Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1373.1: Cứu vãn chút thể diện

.Triệu Trì Mãn vừa mới chạy đến đây, hơn nữa còn một nắng hai sương, cơ bản là cũng không có nghỉ ngơi, người vẫn còn đang choáng váng ngất ngư, ngay cả tình hình là gì cũng không rõ, chỉ có thể dựa theo lời Hàn Nghệ mà đi nói với công chúa Hoằng Hóa bọn họ.
.Công chúa Hoằng Hóa và Đạc Phục bọn họ nghe nói có Lý Tích làm hậu thuẫn, đều không khỏi vô cùng hưng phấn. Năm đó chính là Lý Tích đã đánh bại bọn họ, bọn họ cũng hết sức công nhận tài năng quân sự của Lý Tích. Đạc Phục thậm chí còn hy vọng có thể phản công, nhất cử lấy lại đất đã bị mất.
.Thế này thì ông ta nghĩ nhiều rồi. Hàn Nghệ biểu thị hiện giờ quân Đường còn chưa tiến vào Thổ Dục Hồn, nếu ngươi muốn phản công, chỉ có thể bức ép Thổ Phiên tiến công, trước tiên cứ xem sao đã rồi hãy nói.
.Công chúa Hoằng Hóa biết quốc tình của Đường triều, trong lòng cũng có chút hoài nghi, vì thế bảo Đạc Phục đừng lơ là sơ ý, đại quân Thổ Phiên vẫn còn chưa rút đi, vẫn có thể khai chiến bất cứ lúc nào.
.Đợi sau khi nói chuyện xong, ra khỏi đại trướng, Triệu Trì Mãn liền kéo Hàn Nghệ qua một bên, nhỏ tiếng hỏi: - Hàn Thị lang, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tư Không vẫn đang đợi ở Lương Châu.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Ngươi cho người hồi âm cho Tư Không trước, cứ nói thế cục ở đây đã xảy ra chút thay đổi, có thể có cơ hội xoay chuyển, ta phải tiếp tục ở lại đây vật lộn với Thổ Phiên.
.- Cơ hội xoay chuyển?
.Triệu Trì Mãn nói: - Nhưng hạ quan nghe nói
.Không đợi ông ta nói xong, Hàn Nghệ đã nói: - Cái này lát nữa ta sẽ nói với ngươi, ngươi an bài quân đội ở phía sau, phòng ngừa xảy ra sự cố gì đó.
.- Hạ quan tuân mệnh.
.Triệu Trì Mãn vừa mới đi một lát, Trần Thạc Chân đã đi tới, nói: - Ta nghĩ sự tình không phải đơn giản như vậy chứ.
.Hàn Nghệ liếc mắt thoáng nhìn, thở dài nói: - Cô đoán không lầm, không phải ông ta đến chi viện chúng ta, mà là đến tiếp ứng chúng ta rút lui. Nói xong, hắn lại nói đại khái cho Trần Thạc Chân biết.
.Hóa ra Triệu Trì Mãn đến đây, không phải là đến chi viện Thổ Dục Hồn. Nếu chi viện Thổ Dục Hồn, ông ta nào sẽ tích cực như vậy, mà là đến cứu Hàn Nghệ và công chúa Hoằng Hóa trở về. Hàn Nghệ là Tể tướng đương triều, nếu không cứu được Hàn Nghệ, tội này gánh không nổi đâu nha, bởi vậy ông ta liều mạng mà chạy đến!
.Đây đều là bởi vì mật hàm mà Hàn Nghệ viết cho Lý Trị, không phải nói Thổ Dục Hồn có nguy hiểm, mà là nói Nặc Hạt Bát bị ám sát, Thổ Dục Hồn đã là rắn mất đầu, chuyện diệt vong đã là số phận đã định, nhưng Thổ Phiên lại tập trung đại quân hai mươi vạn đến xâm chiếm, xem tình thế không giống như nhằm vào Thổ Dục Hồn, cực có khả năng sẽ vào Quan Trung.
.Điều này đương nhiên đã làm Lý Trị sợ. Mặc dù Thổ Phiên đã tập hợp đại quân hai mươi vạn, nhưng Lộc Đông Tán không mang theo toàn bộ, cộng thêm bộ đội quy hàng của bộ lạc Bạch Lan cùng với bộ lạc Xích Lạc, đoán chừng cũng chưa có mười vạn, bởi vì chỉ cần trận chém giết kia thành công, rồi phối hợp với Tố Hòa Quý, Thổ Dục Hồn cũng đã vật trong bàn tay, không cần phái quá nhiều binh đi.
.Lý Trị cũng đúng là sợ đến toát mồ hôi lạnh đầy người. Nặc Hạt Bát bị ám sát chắc chắn là sự thật, Hàn Nghệ không dám nói dối, chuyện này nếu nói dối thì chắc chắn là tội khi quân. Còn về đại quân hai mươi vạn, cổ đại đánh trận vốn đã thích thổi phồng binh lực, cái này cũng không thể tính là lừa dối. Nhưng bất luận nói thế nào, đối với Lý Trị mà nói, chuyện này thực sự là đến quá đột ngột, lại thấy trong thư viết Thổ Phiên tập hợp bộ đội nhiều như vậy, đã chạy một mạch đến địa khu Hà Lũng, Lý Trị cũng rất bức bối, chuyện này không đúng nha, sao lại nhằm thẳng vào ta mà đến chứ.
.Chuyện này thì không thể không phòng, một khi đại quân Thổ Phiên công phá Thổ Dục Hồn, chỉ cần bọn họ có lòng này, thuận theo Lũng Hữu đạo là có thể trực tiếp đánh đến Quan Trung, Trường An ở ngay Quan Trung đấy nha. Tuy nói muốn vào Quan Trung thì tương đối khó khăn, gần như là không thể, bởi vì tinh nhuệ hơn mức bình thường của toàn quốc đều trú đóng ở địa khu Quan Trung. Nhưng liên quan đến sự an nguy của Trường An, chắc chắn Lý Trị không thể lơ là sơ suất, vì thế khẩn trương phái Lý Tích đến Lương Châu trấn thủ biên quan, bởi vì Hàn Nghệ cũng là suy đoán, không có nói nhất định là xông đến chỗ chúng ta, ngươi cũng không thể nói dựa vào phán đoán mà đã đánh sang, chỉ có thể nói là phòng trước, làm tốt chuẩn bị, tránh để bị Thổ Phiên đánh không kịp trở tay.
.Bởi vậy có thể thấy được, vương triều Đường căn bản là đã từ bỏ Thổ Dục Hồn rồi.
.Hàn Nghệ cũng đã liệu đến điều này, hắn biết nếu như viết thư về thỉnh cầu Lý Trị xuất binh cứu viện Thổ Dục Hồn, không nói Lý Trị đồng ý hay không, ít nhất trong các đại thần chắc chắn có nhiều người phản đối, bởi vì cuộc sống giàu có, ai còn muốn đánh trận, lại nói đánh với Thổ Phiên, vương triều Đường cũng thật là không có chắc chắn. Nếu Thổ Phiên dễ thảo phạt như vậy, Lý Thế Dân cũng sẽ không đồng ý liên hôn với Thổ Phiên trong tình huống có thể đánh thắng, vậy thì đợi đến khi triều đình thương lượng có kết quả, cơm canh đã nguội ngắt rồi.
.Bởi vậy hắn mới chọn cách hù dọa Lý Trị, Thổ Phiên có thể vào Quan Trung, đừng nói Lý Trị có đồng ý hay không, các đại thần cũng sẽ thúc giục Lý Trị khẩn trương phái binh đi phòng thủ, việc này liên quan đến lợi ích của mình, chắc chắn là sẽ khác rồi.
.Đồng thời, Hàn Nghệ còn viết thư cho Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm, nói với bọn họ rằng Thổ Phiên có thể sắp đánh bọn họ, các ngươi mau chóng xuất binh, tiến công thế lực của Thổ Phiên ở Tây Bắc và Tây Vực, tiên hạ thủ vi cường, cũng có thể kiềm chế chủ lực của Thổ Phiên, thậm chí còn bức ép bọn họ chia binh, vây Nguỵ cứu Triệu. Bởi vì hắn biết Lý Trị nhất định sẽ lựa chọn phòng thủ, như vậy chưa chắc có thể lừa được Lộc Đông Tán. Đánh một chút ở phía tây, làm dáng một chút, khiến Lộc Đông Tán cho rằng vương triều Đường sớm đã có chuẩn bị, nếu không thì, phía Tây Bắc sao lại đột ngột xuất binh chứ. Mà sở dĩ Hàn Nghệ vẫn luôn kéo dài thời gian, chính là đang đợi Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm, bởi vì gửi thư qua lại cũng cần thời gian, xuất binh cũng cần thời gian.
.Kỳ thật hắn không chắc chắn Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm có thể xuất binh trước khi Thổ Phiên công hạ Đại Phi Xuyên, bởi vậy Trần Thạc Chân mấy lần hỏi hắn, câu trả lời của hắn đều rất bảo thủy, từ đầu đến cuối không từ bỏ lựa chọn chạy trốn này.
.Cũng may Hàn Nghệ có ân đối với Tô Định Phương và Bùi Hành Kiệm, nếu không phải lúc trước Hàn Nghệ liều mình lừa A Sử Na Hạ Lỗ, thì bọn họ chính là tội thần, chứ không phải công thần, lại cộng thêm Hàn Nghệ là Phó tổng quản Lũng Hữu đạo hành quân, có quyền điều phái quân đội, bởi vậy hai người bọn họ đọc thư, liền lập tức lãnh binh tấn công thế lực của Thổ Phiên ở Tây Vực, nếu bọn họ hơi do dự một chốc lát thôi, chỉ sợ là thời gian đã muộn rồi.
.Trần Thạc Chân nghe xong, nói: - Nếu Lộc Đông Tán không mắc mưu, lúc nãy lựa chọn tiến công, ngươi làm sao?
.Hàn Nghệ nói không chút do dự: - Đương nhiên là chạy!
.Trần Thạc Chân sửng sốt, nàng ta không ngờ Hàn Nghệ trả lời dứt khoát như vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng hiểu được, vương triều Đường căn bản không có sự chuẩn bị xuất binh, chi viện cũng không đến kịp, bởi vậy chỉ có bỏ chạy, không có con đường khác có thể lựa chọn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận