Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 287.2: Thêu hoa trên gấm or tặng than ngày tuyết..

.Nói đến đó, nàng thở dài sâu xa: - Cho đến khi đó, chúng ta mới hiểu ta, tuy rằng cách nhìn của chúng ta rất giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản. Nàng ấy làm việc luôn phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, lo trái lo phải, sợ liên lụy đến người vô tội. Thật ra nàng ấy không thích hôn nhân dòng họ, nhưng cô ấy luôn cảm thấy chuyện này không gấp được, phải thay đổi từng bước một. Thế nhưng ta lại khá xung động, nếu đã quyết định chuyện gì thì phải bất chấp tất cả đi tiếp, cho dù phía trước là vực sâu không đáy, ta cũng sẽ không lùi bước.
.Hàn Nghệ nghe thấy khẽ gật đầu. Nếu hôm đó người ở Nữ Sĩ Các là Tiêu Vô Y, phỏng chừng hắn rất khó toàn thân trở ra, nhưng Nguyên Mẫu Đơn cuối cùng vẫn nhịn, lấy việc nữ nhân coi kịch nói làm trọng.
.Tiêu Vô Y tiếp tục nói: - Nhưng việc Độc Cô Tiên Lược chết trận sau đó, ta cũng cảm thấy vô cùng đồng tình với nàng ấy, thế là không cùng nàng ấy phân cao thấp nữa, quan hệ cũng hòa hoãn hơn, nhưng chuyện của Thôi đại tỷ vĩnh viễn là khúc mắc khó giải trừ giữa bọn ta. Hàn Nghệ, chàng nói xem rốt cuộc ta đã làm sai rồi sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Trong chuyện này, ta hoàn toàn đứng về phía nàng?
.- Thật không?
.Trong mắt Tiêu Vô Y sáng ngời, sau đó lại nhỏ giọng nói: - Chàng sẽ không phải là cố ý dụ cho ta vui chứ.
.- Đương nhiên không phải.
.Hàn Nghệ vô cùng nghiêm túc nói: - Làm người ổn trọng tất nhiên là tốt nhất, nhưng có những chuyện, nếu thiếu đi chút nhiệt huyết, quá mức thận trọng, cuối cùng sẽ chỉ không thành chuyện gì, thông thường những người xung động sẽ thúc đẩy thế giới này tiến bộ. Nhớ lại lúc trước Trần Thắng, Ngô Quảng chẳng phải cũng chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết mà phá hủy chế độ tàn bạo của vương triều Tần sao. Nếu bọn họ suy trước tính sau, trước sợ sói, sau sợ hổ, e rằng chuyện này đã không thành. Cứ nói chuyện của Thôi đại tỷ đi. Ngoài trừ chuyện bỏ trốn, gần như không còn cách nào khác cả. Nếu cuối cùng Thôi đại tỷ không tự sát, ta sẽ nói Nguyên Mẫu Đơn làm đúng, nhưng tại sao Thôi đại tỷ tự sát lại khiến ta cảm thấy nàng làm đúng đây?
.Tiêu Vô Y nghi ngờ nói:
.- Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì Thôi đại tỷ cuối cùng tự tử vì tình, chứng minh tỷ ấy đích thật yêu thương Vạn nhị ca sâu sắc, trên đời này nếu thiếu huynh ấy thì không thể nào sống tiếp được, cũng có thể chứng minh, ba năm đó là ba năm vui vẻ nhất của tỷ ấy, ta cho rằng rất đáng giá.
.Tiêu Vô Y nghe thấy cũng không cảm thấy bất cứ sự vui sướng nào, ngược lại vẻ mặt buồn rầu, nói: - Vậy chúng ta thì sao? Kết cục của chúng ta sẽ thế nào?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Kết cục của chúng ta tất nhiên là bạc đầu giai lão. Nếu thật sự không được, chúng ta rời khỏi Trường An, nếu luận về bản lĩnh bỏ trốn, Vạn nhị ca và ta quyết không cùng một cấp bậc.
.Tiêu Vô Y vốn tưởng rằng hắn sẽ nói chuyện hùng hồn một phen, hoặc cũng là lời thề cảm động lòng người, nào biết lại là mấy câu tổn thương sĩ khí như thế, phụt một tiếng, khẽ đánh lên ngực Hàn Nghệ: - Chàng chỉ có chút chí khí đó thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Cũng không thể nói vậy được, đây là tính toán xấu nhất của ta, bây giờ cái ta thiếu là cơ hội, trước khi cơ hội này xuất hiện, bất cứ tính toán nào của ta cũng là nằm mơ giữa ban ngày.
.Tiêu Vô Y cười nói:
.- Bây giờ không phải cơ hội đã tới rồi sao?
.- Việc này ai mà biết.
.Hàn Nghệ mỉm cười, nói: - Đúng rồi, nàng có đi Vạn Niên Cung không?
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói: - Ta sẽ không đi.
.Hàn Nghệ nói: - Không có mời cha vợ của ta đi sao?
.Tiêu Vô Y bất đắc dĩ lườm hắn một cái, nói:
.- Mời rồi, cũng mời cả ta, nhưng ta từ chối.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Lúc trước vì chuyện của Ngô Vương cữu cữu của ta, ta và Hoàng đế cữu cữu của ta cũng cãi nhau ầm ĩ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nàng còn dám cãi nhau với Hoàng đế?
.Tiêu Vô Y nói: - Lúc đó ta cũng giận đến choáng đầu, có điều ta cảm thấy ta không hề làm sai.
.Hàn Nghệ hơi nhíu máy nòi: - Ta nghe nói vụ án này là do Trưởng Tôn Vô Kỵ làm, hẳn là không liên quan gì đến Hoàng đế chứ?
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng nếu Hoàng đế không phê, người cũng không bị giết, cuối cùng y vẫn phê tấu chương kia.
.Hàn Nghệ nói: - Ý của nàng là?
.Tiêu Vô Y dường như biết hắn đang muốn nói gì, lắc đầu nói: - Ta không có nói vậy, nhưng ai biết được y nghĩ thế nào.
.Nếu Lý Trị mượn đao giết người thì thật ác nha! Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm nói: - Đúng rồi, nàng và Hoàng đế cữu cữu của nàng không ngờ lại có thể tốt đến mức có thể cãi nhau ầm ĩ xong mà vẫn bình yên vô sự, vậy nàng nhất định rất hiểu Hoàng đế cữu cữu này của nàng đi?
.Tiêu Vô Y cười khổ nói: - Bất kể ai trở thành Hoàng đế, đều sẽ thay đổi, tâm tư đế vương sao có thể dò thấu được chứ.
.- Nói vậy cũng đúng.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Tiêu Vô Y đột nhiên nói:
.- Có điều ta cho rằng, bất cứ Hoàng đế có chủ trương nào đều không thể dung tha cho một quyền thần giống như Trưởng Tôn lão tặc vậy, cho dù ông ta là trung hay gian.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nàng nói không sai, ta cũng cho rằng trận chiến này không tránh được, vậy nàng cho rằng ta nên dựa vào bên nào.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta không nói với chàng những chuyện này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng thật sự cho rằng trượng phu của mình không chút chủ kiến nào sao, nàng cứ nói đi, ta nghe hay không lại là chuyện khác.
.Sắc mặt Tiêu Vô Y căng thẳng nói: - Chàng đừng mượn chuyện này mà phát huy, chỉ riêng việc này thôi, những việc khác chàng vẫn phải nghe theo.
.- Đương nhiên, nhà là của hai người chúng ta mà. Hàn Nghệ cười nói.
.- Vậy thì còn được.
.Tiêu Vô Y nghiêm mặt nói: - Thứ quá thâm ảo ta cũng không biết, nhưng ta chỉ biết, Trưởng Tôn lão tặc bây giờ quyền khuynh triều dã, có chàng hay không đều không quan trọng, nhưng Hoàng đế cữu cữu của ta bây giờ tứ cố vô thân, bất cứ một trợ thủ nào, y cũng vô cùng coi trọng.
.Ý đã vô cùng rõ ràng, chàng theo Trưởng Tôn Vô Kỵ, phần thắng khá cao, ngoài mặt khá ổn, bởi vì trận doanh của ông ta bây giờ đã phòng thủ kiên cố, kim cũng không đâm vào được, chàng có lợi hại hơn nữa cũng không thể đi lên thượng tầng Kim Tự Tháp được, bởi vì đều đã lấp đầy rồi, hơn nữa, quan trọng nhất là, chuyện chàng có thể giúp chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
.Nhưng Lý Trị thì khác, bây giờ thoạt nhìn, phần thắng của Lý Trị tương đối thấp, nhưng bây giờ bên cạnh Lý Trị không có ai, nếu bây giờ giúp y thì chính là tặng than ngày tuyết. Hoạn nạn thấy chân tình nha, một khi thắng lợi, vậy thì rất có thể lập tức phi hoàng đằng đạt. Nghĩ coi tại sao trước kia Gia Cát Lượng chọn Lưu Bị chứ, thật ra cũng chỉ một nguyên nhân như vậy, nếu ông ta lựa chọn Tào Tháo, thì cùng lắm chỉ là một mưu sĩ, không thể làm Tể Tướng được.
.Thật ra đây là một đề lựa chọn vô cùng đơn giản.
.Chỉ coi ngươi hi vọng đạt được cái gì thôi.
.Hàn Nghệ sao có thể không biết, nheo mắt lại nhưng chỉ cười mà không nói.
.Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt hắn gian trá, giống như khẳng định suy nghĩ của mình, lại như không giống, hoài nghi nói: - Chàng lại đang có chủ ý xấu xa gì?
.Con người ta chính trực như thế, có thể có chủ ý xấu xa gì chứ, lăn qua lộn lại chẳng phải chỉ có một chiêu sao, lừa. Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Ta đang có chủ ý xấu xa gì, nàng lại không biết sao. Nói đoạn bàn tay lừa gạt kia thần không biết quỷ không hay chạm lên đỉnh núi kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận