Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 510: Sổ đen.

.Xấu hổ nha! Lưu Phất thấy rất xấu hổ, con cháu nhà tướng, chạy nửa vòng, liền té xỉu, xin hỏi ngài đây là tới đánh vào mặt Hàn Nghệ, hay là đưa mặt ra cho Hàn Nghệ đánh, không khỏi chột dạ liếc qua nhìn Lý Trị.
.Nhưng Lý Trị vẫn không biểu lộ ra quá nhiều, chỉ là rất nghiêm túc muốn nghe, chỉ thế thôi.
.Thôi Nghĩa Trung đột nhiên đứng ra nói: - Một người đang yên đang lành, làm sao có thể chạy nửa vòng thì té xỉu, ta còn nghe nói ngươi thông qua trung gian kiếm lời cho vào túi riêng, cắt xén lương thực, đưa thức ăn mà chó còn không thèm ăn cho học viên trong trại huấn luyện ăn, ăn không đủ no, lại ăn không ngon, hơn nữa còn không ngủ đủ giấc, khó tránh khỏi hiện tượng ngất xỉu.
.Lưu Phất liền vội vàng nói: - Đúng đúng đúng, nhất định là ngươi đã động tay động chân vào thức ăn ở đây.
.Hàn Nghệ nói: - Về việc ở nhà ăn, đều do bệ hạ phái người tới, không có liên quan gì đến ta, nếu muốn động tay động chân. Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Lý Trị.
.Lý Trị thản nhiên nói: - Ngươi nhìn trẫm làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn nói là trẫm đã động tay động chân sao? Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Vi thần tuyệt đối không có ý này.
.Lý Trị lại chân thực nói: - Những người trong nhà ăn này đều do trẫm đưa từ ngự thiện phòng tới, Hàn Nghệ tuyệt đối không có khả năng động tay động chân. Còn về việc thức ăn mà chó cũng chê, trẫm cũng không rõ lắm, những việc này đều do Hàn Nghệ sắp xếp.
.Hàn Nghệ nói: - Cái này rất đơn giản, bây giờ cũng sắp đến giờ ăn sáng, vi thần gọi người đem một phần bữa sáng dưới nhà ăn lên, đúng hay sai, không phải sẽ biết liền sao.
.Lưu Phất nói: - Ai biết thức ăn bây giờ ngươi đem lên có giống thức ăn mà trước đó ngươi đưa cho học viên không.
.Hàn Nghệ nói: - Những học viên đứng đây đều ăn mỗi ngày đấy, có họ ở đây, ta rất khó giở trò.
.Lý Trị gật gật đầu, hướng về phía Trương Đức Thắng nói: - Đức Thắng, ngươi cho người xuống nhà ăn đem một phần thức ăn sáng đến đây.
.- Vâng.
.Trương Đức Thắng lập tức sai người chạy xuống nhà ăn, một lúc lâu, thấy bên cạnh y là một tiểu thái giám bưng bữa sáng đi tới, Trương Đức Thắng nói: - Bệ hạ, thức ăn đã mang lên rồi.- Bá bá bá!
.Mọi người đều nhìn về phía cái mâm gỗ.
.Cháo, màn thầu, rau muối.
.Đúng là hơi khó coi, nhưng cũng không đến nỗi chó cũng không thèm.
.Hàn Nghệ đột nhiên quay qua Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Thái úy, bữa sáng như vậy, người thấy có quen không?
.Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, bao gồm cả Lý Trị, việc này thì liên quan gì đến Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Tên tiểu tử này, dám mưu kế kéo lão phu vào. Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu, cười ha hả nói: - Ta đây sao dám quên, ở những năm Trinh Quán đầu tiên, đội quân Hiệt Lợi bất ngờ đánh Trường An, lúc ấy Thái Tông Thánh Thượng vì để tránh cho Trường An trăm họ lầm than, vì thế dốc hết ngân khố quốc gia, lúc này mới đánh bại đội quân Hiệt Lợi, ta tin các vị ở đây đều biết việc này, sau khi quốc gia bần cùng, Thái Tông Thánh Thượng một ngày ba bữa đều cơm đạm canh bạc như thế này, lão phu cũng thường xuyên cùng Thái Tông Thánh Thượng ăn như vậy.
.Bây giờ nhắc lại việc này, không còn là sỉ nhục nữa, mà là vinh quang, bởi vì Lý Thế Dân cuối cùng đã đánh bại Hiệt Lợi, vậy chính là lựa chọn lúc trước của ông ta đúng là chính xác.
.Lý Trị nghe được có một chút cảm động, nhìn bữa sáng này. Chử Toại Lương, Hàn Viện, và đám người đứng đó nghe được, liền hiểu ra hết thảy những thứ này đều là do Hàn Nghệ bày ra, bằng không hắn lôi những cái không lôi, lại cố tình mang thực đơn của Lý Thế Dân lúc ấy ra.
.Hàn Nghệ khẽ cười nói: - Hạ quan nghe sư phó ngự thiện phòng nói việc này, mới quyết định dùng thực đơn này, thứ nhất là trại huấn luyện hoàng gia, dùng thực đơn hoàng gia, quá thích hợp rồi, thứ hai là hạ quan còn muốn học viên trong trại huấn luyện biết Đại Đường ta hưng thịnh như vậy là bắt đầu từ bữa sáng này đấy, nếu ngay cả việc khổ sở này mà chịu không nổi thì cũng không thể làm cảnh sát hoàng gia được.
.Đám người Lý Trị nghe được liên tiếp gật đầu, đây quả thật là hợp tình hợp lý nha! Dường như lại thấy thực đơn này quá thích hợp rồi.
.- À.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hứng thú nói: - Nói như thế, bữa sáng này xem ra là đầu bếp ngự thiện phòng làm rồi, lại nói tới ta cũng lâu rồi không ăn màn thầu với rau muối.
.Nói xong ông ta nói với Lý Trị: - Bệ hạ, đúng lúc thần cũng chưa ăn điểm tâm, có thể ban cho thần bữa sáng này không ạ?
.Lý Trị cười nói: - Cái này có gì mà không thể được, Thái úy cứ tự nhiên.
.Tên thái giám kia liền bưng bữa sáng tới trước mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm màn thầu lên ăn, ăn một miếng màn thầu, ăn một miếng rau muối, rồi hớp một miếng cháo, cười ha hả nói:
.- Mùi vị đúng là một chút cũng không có đổi.
.Hàn Nghệ đâu phải không rõ ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ, vội vàng nói: - Ôi! Thái úy, người không thể ăn đâu, đây-- -- người ta đều nói bữa sáng này đến chó còn không thèm ăn, đây-- -- ấy chết. Thôi Nghĩa Trung xanh mặt, thật tình đùa hơi quá rồi, ông ta làm sao mà nghĩ được bữa sáng đơn giản như vậy là thực đơn của Lý Thế Dân trước đây chứ. Thức ăn của Hoàng đế mà kêu chó cũng không thèm ăn, chỉ có thể nói một câu, ngươi thật sự là chán sống rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả, khoát tay nói:
.- Không sao, không sao. Phụ thân ta đặt tên ta là Vô Kỵ, hiển nhiên là không kiêng kỵ gì, chó không thèm ăn, đó là chuyện của chó, lão phu làm sao có thể chấp nhặt với chó chứ.
.Hàn Nghệ nghe được thầm khâm phục, lão già này mắng người, thật đúng là không lộ thanh sắc mà.
.Một câu nói này cho thấy là ngầm châm biếm Thôi Nghĩa Trung là một lão cẩu, mà châm biếm khiến Thôi Nghĩa Trung không thể mở miệng được, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng rất thù dai đấy, chuyện Thị tộc chí lúc đó, ân oán giữa ông ta và Bác Lăng Thôi Thị xem như kết rồi.
.Thôi Nghĩa Trung nói không nên lời, thầm mắng tên tiểu tử Hàn Nghệ giảo hoạt này, ông ta cố công cất giấu như vậy, vì những đại thần từ những năm Trinh Quán đầu đã chết gần hết rồi, ngay cả Chử Toại Lương cũng không biết chuyện này, chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Gỉao Kim, Uất Trì Kính Đức vài lão già này biết. Lý Trị vẫn không mở miệng, mặt không chút thay đổi.
.Hứa Kính Tông đột nhiên nói: - Thức ăn này không có vấn đề, không có nghĩa là Hàn Nghệ cũng không có vấn đề, ta nghe nói ngươi ép học viên ăn thức ăn rơi xuống đất, ta nói có sai không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật sự có việc này.
.Những đại thần này mừng rỡ, dồn dập công kích Hàn Nghệ.
.Chờ sau khi bọn họ ngừng lại, Hàn Nghệ mới nói: - Các vị trưởng bối, ta không phủ nhận ta ép bọn họ ăn thức ăn rơi trên mặt đất, nếu lúc đó có bệ hạ ở đó ta cũng sẽ làm như vậy, bởi vì những thức ăn này chính là do bọn họ tự làm rơi, thật ngại quá, hạ quan xuất thân là nông dân, lương thực còn quan trọng hơn so với tính mạng của ta, hơn nữa trong mắt ta, lương thực có thể nói là cội nguồn của đất nước, ta không thể nhìn nổi có người cố ý làm lãng phí lương thực, cũng chính là làm phá hỏng nền tảng của nước nhà, ta không trừng phạt bọn họ là coi như khách khí lắm rồi, đừng nói là rơi trên mặt đất, cho dù là rớt dưới hố xí, ta cũng phải đào ra đưa cho bọn họ ăn.
.Những học viên kia nghe xong, lập tức thấy người lạnh run.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhíu mày, liền kêu đem màn thầu, cháo thả trở về, phất phất tay, tên thái gián kia vội vàng bưng khay đứng sang một bên.
.Hứa Kính Tông nói: - Ngươi nói bậy, bọn họ làm sao vô cớ làm lãng phí lương thực.
.Trình Xử Lượng nói: - Cũng không phải là vô duyên vô cớ, bọn họ thấy màn thầu và rau muối, cảm thấy chúng ta bạc đãi bọn họ, chẳng những không chịu ăn mà còn lấy đồ ăn ném đầy đất. Nói xong hắn chỉ về hướng đội ngũ bên kia nói: - Những tiểu tử bên trong kia cũng có rất nhiều người làm vậy.
.Uất Trì Tu Tịch nhìn bọn họ lần lượt cúi đầu.
.Hứa Kính Tông gặp tình huống này, cũng cứng miệng, không dám nhiều lời nữa.
.Đột nhiên một người nói: - Những chuyện này còn không nói đến, ngươi còn lạm dụng hình phạt riêng, làm nhục học viên ngươi giải thích chuyện này thế nào, ta nghe nói ngươi mới sáng sớm đã đem một chậu nước lạnh tạt lên giường học viên, hơn nữa lại đem người này giam lại, ngươi còn mắng học viên không bằng súc vật, thậm chí còn không che giấu việc mình muốn trả thù con cháu quý tộc.
.Người này tên là Vi Hưu, chính là nhị bá của Vi Phương.
.Hàn Nghệ nhìn cũng không thèm nhìn ông ta, quay đầu lại nói: - Vi Phương, ngươi ra đây?
.Vi Phương đi ra.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nói sao ta đem nước tạt lên giường ngươi. Vi Phương có chút lo lắng, dù sao Hoàng thượng, Thái úy bọn họ đều ở đây, nhưng lại thấy nhị bá ánh mắt thúc ép nên mới nói: - Ta thường ngày có thói quen dậy muộn nên nhất thời chưa thích ứng được, việc này cũng có nguồn gốc của nó, nhưng người không nói câu nào đem nước tạt lên giường ta, rõ ràng là có ý trả thù.
.Hàn Nghệ ngay trước mặt Hoàng thượng và quần thần, nói: - Ngươi đừng nói những lời vô nghĩa như vậy, ta hỏi ngươi, buổi tối hôm trước ta đã dặn các ngươi mấy giờ dậy? Mà buổi sáng có phải ta đã kêu người gõ chiêng gọi các ngươi dậy rồi hay không? Ta có gõ cửa không? Nhưng các ngươi đã làm gì, lấy chăn trùm đầu lại, giả câm giả điếc, ta có nói oan cho ngươi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận