạc Chân hơi nghiêng đầu sang một bên, nói: - Không có gì!
.Ngươi đã ngồi sang đây rồi, còn có gì để nói nữa!
.Tuy đã ngồi sang rồi, nhưng còn lạnh hơn lúc nãy một chút, bởi vì hai người cách xa nhau, gió lạnh mặc sức luồn vào trong!
.Hàn Nghệ lén liếc nhìn nàng ta, nhỏ giọng nói: - Cô có cảm thấy hơi lạnh không, hay là ta ngồi sang một chút nữa.
.Trần Thạc Chân không lên tiếng!
.Hàn Nghệ dè dặt di chuyển, rất nhanh đã đến sát bên cạnh Trần Thạc Chân, hắn hơi dừng lại một chút, sau đó thò tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của Trần Thạc Chân, chỉ cảm thấy người nàng ta hơi run lên, nhưng cũng không có phản kháng, lúc này Hàn Nghệ mới hơi dùng sức kéo vào trong lòng.
.Trần Thạc Chân theo lực đạo của hắn dựa vào ngực Hàn Nghệ, thần sắc trong mắt lại hết sức phức tạp!
.Lúc này Hàn Nghệ mới thở dài một hơi, dù sao thì nữ nhân này mà phát cuồng thì đáng sợ dị thường, cánh tay siết chặt thêm một chút, ôm chặt nàng ta trong lòng, tay kia thì để bên trong áo choàng, bên ngoài bao da ngựa, như thế này mới không bị lạnh quá!
.Hàn Nghệ lén liếc nhìn Trần Thạc Chân, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, đột nhiên có một cảm giác rất kỳ diệu, nếu như nói là tình yêu đã buộc chặt hắn và Tiêu Vô Y lại với nhau, vậy thì hắn và Trần Thạc Chân đúng là dùng sinh tử để buộc nhau lại, hắn đến Đại Đường lâu như vậy, mỗi lần khi sinh mạng thật sự gặp phải uy hiếp, đều là Trần Thạc Chân ở bên cạnh hắn, bất luận là bảo vệ lẫn nhau, hay là làm hại lẫn nhau đều không có ngoại lệ, nhưng cảm giác kỳ diệu này lại khiến tâm trạng của hắn đần dần trở nên nặng nề, mở miệng nói: - Đại giáo chủ.
.Trần Thạc Chân nhìn về phía hắn.
.Hàn Nghệ nói: - Cô có từng nghĩ đến lối thoát sau này chưa?
.Trần Thạc Chân hơi ngẩn người, nói:
.- Ngươi hỏi cái này làm gì?
.Hàn Nghệ trầm mặc một chút, mới nói: - Ta cảm thấy cô ở bên cạnh hoàng hậu như vậy cũng không phải là một chuyện, dù sao thì Trường An đối với cô mà nói, cuối cùng vẫn là quá nguy hiểm, điều này chắc cô cũng rõ.
.Một khi nàng ta bị bại lộ thì không ai cứu được nàng ta, bao gồm cả Võ Mị Nương, điều tàn khốc hơn nữa là, một khi có chút xíu gió thổi cỏ lay nào, Võ Mị Nương sẽ không hề do dự mà vứt bỏ nàng ta.
.Trần Thạc Chân nghe vậy, trong lòng có chút chua xót, thản nhiên nói: - Ta là một nữ nhân không có sau này.
.Một nữ nhân từng làm hoàng đế, có thể sống tiếp đã là may mắn rồi, sao còn dám nói đến sau này.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: - Thật ra cô có thể rời khỏi Trường An, đi đến một nơi không ai biết Trần Thạc Chân là được.
.Trần Thạc Chân nói: - Trước khi ngươi còn chưa chết, ta sẽ không rời khỏi Trường An.
.- Hiểu rồi!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, không cần phải nói nhiều lời nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận