Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 693.2: Nào! Cười cái cho đại gia xem nào!

.Tiêu Vô Y ho nhẹ một tiếng nói:
.- Kỳ thật ta không phải dạng người thích lo chuyện bao đồng, chỉ là chuyện của Mẫu Đơn tỷ, ta không thể chối từ.
.- Đúng vậy, đúng vậy!
.Nguyên Ưng gật gật đầu, lại nhìn sang Thôi Bình Trọng, như đang nói sao ngươi còn chưa đi.
.Thôi Bình Trọng sững sờ một lúc, sau đó hề hề cười, gật gật đầu nói:
.- Được được được! Các ngươi cứ từ từ bàn, ta ra ngoài uống rượu đây.
.Nói xong ông ta liền đứng dậy, một tay nhấc hai bình rượu, một tay ôm cây cầm của mình, đi ra ngoài viện, lòng nghĩ, Nguyên Ưng a Nguyên Ưng, ngươi đúng là thông minh một đời nhất thời hồ đồ a! Ta nghĩ làm sao ngươi cũng không ngờ được, nha đầu quỷ quái Vô Y lại là thê tử của Hàn Nghệ, ta xem các ngươi muốn làm trò gì đây.
.Hàn Nghệ đáng thương, hoàn toàn không rõ tình hình, nhưng hắn cũng đang tích cực cầu bảo hộ, lúc này khiến hắn nghĩ đến một người.
.Người này chính là Trần đại giáo chủ đã cướp đi nụ hôn đầu của hắn.
.Khúc Giang Trì.
.- Ha ha! Mấy ngày không gặp, Trần đại giáo chủ quả thật phong hoa như cũ a!
.Hàn Nghệ chắp tay hướng một cô nương thành thục xinh đẹp cười bảo. Câu này ba phần khen ngợi, bảy phần tán thưởng.
.Chỉ thấy Nữ Đế hôm nay mặc bộ váy dài đỏ lửa, tóc búi lộ mai tóc, hàng mày được kẻ nhẹ nhàng, thần sắc lạnh lùng, thanh nhã thoát tục, khí chất tôn quý, thân hình đầy đặn, ngực căng mông kiều, như đóa hoa hồng giữa núi, sự quyến rũ trong thanh nhã, đúng là cực kỳ động lòng người, quyến rũ vô cùng.
.Có thể thể hiện một cách thấu đáo triệt để hai nét đẹp hoàn toàn tương phản này, hơn nữa còn tô đậm khí chất vô cùng tôn quý lạnh lùng, chỉ duy nhất một Trần đại giáo chủ.
.Cho nên nói, người phụ nữ đặc biệt bao nhiêu thì cũng biết tô điểm cho bản thân, đây là bẩm sinh của phụ nữ.
.- Sao ngươi lại đến đây?
.Trần Thạc Chân liếc mắt sang, lạnh nhạt đáp lại sự nhiệt tình của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đã quen rồi, ha hả cười nói:
.- Là thế này, gần đây ta phát minh ra một loại hương liệu mang tên nước hoa, tin chắc cô đã từng nghe, hôm nay đặc biệt mang đến tặng cô mấy lọ. Chỉ mong cô sẽ thích, dù sao chúng ta từng sống chết có nhau mà.
.Nói rồi hắn đưa một cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ qua.
.Trần Thạc Chân lại vô cùng lãnh đạm nói:
.- Không công không hưởng lộc.
.- Dù đây là hai chuyện khác nhau, nhưng ta vô cùng đồng ý với câu này của cô.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Bây giờ cô là cận vệ của ta, nhưng ta hoàn toàn không cảm nhận được sự bảo vệ của cô, ngay cả muốn tặng một phần quà cho cô cũng phải lặn lội đường xa, thân là bảo vệ thì không nên vèo một tiếng liền xuất hiện sao?
.Trần Thạc Chân hỏi:
.- Bây giờ ngươi không an toàn sao?
.- Ta thật sự nên mừng vì ta vẫn chưa dấn thân vào nguy hiểm.
.Hàn Nghệ trợn mặt, nói:
.- Làm ơn! Lúc nguy hiểm đến sẽ không nói trước với cô một tiếng, ta cũng không thể đợi sau khi nguy hiểm đến rồi mới vội vội vàng vàng chạy đến chỗ cô cầu cứu. Cô nhận thù lao của người ta, hơn nữa còn hứa rồi, lại không làm gì cả, đây phải chăng có chút nói không thành văn không.
.Trần Thạc Chân hỏi:
.- Sao ngươi biết ta không làm gì cả?
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Vậy không biết cô đã làm những gì, ta thật sự rất muốn biết.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Nghe ý ngươi nói, hình như ta nên hộ thủ bên ngươi từng phút từng giây, cho dù ta chịu, ngươi có chịu không?
.- Đây chính là lý do vì sao hôm nay ta mang quà tới, chứ không phải là thư sa thải.
.Hàn Nghệ vô cùng nghiêm túc hỏi:
.- Rốt cuộc cô bảo vệ ta như thế nào?
.Trần Thạc Chân nói:
.- Ngươi có từng nghĩ, tại sao lúc bị ám sát, ta lại xuất hiện đúng lúc đó?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt hỏi:
.- Không phải là cô theo dõi ta sao?
.- Với năng lực của tên tiểu tử ngoài viện kia, ta khó lòng theo dõi ngươi, hơn nữa ta cũng không thể theo dõi ngươi từng phút từng giây được.
.Hàn Nghệ sửng sốt, hỏi:
.- Chẳng lẽ cô đi theo dõi đám thích khách?
.Trần Thạc Chân gật gật đầu, nói:
.- Vì người của ta sớm đã phát hiện có một đám thích khách tiến vào Trường An.
.Hàn Nghệ trước là sửng sốt, sau đó nói:
.- Ta hiểu rồi, đây chính là cách cô bảo vệ ta, không lấy ta làm mục tiêu, mà là lấy thích khách làm mục tiêu. Cao! Chiêu này đúng là cao!
.Trần Thạc Chân nói:
.- Nếu không còn chuyện gì khác, vậy ngươi có thể cáo từ rồi.
.- Đừng vậy a! Vất vả lắm ta mới đến đây, mông còn chưa chạm đất đấy.
.Hàn Nghệ thấy nàng bất động, lại nói:
.- Hơn nữa chuyện này liên quan đến tính mạng của ta, ta cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một cách——thấu đáo.
.Trần Thạc Chân chỉ chán ghét nhìn hắn một cái, như đang chê hắn lôi thôi vậy.
.Đây mịe nó là bảo vệ** nhất từ cổ chí kim! Hàn Nghệ cảm thấy lễ lộc mình đã làm hết rồi, đã đủ ý tứ rồi, nhưng người phụ nữ này vẫn không ưa hắn, khiến bản thân cứ như thái giám vậy, nhất thời nóng giận, nổi trận lôi đình nói:
.- Kháo! Ta nhịn cô lâu rồi nha, cô phải rõ ai mới là ông chủ của cô, đừng nể mặt không biết xấu hổ nha.
.Nói rồi hắn giận đùng đùng ngồi xuống, tay chỉ đại hán ngoài cửa bảo:
.- Ai kia đấy, đi lấy chén trà cho ta, mịe, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, lần nào cũng phải tự mình đòi trà uống, hạ nhân như cô đúng là độc nhất rồi.
.Đại hán đó luôn hơi cúi thấp đầu, nghe Hàn Nghệ nói vậy, khẽ nghiêng đầu dùng đôi mắt không thần không biết điều liếc nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Trần Thạc Chân thấy Hàn Nghệ đột nhiên nổi đóa lên, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
.Hàn Nghệ vỗ bàn một cái nói:
.- Nhìn gì mà nhìn, còn không đi nhanh lên, không tin ta giết chết người à.
.Trần Thạc Chân hừ lạnh nói:
.- Không tin lắm.
.Hàn Nghệ hừ nói:
.- Trần Thạc Chân cô tưởng mình là Hoàng Đế thật à, đúng là chẳng biết gì cả, nếu cô chọc giận ta, bố sẽ sa thải cô, cần gì ngồi đây chịu trận.
.Lúc trước Võ Mị Nương vì sự an toàn của bản thân nên mới trói Hàn Nghệ lại với Trần Thạc Chân, thế thì nàng không sợ Hàn Nghệ sẽ nói ra, cho nên nàng để Trần Thạc Chân bảo vệ Hàn Nghệ, nếu Hàn Nghệ sa thải Trần Thạc Chân, đây hẳn không phải điều mà Võ Mị Nương muốn thấy, đến cuối cùng, Võ Mị Nương đành đi tìm Trần Thạc Chân nói chuyện, nếu ngươi không bảo vệ hắn, không thân thiết với hắn, coi như cho hắn nắm lấy nhược điểm của nàng, đây đối với cả hai người họ đều là họa ngầm.
.Trong lòng Trần Thạc Chân hiểu rất rõ, trong mắt hiện lên tia ánh lửa.
.- Đê tiện!
.- Cáo từ!
.Hàn Nghệ đứng dậy đi thẳng ra ngoài, mắt thấy sắp tiến tới cửa rồi, thấy cả Tiểu Dã đang chơi đùa trong rừng tre trúc, nhưng Trần Thạc Chân hãy còn không lên tiếng, trong lòng hơi đánh trống rồi, không phải tuyệt như thế chứ, sao Nữ Đế cái ngươi cứ làm khó Nữ Đế vậy.
.Chân này đã bước ra ngoài cửa rồi, đột nhiên nghe Trần Thạc Chân phía sau lên tiếng,
.- Đợi đã.
.Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra, nhưng không lên tiếng.
.Ngữ khí Trần Thạc Chân châm chọc phân phó:
.- Đi lấy một chén trà cho Hoàng gia Đặc phái sứ tôn quý của chúng ta.
.Đại hán đứng bên cửa không trả lời, xoay người rời khỏi.
.Trần Thạc Chân keo kiệt đưa tay ra mời, nói:
.- Mời ngồi.
.Nhảm! Chơi chiêu này với đại gia đây, tưởng ta chưa từng gặp mỹ nữ sao, ngoài Lolita ra, nữ nhân như thế nào mà lão tử chưa gặp, ngực to thì lớn lắm sao, ta đâu phải chưa từng sờ qua, Hàn Nghệ thầm hừ một tiếng, nói:
.- Vậy mới đúng, cô phải làm rõ ai mới là lão đại.
.Lúc nói chuyện, hắn đắc ý ngồi xuống, nhìn vẻ mặt lạnh băng của Trần Thạc Chân, trong lòng không vui nói:
.Ta nói Trần đại giáo chủ, cô sinh ra đã thế rồi, còn suốt ngày treo bộ mặt người ta thiếu cô ba trăm quan, đây sẽ ảnh hưởng tư duy của ta đó. Nào! Cười cái cho đại gia xem nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận