Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 562: Rốt cục bạo phát

.Đến khi Hàn Nghệ trở lại Phượng Phi Lâu, trời đã sang canh ba, thế nhưng phía sau hậu viện vẫn là đèn đuốc sáng trưng. Mấy người Thẩm Tiếu, Hùng Đệ, Mộng Nhi vừa mới trở về đang tán ngẫu ở bên trong vô cùng vui vẻ.
.- Ái chà! xem ra mấy người các ngươi đêm này đi chơi rất là vui vẻ nha!
.Hàn Nghệ vừa cười ha hả vừa bước vào.
.Thẩm Tiếu kinh ngạc nói:
.- Sao chưa gì đã đi về thế?
.Hàn Nghệ kinh ngac nói: - Chứ ngươi nghĩ ta phải lúc nào trở về mới đúng hà?
.Thẩm Tiếu chỉ cười không đáp.
.Riêng mấy cô nàng Mộng Nhi, Mộng Đình thì trên mặt lại đầy vẻ bỡn cợt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thấy thế liền kêu lên: - Thôi đi, đừng có phá hư thanh danh của ta. Ta nói ngươi đấy Thẩm Tiếu, ngươi càng ngày càng giống kẻ trộm rồi.
.- Ngươi nói thế là có ý gì? Lúc này lại đến lượt Thẩm Tiếu phải sửng sốt.
.- Có ý gì à!
.Hàn Nghệ hừ lạnh hai tiếng nói: - Ngươi lúc nào cũng cố ý bôi đen thanh danh của ta, đơn giản chính là nghĩ muốn chiếm lấy mấy cô nhóc Mộng Nhi kia mà thôi, ngươi đừng tưởng ta không biết gì cả.
.Mộng Tư nghe thấy thế khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, gắt: - Tiểu Nghệ ca, sao tự nhiên lại dính đến mấy người bọn ta rồi.
.Mộng Đình vểnh lên cái miệng xinh xắn nói: - Huống chi Tiếu đại ca nói cũng không sai, lúc đó mấy vị tiểu nương tử kia vừa gọi ngươi một tiếng, ngươi liền lập tức vứt bỏ chúng ta.
.Hàn Nghệ chậc lưỡi một tiếng, nói: - Mộng Đình, ta đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đó là xã giao, xã giao hiểu không? Đấy gọi là giao lưu giữa khách hàng và thương nhân, nó là chuyện bắt buộc, hiểu chưa?
.- Ai tin!
.Mộng Đình khẽ hừ một tiếng, nói: - Giao lưu với khách hàng! Khách hàng còn đưa tặng đèn lồng sao?
.Thẩm Tiếu cười ha hả nói: - Hàn Nghệ, để xem bây giờ ngươi sẽ giải thích như thế nào?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ta phải giải thích cái gì? Chỉ là một chiếc đèn lồng mà thôi, có thể nói lên cái gì chứ?
.Mộng Nhi cười nói: - Tiểu Nghệ ca, ngươi là thật sự không hiểu, hay là đang giả vờ thế?
.Hàn Nghệ đáp: - Ta thật sự không biết mà!
.Mông Dao cười hì hì nói: - Tiểu Nghệ ca, trong ngày tết Nguyên Tiêu không phải tuỳ tiện là có thể tặng đèn lồng đâu. Nếu dám đưa tặng đèn lồng, có nghĩa là biểu lộ sự ái mộ đấy.
.- Vậy à?
.Trong mắt Hàn Nghệ lộ ra chút suy tư, nhưng dù sao cũng là người trong thiên môn, lập tức lại cười ha hả, lộ ra bộ dạng dâm đãng nói: - Chuyện này cũng rất bình thường mà. Bản nhân vốn phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, trẻ tuổi giàu sang. Nếu có tiểu nương tử tặng đèn lồng cho ta, không phải chỉ là chuyện bình thường sao?
.Mộng Đình cười khanh khách nói: - Đúng là rất bình thường, bọn ta cũng đã nhìn quen chuyện này rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Có phải lại có rất nhiều công tử ca tặng các cô đèn lồng không?
.Hùng Đệ nói: - Đúng là cũng có không ít, thế nhưng mấy vị tỷ tỷ cũng không nhận. Chỉ có Thẩm đại ca là nhận được đèn lồng nhiều hơn mọi người mà thôi.
.Hàn Nghệ nghe thế liền ngẩn ra, lập tức hỏi: - Thật hay giả?
.- Thật mà!
.Hùng Đệ gật gật đầu, chỉ hướng cái bàn gỗ cạnh cửa sổ nói: - Đấy! tất cả đều ở trên bàn kia kìa.
.Hàn Nghệ vừa nhìn theo, chỉ thấy trên mặt bàn đã chất đầy đủ loại đèn lồng, kiểu dáng đủ cả, không khỏi mãnh liệt hít vào một ngụm khí lạnh. Không phải đâu, tên khốn kiếp Thẩm Tiếu này, còn có để cho người khác sống nữa hay không nha? Lão tử mất bao nhiêu công sức làm cu li, mới đổi đến được một chiếc đèn lồng, ngươi lại còn dám vác cả đống đến trêu ta sao? Nghĩ đến đây trên mặt lộ ra biểu tình khó tin nói: - Thẩm Tiếu, vừa rồi ngươi ra ngoài đã làm những chuyện gì, khai mau!
.Sự thật chứng minh, bạn của phụ nữ lai một lần nữa thất bại hoàn toàn trước thanh lâu đạt nhân.
.Thẩm Tiếu chỉ biết gãi đầu cười nói: - Che cười, chê cười rồi.
.Hùng Đệ đột nhiên nhìn chăm chú vào chiếc đèn lông trên tay Hàn Nghệ nói: - Chiếc đèn lồng này sao nhìn quen mắt thế nhỉ! Hình như đệ đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải?
.Lúc Dương Phi Tuyết cầm theo chiếc đèn lồng này gặp Hùng Đệ, ngọn đèn bên trong vẫn còn sáng, còn bây giờ thì đã tắt, Tiểu Mập nhất thời cũng khộng nhận ra được.
.- Hôm nay có nhiều đèn lồng như thế, đệ thấy một cái thì có gì kỳ lạ đâu. Hàn Nghệ ảo não thở dài, thế nhưng trong mắt lại lộ ra chút khẩn trương, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: - Đúng rồi, Khuynh Thành và Lưu tỷ vẫn chưa về đến sao?
.Mọi người cùng đồng thời lắc đầu.
.Đúng lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
.Có chuyện gì xảy ra thế?
.Mọi người lập tức đứng dậy đi ra ngoài xem xét. Vừa ra đến cửa, chỉ thấy Cố Khuynh Thành đang đi đến, giữa hai đầu lông mày tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhìn thấy mọi người đang đứng trước cửa bèn nói: - Mọi người đều về đến rồi à?
.Lại thấy Lưu Nga chỉ huy mấy tên đại hán vác theo một thân cây đi đến.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ái chà! Hoá ra đầu năm nay còn lưu hành mốt đưa cây tặng muội tử à? Cái này cũng quá là biết bảo vệ môi trường đi à nha.
.Lưu Nga đột nhiên đi đến, lườm Hàn Nghệ một cái liền nói: - Cái này gọi là đăng thụ, sang quý vô cùng đấy.
.- Đăng thụ?
.Mấy tên nông dân như Hàn Nghệ và Hùng Đệ lập tức vây lên cẩn thận xem xét, lại đưa tay sờ sờ, hoá ra là lấy một thân cây dùng làm giá đèn, dài chừng một trượng, trông rất sống động, mặt trên còn treo rất nhiều đèn lồng kiểu dáng xinh đẹp.
.Hùng Đệ tặc lưỡi nói: - Cây đăng thụ này thật sự là xinh đẹp!
.So sánh với cây đăng thụ này, đống đèn lồng của Hàn Nghệ và Thẩm Tiếu đem gộp lại vẫn có vẻ kém xa tít tắp.
.Điều này cũng đầy đủ nói rõ một đạo lý, nữ nhân phải dựa vào mặt, nam nhân phải dựa vào tiền.
.Cố Khuynh Thành đột nhiên tiến đến bên cạnh Hàn Nghệ, cười dài nói: - Hàn Nghệ, chiếc đèn lồng này là ai tặng cho ngươi thế?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: - Ai khiến cô lo!
.Thật sự là bị Thẩm Tiếu đả kích quá nặng, cũng không có tâm tình mà chém gió nữa rồi.
.Cố Khuynh Thành nói: - Vứt đi! Ta tặng ngươi cây đăng thụ này.
.Không hổ là Cố Khuynh Thành, rất là khí phách nha!
.Thẩm Tiếu, Tiểu Mập nghe thấy thế đều chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
.Hàn Nghệ hai mắt trợn tròn, ngươi đây là muốn chinh phục ta, hay là muốn bao dưỡng ta thế hả? Tuy nhiên chi phí bao dưỡng này cũng có vẻ quá khó coi đi, ta dù sao cũng là nam nhân của nữ ma đầu, loại chi phí này cũng không thể đổi lấy được một cái mạng, đừng có mà mơ tưởng. Tức giận nói: - Thật có lỗi, ta cũng không nhận hàng đã xài rồi. Cô cầm lễ vật người khác tặng cho mình, lại đem đến tặng cho ta, đây là đang muốn làm nhục ta sao? Hừ! Nói xong liền hất đầu, kiêu ngạo rời đi, trước khi đi vẫn không quên nói thêm một câu: - Nghỉ ngơi một chút.
.Hắn vừa rời đi, mấy nàng Mộng Nhi, Mộng Đình lập tức bu lại, cười hì hì nói: - Khuynh Thành tỷ, chỉ có tỷ là lợi hại, vừa mới mở miệng, tiểu Nghệ ca liền phải xách đuôi chạy trốn rồi.
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, ngoài miệng lại hỏi: - Chiếc đèn lồng kia là ai tặng thế?
.Hai nàng chỉ biết lắc đầu.
.Hàn Nghệ trở lại phòng mình, đem đèn lồng đặt trên mặt bàn, ánh mắt lại không nhịn được nhìn xuống, hơi chút ngẩn ra. Thầm nghĩ, Phi Tuyết đưa tặng ta đèn lồng, đến tột cùng là cố ý, hay chỉ là vô tình đây?
.Thế nhưng lại nhớ tới khoảng thời gian hai người chung đụng, không khỏi nhướn mày. Chẳng lẽ... không thể nào đâu, nàng hẳn là biết ta đã có thê tử rồi chứ. Ái chà! Không đúng nha, lúc trước không phải Vô Y đã nói với nàng, chúng ta chỉ là kết hôn giả hay sao? Trời ạ!
.Càng nghĩ càng đau đầu, liền kéo chăn lên chùm quá đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
.Cũng không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
.Cộc cộc cộc cộc!
.Đang ngủ say lại bị đánh thức, khỏi nói cũng biết Hàn Nghệ khó chịu đến thế nào, nhất quyết đem chăn chùm kín đầu, ánh mắt cũng không muốn mở ra, reo lên: - Ai?
.- Hàn Ngự Sử, là bọn ta, ngài mau dậy đi thôi!
.Là giọng của đám Thái Giám? Hàn Nghệ hai mắt lập tức mở ra, vội vàng mặc áo đứng lên, hơi sửa soạn lại một chút, liền đi đến mở cửa. Chỉ thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ Trương Đức Thắng cùng một tiểu thái giám ra, còn có hai người Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo. Vưa nhìn thoáng qua trận thế là biết có chuyện rồi, vội vàng hỏi: - Chuyện gì xảy ra?
.Trương Đức Thắng đáp: - Bệ hạ tuyên ngài lập tức tiến cung diện thánh!
.Bây giờ đã quá nửa canh tư rồi thì phải?
.Không cần phải nói nhất định là có đại sự xảy ra rồi.
.Hàn Nghệ lập tức giữ vững tinh thần, đi theo ra ngoài liền thấy xe ngựa cũng đã chuẩn bị tốt, mọi người lập tức leo lên xe ngựa, dưới sự mở đường của một đội Cấm Vệ quân, hỏa tốc lao về phía hoàng cung.
.Hàn Nghệ ngồi ở trong xe, vẻ mặt hoang mang nhìn hai người Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo hỏi: - Rốt cục là có chuyện gì?
.Hai người đều chỉ lắc đầu không nói:
.Hàn Nghệ đột nhiên nhìn xem chung quanh nói: - Đúng rồi, Lư công tử đâu rồi?
.Vương Huyền Đạo đáp: - Nghe Trương Thiếu Giám nói, Lư huynh đã vào cung trước rồi.
.- Hà? Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày nói: - Bệ hạ lại gọi Lư công tử tiến cung trước, sau đó mới gọi chúng ta, chẳng lẽ trong cung có người bị thương à?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Các ngươi nói có phải hay không... !
.Vương Huyền Đạo không đáp chỉ trầm mặc lắc lắc đầu.
.Ba người lặng lẽ dùng ánh mắt trao đổi với nhau một chút.
.Xe ngựa vừa vào hoàng cung, liền một đường thẳng tới trước Lưỡng Nghi điện mới dừng lại.
.Ba người Hàn Nghệ đều không cần thông báo liền được Trương Đức Thắng trực tiếp dẫn vào trong điện.
.Chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, Lý Trị một thân một mình ngồi đó, không đợi ba người thi lễ liền vung tay lên.
.Trương Đức Thắng lập tức lui xuống.
.Ba người khẩn trương tiến lên, đồng loạt vấn an: - Vi thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ! Lý Trị nhìn chằm chằm vào Hàn Nghệ, sắc mặt ngưng trọng nói: - Hàn Nghệ, đến tột cùng ngươi đã làm những chuyện gì với mấy người Trương Minh, Tưởng Hiến thế?
.Quả nhiên là vì chuyện này! Hàn Nghệ vừa nghe thấy thế, trong lòng liền bình ổn lại. Tất cả chuyện này đều do hắn thiết kế mà ra, do đó điều hắn sợ nhất là có chuyện ngoài ý muốn, bèn đáp: - Hồi bẩm bệ hạ, vi thần tuyệt không có liên quan đến bọn họ!
.Lý Trị làm sao chịu tin, cau mày nói: - Thật chứ, thật sự là không có liên quan đúng không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật sự không có. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều không có chút quan hệ nào với vi thần, vi thần là tuyệt đối vô tội.
.Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy thần sắc của hắn hoàn toàn ổn định, bình tĩnh tự nhiên, liền có chút tin việc này tuyệt không có liên quan đến hắn. Tuy nhiến trước đó hắn cũng đã vài lần ám chỉ chuyện này, lúc này lại nói không có liên quan đến hắn, lại khiến cho Lý Trị khá là hoang mang, liền nói:
.- Hàn Nghệ, đây không phải là chuyện nhỏ đâu, trẫm thật sự hy vọng ngươi có thể bẩm báo rõ mọi chuyện ra.
.Ta phải bẩm báo chuyện gì bây giờ? Biết gì mà bẩm với chả báo chứ! Hàn Nghệ quẫn bách nói: - Bệ hạ, vi thần thật sự không biết chuyện gì xảy ra, vi thần chẳng qua biết được chút ít tin tức, cũng chỉ lờ mờ đoán được sẽ có chuyện xảy ra mà thôi. Vi thần thật sự không liên quan đến bọn họ.
.Hắn liên tục cường điệu mình không biết gì cả, cũng khiến Lý Trị không khỏi tin thêm ba phần, đành nhìn về phía hai ngươi Trịnh Thiện Hành va Vương Huyền Đạo dò hỏi.
.Hai người vội vàng nói: - Vi thần cũng không biết gì cả.
.Lý Trị hiểu rất rõ hai người này, liền cho rằng chuyện này tuyệt không liên quan đến mấy người bọn họ. Khóe miệng vừa động, đang muốn cười lên lại cố nhịn xuống. Lúc này y đã an tâm lại một chút, rốt cục chuyện này không liên quan đến người của mình, liền nói: - Ngay tại trước đó không lâu, đã xảy ra một vụ án mạng ngoài vùng ngoại ô thành nam. Là ba người La Văn, Đinh Mão, Hoắc Nguyên Đức của Ngự Sử Đài bị người giết hại.
.Trò hay rốt cục mở màn rồi. Hàn Nghệ nghe thấy thế trong mắt liền lộ chút vui vẻ bất ngờ.
.Tuy nhiên thần sắc của hai người Vương, Trịnh lại không chút thay đổi. Kỳ thật trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có chút áy náy, mặc dù chuyện này quả thật không liên quan quá lớn đến bọn họ, thế nhưng dù sao bọn họ cũng có thể ra mặt ngăn lại vụ án mạng này.
.Lý Trị tiếp tục nói: - Chỉ có một mình Tưởng Hiến kịp trốn thoát, tuy nhiên cũng là thân chịu trọng thương, có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, còn may là được Cấm Vệ quân tại cửa nam kịp thời phát hiện. Đợi đến khi Cấm Vệ quân tìm được thi thể của mấy người khác, mới hiệu được sự tình vô củng nghiêm trọng, liền lập tức thông báo cho trẫm. Trước đó trẫm đã tự mình gặp qua Tưởng Hiến, còn sai người tìm Sư Quái đến chữa thương cho y. Nói tới đây, Lý Trị đưa cánh tay đặt ngang trước mặt, mới nói tiếp: - Tưởng Hiến luôn miệng nói rằng Trương Minh tìm sát thủ đến giết bọn họ diệt khẩu, ý đồ che dấu chuyện gã thông dâm với vợ y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận