Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1143: Tuyên truyền vô liêm sỉ

.Trước kia Hàn Nghệ, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông kia cũng là vì phế Vương lập Võ mà tồn tại, bọn họ chỉ làm một chuyện này, nhưng hiện giờ thì khác, hiện giờ ba người bọn họ thân mang đại quyền, trở thành Tể tướng danh xứng với thực, một khi đấu đá thì không phải là cá nhân với cá nhân, mà là tranh chấp đảng phái, bởi vì ba người bọn họ hiện tại đều đã trở thành lão đại rồi, thế cục đã phát sinh thay đổi, tranh đấu cũng không thể chỉ là cãi vã bằng miệng, ngươi mắng ta một câu, ta mắng ngươi hai câu giống như trước nữa.
.Chuyện này Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không nắm chắc trong lòng, lão cũng chỉ có thể né tránh một số nguy hiểm có thể nhìn ra được, còn lại thì thật sự chỉ có thể đi đến đâu tính đến đấy.
.Mà thứ Hàn Nghệ coi trọng nhất là kế hoạch của hắn, hắn làm tất cả đều là phục vụ cho biến pháp của hắn, tư tưởng hắn chủ trương, còn về nếu tranh đấu, hắn sẽ không cố ý tìm Lý Nghĩa Phủ bọn họ gây chuyện, hắn sẽ chỉ đi đường của mình, trừ khi đưa đến tận cửa thì phải nói khác rồi.
.Nhưng bất kể như thế nào, sự thay đổi thế cục trong triều cũng ảnh hưởng đến mỗi một đại thần.
.Thôi phủ!
.Thôi Nghĩa Huyền lại ngã bệnh, dù sao cũng đã bảy mươi mấy tuổi rồi, hiện giờ ông lão gần như đã chẳng đến Ngự Sử Đài là mấy.
.- Ha ha, Bình Trọng, đệ cũng đừng phí công vì ta nữa, ai người có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, lão phu đã sống hơn bảy mươi năm rồi, cũng nên biết đủ rồi!
.Thôi Nghĩa Huyền nhìn Thôi Bình Trọng đang bắt mạch cho ông lão nói.
.Thôi Bình Trọng buông lỏng mạch của ông lão ra, cười nói: - Khó được khi huynh trưởng mở lòng như vậy.
.- Không nhìn thoáng ra một chút thì có thể như thế nào? Thôi Nghĩa Huyền cười cười, nói: - Bây giờ điều ta lo lắng nhất chính là ta mà nhắm mắt rồi, thằng bé Tập Nhận này sẽ tứ cố vô thân trong triều.
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Tập Nhận lớn như vậy rồi, đâu có thể cứ để người khác chăm lo mãi, cũng nên để nó tự rèn luyện rồi, với lại, Thôi gia chúng ta ở trong triều còn có không ít người, Hàn Nghệ đó từ trước đến nay đều là lẻ loi một mình phấn đấu trong triều, bây giờ không phải cũng lên làm Tể tướng rồi sao.
.- Ta cũng thật nghi ngờ Tập Nhận có phải là con trai của đệ hay không. Thôi Nghĩa Huyền không vui nhìn Thôi Bình Trọng một cái, nói: - Nhưng hiện giờ thế cục trong triều đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất, mà ta lại lực bất tòng tâm, đệ bảo ta có thể không lo lắng cho Tập Nhận sao?
.- Nếu là Tập Nhận, đệ cũng có thể ở bên cạnh nhắc nhở nó vài câu, nhưng co một ngươi còn nguy hiểm hơn so với Tập Nhận.
.- Ai?
.- Vi Tư Khiêm.
.- Y?
.Thôi Bình Trọng gật gật đầu, nói: - Người này cương trực công chính, liêm minh thủ pháp, rất có di phong Ngụy Công, nếu sống ở những năm Trinh Quán, nhất định rất có triển vọng, nhưng y sinh không gặp thời, gặp phải đám người Lý Nghĩa Phủ, Lý Nghĩa Phủ này xuất thân hàn môn, hữu tài vô đức, loại người này một khi nắm quyền, không thể nào sẽ theo khuôn phép cũ, nhất định sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để thỏa mãn dục vọng của bản thân trước, theo đệ thấy, gã sẽ rất nhanh chóng xảy ra xung đột với Vi Tư Khiêm, mà Vi Tư Khiêm lại là người do huynh trưởng tiến cử, trước đây huynh trưởng và Lý Nghĩa Phủ cùng nhau ủng hộ bệ hạ và hoàng hậu, bởi vậy sự chính trực, dũng cảm của Vi Tư Khiêm ngược lại sẽ khiến huynh trưởng lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
.Thôi Nghĩa Huyền nói:
.- Lão phu chừng này tuổi cũng không sao cả, chỉ sợ sẽ còn cuốn cả Tập Nhận vào. Vậy đệ có cách giải quyết không?
.Thôi Bình Trọng nói: - Sao huynh trưởng không dâng tấu bệ hạ, phái Vi Tư Khiêm xuất ngoại tuần sát, một là có thể tránh được gia đoạn Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông bọn họ xây dựng thế lực, hai là trong mấy năm nay, trong triều tranh tranh đấu đấu, thiếu sự giám sát quản lý đối với địa phương, Ngự Sử Đài cũng nên phát huy tác dụng, thanh tẩy toàn bộ quan trường địa phương, ba là, cũng có thể để cho Tập Nhận có cơ hội rèn luyện.
.Thôi Nghĩa Huyền suy ngẫm hồi lâu, gật đầu nói: - Vẫn là đệ suy nghĩ chu toàn. Haiz, nếu đệ ở trong triều, lão phu đã không có gì để lo lắng rồi.
.Thôi Bình Trọng cười khổ nói: - Nếu đệ ở trong triều, vậy chắc còn nguy hiểm hơn Vi Tư Khiêm nhiều, hơn nữa đệ cũng chỉ biết nói mà không làm, huynh xem đệ sống đến chừng này rồi mà cũng chẳng làm được việc gì.
.Thôi Nghĩa Huyền cười ha hả nói: - Trước đây khi đệ đem gia tài chia cho những nô tì đó, không giống như chỉ nói mà không làm.
.Thôi Bình Trọng cười cười ngượng ngùng.
.Hàn Nghệ ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Cục Dân An sẽ ra đời trong một thời kỳ nhạy cảm như vậy, bên trên là một đám tiểu nhân, nói thật, trong lòng hắn cũng thật sự có chút lo sợ.
.Nhưng việc đã đến nước này cũng không có cách nào rút lui, mấy ngày nay hắn đang bận rộn chuyện khởi động Cục Dân An.
.Vậy nhưng, là thương nhân, quán tính tư duy, đương nhiên chính là tuyên truyền.
.Bởi vậy, Hàn Nghệ đưa ra một sách lược tuyên truyền che trời phủ đất, không có giới hạn, phàm là chỗ tập trung người đi lại đều căng biểu ngữ tuyên truyền làm chấn động
.Có khó khăn hãy tìm cảnh sát hoàng gia, địa chỉ Cục Dân An... !
.Cảnh sát hoàng gia là nô bộc hoàng đế ban cho bách tính!...
.Cảnh sát hoàng gia chính là khắc tinh của tội ác, hóa thân của chính nghĩa
.Cảnh sát hoàng gia chí tại trừng ác trừ gian, đả kích mọi chuyện bất hợp pháp, trả lại cho bách tính một lanh lảnh càn khôn
.Cảnh sát hoàng gia sẽ đảm bảo tất cả mọi quyền lợi của bách tính!
.Đủ mọi biểu ngữ, che trời phủ đất, chỗ nào cũng có thể thấy.
.Đắc Nguyệt Lâu!
.- Này này này, các ngươi đã xem biểu ngữ bên ngoài chưa, viết cũng rất thú vị đấy.
.- Sao lại chưa xem, nói cứ như thật vậy, còn cái gì mà nô bộc của bách tính, có quỷ mới tin lời này, cảnh sát hoàng gia là quan viên cửu phẩm, quan có tốt đến mấy cũng không thể coi mình là nô bộc của bách tính!
.- Các ngươi nhìn bên ngoài đi, mấy bách tính đó căn bản là không biết chữ.
.- Ha ha!
.Thật ra sau buổi lễ tốt nghiệp, có những người cũng quá xem trọng cảnh sát hoàng gia, nghe nói là vô cùng anh võ, bệ hạ cũng hết sức xem trọng, là một chức nghiệp có tiền đồ, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, nhưng qua sự thổi phồng của Hàn Nghệ, tiếng châm chọc tức thời nổi lên.
.Khắc tinh của tội ác? Hóa thân của chính nghĩa?
.Ngươi đây thật là biết làm quá!
.Cái gì mà đảm bảo tất cả mọi quyền lợi của bách tính, người bóc lột bách tính là ai, không phải là quan sao? Các ngươi cũng là quan, các ngươi đảm bảo như thế nào?
.Đây chính là nói phét.
.Mấu chốt là Hàn Nghệ thổi phồng quá hung bạo rồi.
.Nhưng bọn họ lại không biết ba đầu sỏ của Cục Dân An Trình Xử Lượng, Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn đang ngồi trong gian phòng bao ở góc đông nam.
.- Mẹ nó, tên Hàn Nghệ này đúng là quá không biết xấu hổ rồi, khoác lác ghê như vậy, nếu mà không làm được, chỉ sợ sẽ khiến người khác cười chết mất, hắn không biết xấu hổ, ta biết xấu hổ. Trình Xử Lượng ngồi cạnh cửa sổ, nhìn những biểu ngữ bên ngoài, bản thân còn cảm thấy mặt nóng ran, chẳng có ai lại tự biên tự diễn như vậy cả.
.Vi Đãi Giới cũng cau mày nói: - Trong triều thiết lập quan thự mới cũng là chuyện bình thường, nhưng chưa từng có ai làm như vậy, thật không biết Hàn Thị lang nghĩ thế nào.
.Lý Tư Văn thở dài: - Đây chính là thương nhân, không phải thương nhân thích thổi phồng sao, bây giờ ngay cả cửa ta cũng không dám bước ra nữa.
.- Haiz!
.Làm việc cùng Hàn Nghệ, thực sự một việc căng não a!
.Nhưng Hàn Nghệ làm như vậy, duy nhất chỉ hợp ý một người.
.Người này chính là đại vương khoác lác Dương Mông Hạo, sau khi biết được tin này, gã ta lập tức chạy đi kéo tử đảng Triệu Thiên Phú ra ngoài dạo chơi.- Thiên Phú, nhìn xem, cái này viết có phải là rất hay không? Ta cảm thấy Hàn Nghệ làm chuyện này thật là quá đẹp.
.Triệu Thiên Phú gần như che kín cả mặt, nói: - Tiểu Mông, lẽ nào người không xấu hổ sao?
.Dương Mông Hạo nói: - Đây vốn là sự thật a, tại sao phải xấu hổ, không phải cái này viết về cảnh sát hoàng gia chúng ta sao.
.Vừa dứt lời đã nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng cười ha ha.- Này này này, Lưu huynh, huynh mau xem cái này, còn buồn cười hơn nữa, khắc tinh của tội ác, hóa thân của chính nghĩa, ai ôi, đại gia ta buồn cười chết mất!
.- Ha ha, thổi phồng cũng thật là lớn a!
.Chỉ thấy hai công tử vừa chỉ vào biểu ngữ bên cạnh vừa cười lớn ha ha.
.Dương Mông Hạo lập tức nhướn mày, đi tới, nói: - Buồn cười lắm hả?
.Hai người kia lập tức dừng tiếng cười, nhìn về phía Dương Mông Hạo, một người trong đó cười nói: - Ai ôi! Đây không phải là Tiểu Mông sao.
.Người kia lại nói: - Chậc chậc, mới mấy ngày không gặp, Tiểu Mông ngươi nhìn có vẻ ra dáng nhiều đấy, còn không cho người khác cười nữa, ha ha!
.Dương Mông Hạo hiện giờ là người đã tập luyện, cho dù một chọi hai cũng không sợ chút nào, huống hồ bên cạnh còn có một Triệu Thiên Phú, cười lạnh nói: - Nhưng các người vẫn vô dụng như trước đây, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không nghề nghiệp đàng hoàng, vậy mà các ngươi còn có mặt mũi chê cười người khác, thật là không biết xấu hổ.
.- Tiểu Mông, ngươi đừng tưởng làm cảnh sát hoàng gia rồi là giỏi lắm nhé, lão tử không sợ ngươi đâu.
.- Ít nhất còn mạnh hơn mấy người các ngươi.
.- Hừ! Đây chính là cảnh sát hoàng gia, còn nô bộc của bách tính, vẫn còn chưa nhậm chức đã vội diễu võ dương oai rồi.
.- Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!
.- Ta ngậm máu phun người, vậy chúng ta tìm người đến phân xử Mau nhìn xem, cảnh sát hoàng gia đang ở đây, mọi người mau đến đây a!
.Triệu Thiên Phú vừa thấy tình hình không ổn, vội vã đi đến, kéo Dương Mông Hạo nói: - Tiểu Mông bỏ đi, mau đi thôi, Cục Dân An sắp sửa mở cửa rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì, chúng ta không gánh nổi đâu.
.Vừa nói đến chuyện lớn, Dương Mông Hạo vẫn còn khá nhát gan, cũng sợ gặp rắc rối, hung hăng trừng mặt lườm hai người này một cái, lúc này mới cùng Triệu Thiên Phú rời đi.
.Lúc chạng vạng tối, Hàn Nghệ ngâm nga khẽ hát trở về Tiêu phủ, vừa vào đến cửa, hắn lập tức giật nảy mình, chỉ thấy không ít người đang ngồi trong phòng.
.- Hàn Nghệ, cuối cùng ngươi cũng về rồi!
.Chỉ nghe một tiếng kêu thô lỗ, không phải Trình Xử Lượng thì là ai.
.- Thì ra là Tổng cảnh ti à! Hàn Nghệ chắp chắp tay, lại thấy Trưởng Tôn Diên, Vi Đãi Giới, Lý Tư Văn, Tiêu Hiểu, Thôi Hữu Du, còn có cả Tiêu Nhuệ, ồ lên một tiếng, nói: - Sao mọi người đều đến vậy, xảy ra chuyện gì sao?
.Lý Tư Văn rất khó chịu nói: - Xảy ra chuyện gì, ngươi không biết sao?
.Vi Đãi Giới nói: - Ngươi đừng có nói biểu ngữ bên ngoài không phải ngươi treo lên.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đương nhiên là ta treo, chuyện này có gì không ổn sao?
.- Còn có cái gì không ổn? Trình Xử Lượng vọt tới trước mặt Hàn Nghệ nói: - Ngươi có biết chính vì mấy cái biểu ngữ ngươi treo lên, đã khiến cho cảnh sát hoàng gia trở thành chuyện cười trà dư tửu hậu của mọi người hay không?
.Trưởng Tôn Diên cũng vẻ mặt lúng túng nói: - Hàn Nghệ, ta cũng cho rằng người làm việc này là quá giới hạn rồi, Cục Dân An còn chưa mở cửa, ngươi đã nói nghe lợi hại như vậy, vậy không phải là khiến người ta chê cười sao.
.- Trưởng Tôn hiền chất nói có lý a! Tiêu Nhuệ cũng gật đầu nói: - Hàn Nghệ, đạo làm quan, chớ tham vọng viển vông, phải đi từng bước một, lấy đức phục người, con làm việc này hơi quá rồi.
.Thôi Hữu Du, Tiêu Hiểu bọn họ cũng gật đầu.
.- Thật sao?
.Hàn Nghệ rất ngạc nhiên vui mừng nói.
.Trình Xử Lượng nói: - Lẽ nào ngươi cố ý khiến cảnh sát hoàng gia bị người khác chê cười sao?
.- Chúc mừng ngươi, đã đoán đúng rồi!
.Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây chính là hiệu quả ta muốn. Có một người từng nói với ta một câu như thế này, nếu một người chê cười ngươi, ngươi không cần để ý đến hắn, nếu hai người chê cười ngươi, ngươi cũng có thể không để ý, nhưng nếu mười người chê cười ngươi, ngươi sẽ phải xem lại bản thân mình, nhưng nếu một vạn người chê cười ngươi, đây sẽ là sự bắt đầu của thành công, bởi vì ngươi đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Các người cũng đã nói, cảnh sát hoàng gia hiện giờ còn chưa nhậm chức, chẳng khác gì một nghèo hai trắng, chúng ta có danh tiếng gì, bọn họ cười thì để cho bọn họ cười là được, hiện giờ thứ chúng ta thiếu chính là danh tiếng, đương nhiên, ta cũng muốn kiếm một danh tiếng tốt cho các người, nhưng vấn đề là chúng ta vẫn chưa nhậm chức, vậy thì chỉ có làm ngược lại, ta treo biểu ngữ đó chính là để cho bọn họ chê cười, cười đi cười lại, cảnh sát hoàn gia sẽ tự nhiên đi sâu vào lòng người, các người cứ đợi mà xem, đợi sau khi cảnh sát hoàng gia nhậm chức, lập tức sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, khi bọn họ gặp phải phiền phức, người đầu tiên nghĩ đến cũng là cảnh sát hoàng gia.
.- Có thật như vậy không? Trình Xử Lượng nói với vẻ mặt không tin nổi.
.- Nếu không tin, nghi thức giao nhận ngày kia, tuyệt đối là biển người tấp nập! Đúng rồi, nghi thức giao nhận đã an bài xong rồi chứ?
.- Cũng đã an bài xong rồi! Trình Xử Lượng lau mồ hôi nói: - Nhưng ta có thể không đi không?
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Không phải ngươi muốn để ta làm Tổng cảnh ti đấy chứ, ta làm sao làm được.
.Trình Xử Lượng lập tức dựng râu trợn mắt nói: - Chuyện này ngươi đừng có mơ, ta đã đợi mấy năm rồi, ngay cả cấm quân cũng đã giao ra rồi, nếu không ta làm được thì ta đi làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận