Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1244: Đến hơi nhanh

.- A a a!
.- Phì! Ha ha!
.Vương Huyên nhìn thấy Hàn Nghệ đứng trước mặt nàng ta, hai tay đặt trên đan điền (vùng dưới rốn), hơi ngửa đầu lên, phát ra âm thanh cổ quái kia, lập tức phì cười.
.- Cười đã chưa?
.Hàn Nghệ quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn Vương Huyên.
.Vương Huyên mím chặt môi, lắc đầu nhưng khóe miệng lại vẫn giật giật.
.Hàn Nghệ đột nhiên rất tức giận nói: - Ta đây là vì ai? Còn không đều là vì cô, cô có thể hăng hái một chút được không.
.Vương Huyên nói: - Nhưng nhưng ta không hiểu tại sao ngươi lại lại làm như vậy.
.- Đây là luyện tập phát âm cơ bản nhất, thật ra thay đổi giọng nói còn khó hơn mô phỏng giọng nói, hơn nữa chỉ có hai biện pháp, hoặc là làm cho cổ họng của cô bị câm, hoặc là khiến giọng nói của cô trở nên hay hơn, cô chọn cái nào?
.- Đương nhiên là cái sau.
.- Vậy thì cô luyện theo, hỏi ít luyện nhiều.
.- Ừ!
.- Học theo ta một lượt, đợi sau khi cô học xong, một mình cô là có thể từ từ luyện. Khụ khụ khụ, dồn khí đan điền, a!
.- Phì!
.- Thôi xin! Ta bảo cô luyện tập phát âm như thế nào, không bảo cô luyện tập thả rắm như thế nào, cô đừng có cứ phì phì phì mãi thế.
.Vương Huyên vẻ mặt ghê tởm: - Thật ghê tởm.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta cũng không ghê tởm như cô, ta chỉ nói vậy mà thôi, cô vẫn học cho ra dáng. Một lần cuối cùng, nếu cô còn không học đàng hoàng nữa, ta cũng không thèm dạy nữa. Nhả ra theo ta A!
.- A!
.- Ô đệt! Mới có một phát âm mà cô đã có thể lạc giọng, ta thấy cũng đúng là chẳng có ai.
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt.
.Vương Huyên chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức, nàng ta rất muốn cười, nhưng Hàn Nghệ lại hối thúc nàng ta phát âm, không lạc giọng mới là chuyện lạ đấy.- Ta cũng không muốn như vậy, nhưng mà nhưng mà ta thật sự thật sự không làm được, hay là ngươi nói cho ta biết kỹ xảo, đợi sau khi ngươi đi rồi, ta lại từ từ luyện tập.
.- Haiz, cũng chỉ có thể như vậy! Nghỉ ngơi một chút đã vậy!
.Hàn Nghệ thật sự tức giận không nhẹ, nằm xuống: - Rót rượu, rót rượu!
.Vương Huyên nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng bất giác áy náy, ngoan ngoãn rót cho hắn một chén rượu.
.Hàn Nghệ cầm lên liền rót vào miệng, chậc chậc vài cái, thở dài: - Cuối cùng ta cũng hiểu câu nói đó.
.- Câu gì?
.- Gỗ mục không thể chạm khắc.
.- !
.Vương Huyên lúc này thật không có mặt mũi phản bác, Hàn Nghệ quả thực là dạy nghiêm túc, và còn lấy thân thị phạm, nhưng nàng ta lại muốn cười, may mà nàng ta cũng đã quen, con ngươi khẽ động, nói: - Hàn Nghệ, tiếp tục luyện như vậy, phải luyện bao lâu? Đợi thêm mấy năm nữa, ta đã ta đã
.- Cô đã người già sắc tàn rồi.
.- Ngươi mới người già sắc tàn.
.- Vậy ý của cô là gì?
.- Ta! Cho dù như lời ngươi nói, đó cũng không sai, mỗi một người đều sẽ già.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Bộ não này của cô đúng là hỏng đến đỉnh luôn rồi.
.- Ta lại nói sai ở đâu à? Vương Huyên cũng nóng nảy.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: - Ta hỏi cô, cô và Võ Mị Nương ai trẻ tuổi hơn.
.- Tất nhiên là ta.
.- Ai đẹp hơn?
.- !
.- Không ngờ rằng cô đã tự ti
.- Đương nhiên là ta!
.Không đợi Hàn Nghệ nói xong, Vương Huyên đã giành nói trước.
.Hàn Nghệ khẽ cười: - Vậy tại sao bệ hạ thích Võ Mị Nương, theo ta được biết, việc bệ hạ thích Võ Mị Nương là phát sinh trước xung đột của bệ hạ của thái úy, hơn nữa sau này lại là cô gọi Võ Mị Nương vào cung, điều này chứng tỏ gì?
.- Chứng tỏ cái gì?
.- Đương nhiên chứng tỏ bệ hạ là một phi công trẻ Ồ không, ý của ta là, bệ hạ thích nữ nhân chín chắn một chút, không phải trẻ con. Ví dụ như trái cây, có những người thích ăn quả hơi xanh một chút, có những người thích ăn quả chín mọng, bệ hạ hiển nhiên là người phía sau, cô ở đây vài năm, đợi khi chín chắn rồi ra ngoài quyến rũ bệ hạ, đảm bảo làm ít công to, bởi vậy thứ cô có là thời gian luyện tập.
.Vương Huyên thật tâm hận không thể khâu miệng của người này lại, cảm giác tai mình cũng ô uế rồi, vẻ chán ghét bộc lộ trong lời nói: - Tại sao một câu nói bình thường từ miệng ngươi nói ra lại khó nghe đến như vậy.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Cô cũng gọi ta là tên nông dân, chẳng lẽ cô còn hy vọng xa vời ta giống như Vương Huyền Đạo sao, cô đây là song trọng tiêu chuẩn a.
.Vương Huyên lắc đầu: - Cuối cùng ta đã hiểu tâm cảnh của ngươi lúc nãy.
.- Cái gì?
.- Gỗ mục không thể chạm khắc.
.- !
.Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười nói: - Bây giờ có phải ta nên nói "như nhau như nhau" không.
.Vương Huyên mím mím môi, suýt nữa đã bật cười trước.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ồ, cũng đừng có để lại bút tích này, cô dứt khoát mô phỏng chữ của một ai đó, hơn nữa ta đã nghĩ giúp cô nên viết cái gì rồi, hãy viết hồi ký của cô.
.- Hồi ký?
.- Chính là những việc cô trải qua từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả việc cô và bệ hạ quen nhau hiểu nhau như thế nào, ặc, đoán chừng các người cũng chưa hiểu nhau đã vào động phòng rồi, cái này đoán chừng ngòi bút của cô không viết ra được, vậy thì từ quen biết đến chia tay đi.
.- Viết những cái này làm gì?
.- Đương nhiên là cho ta xem a.
.- Tại sao ta phải viết chuyện riêng tư của ta cho ngươi xem?
.- Cô tưởng là ta muốn xem sao, ta đây là không có cách nào khác, sau này ta còn phải giúp cô trả thù, ta còn không biết chuyện giữa cô và bệ, ta làm sao mà an bài. Hơn nữa bệ hạ mà ta hiểu với bệ hạ mà cô hiểu chắc chắn là khác nhau, lùi một vạn bước nói, ta còn biết cô không có bớt, cô còn có gì phải sợ, sao không đập vò thì đập cho vỡ luôn.
.- Ngươi ngươi mới là đập vò.
.Vương Huyên thật sự không thể nhịn được nữa, cầm trái cây lên liền ném tới.
.Hàn Nghệ đón lấy, một câu hai ý nghĩa nói: - Ta sớm đã đập rồi.
.Vương Huyên hung hăng lườm thằng nhãi này một cái, đứng dậy liền đi về phía phòng ngủ, ta trốn, ta trốn còn không được sao.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng thật không phải đến đây trêu chọc Vương Huyên, hắn thật sự mang nhiệm vụ đến, thay đổi Vương Huyên triệt để từ giọng nói đến bút tích, từ đầu đến chân. Đương nhiên, hắn chỉ dạy Vương Huyên làm như thế nào, còn lại thì tự cô ta luyện tập, mình thì cách dăm hôm ba nữa đến hướng dẫn cô ta một chút.
.Bởi vậy lần này hắn cũng ở lại cả hai đêm mới về thành.
.- Đặc phái sứ, cuối cùng huynh đã xuất hiện rồi, Trưởng Tôn Thiếu giám đã tìm huynh cả một ngày rồi.
.Vừa mới về đến trong thành, Hàn Nghệ đã gặp ngay Ngôn Hào đang đi tuần tra.
.- Xảy ra chuyện gì thế?
.- Cái này ta không rõ, dù sao thì hôm qua Trưởng Tôn Thiếu giám vội tìm huynh.
.- Được. Ta đến cục một chuyến.
.Đến Cục Dân An, lại nghe Trưởng Tôn Diên đang ở phòng làm việc của Tổng cảnh ti, thế là liền trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc Tổng cảnh ti. Trưởng Tôn Diên vừa nhìn thấy Hàn Nghệ đã nói: - Cuối cùng ngươi cùng chịu xuất hiện rồi, cả ngày hôm qua ngươi đi đâu thế?
.- Ặc, ta đi tìm linh cảm.
.- Linh cảm? Linh cảm gì?
.- Thôi xin! Ngươi tưởng những kỳ tư diệu tưởng đó của ta thật sự đều là đột nhiên nghĩ ra sao, cái này cũng cần phải nỗ lực.
.Hàn Nghệ vừa nói vừa đi đến bên cạnh quầy, rót cho mình một chén trà: - Đúng rồi, ngươi tìm ta gấp làm gì?
.- Phân cục ở huyện Kính Dương có chuyện rồi.
.- Phụt!
.- Này này này, đây là phòng làm việc của ta đấy, ngươi muốn phun thì về phòng làm việc của ngươi mà phun!
.Trình Xử Lượng thấy Hàn Nghệ phun tung tóe khắp nơi, căng thẳng muốn chết, phòng làm việc của Cục Dân An trên cơ bản đều phải tự quét dọn.
.Hàn Nghệ chẳng thèm để ý đến y, lau miệng, kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Diên, nói: - Không phải vừa mới đi sao? Đã có chuyện rồi?
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói: - Xảy ra ngay trong ngày thứ hai phân cục mở cửa.
.- Ta tưởng là một đám người trưởng thành, không ngờ vẫn là một đám trẻ con không rời khỏi cha mẹ được!
.Hàn Nghệ buồn rầu lắc đầu, ngồi xuống, hỏi: - Tình huống gì?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Hương thân.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt: - Xem ra sự tình không đơn giản như vậy?
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, lại nhìn về phía Trình Xử Lượng.
.- Đúng đúng đúng!
.Trình Xử Lượng vội vàng lấy một phong thư từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Hàn Nghệ: - Đây là thư nhận được vào sáng hôm qua.
.Hàn Nghệ nhận lấy, xem xong, cười khổ nói: - Cũng đúng là sợ cái gì là cái đó đến a!
.Hoá ra hai ngày trước, khi bốn cảnh sát hoàng gia như Liễu Hàm Ngọc, Vương Côn đến hương Tín An của huyện Kính Dương tuần tra, phát hiện có mấy người đang đè một người xuống, đang chuẩn bị cắt ngón tay út của đối phương, thế là bốn người liền tiến lên ngăn cản, và còn xảy ra xung đột với những người này, sau đó còn bị hương dân vây khốn trong từ đường hương Tín An, thậm chí còn kinh động đến huyện lệnh của huyện Kính Dương.
.Chuyện này vừa hỏi ra mới biết, hóa ra người bị đè xuống kia cũng là hương dân của hương Tín An, chỉ là đã hái trộm quả của một nhà trong hương, bị người khác phát hiện, mà từ đường của hương Tín An đã quy định, phàm là kẻ trộm cắp, nhất định phải cắt ngón tay để trừng phạt.
.Lúc đó là đang chấp hành hương quy.
.Huyện Kính Dương này thuộc Ung Châu, huyện Trường An cũng thuộc về Ung Châu, người có thể làm huyện lệnh của Kính Dương đâu phải một người bình thường, các hương thân đương nhiên không dám làm bừa, liền thả đám người Liễu Hàm Ngọc đi, mặc dù nguy hiểm của cảnh sát hoàng gia đã được giải trừ, nhưng Liễu Hàm Ngọc kiên quyết muốn bảo vệ người hái trộm quả kia, đây chính là điều bọn họ đã học được ở trại huấn luyện, các ngươi chỉ là một đám hương dân sao có thể chấp hành hình phạt tàn khốc kiểu này.
.Bởi vậy Liễu Hàm Ngọc viết phong thư này, bên trong các hàng chữ tràn đầy sự phẫn nộ, điều càng khiến Hàn Nghệ dở khóc dở cười là, Liễu Hàm Ngọc còn viết là gã ta sớm đã nghe nói về hương pháp này, vậy ngươi đi sớm làm gì, chỉ có thể nói trại huấn luyện hại người quá nặng a.
.Nhưng hương thân của hương Tín An hiện giờ cũng đều ngồi ở huyện nha, yêu cầu Cục Dân An trả người lại, và còn tố cáo cảnh sát hoàng gia ẩu đả hương dân.
.Hai bên đều cứng, mà hai bên cũng đều chẳng phải loại lương thiện, huyện lệnh kia cũng chẳng có cách nào, hơn nữa chính là Cục Dân an đã cướp đi quyền lực vốn dĩ thuộc về y, đương nhiên y sẽ không dính vào chuyện này, liền bảo Liễu Hàm Ngọc viết thư đến Trường An, bảo tổng bộ Cục Dân An phái người đi giải quyết chuyện này.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Việc này chúng ta nhất định phải phái người qua can thiệp.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Trình Xử Lượng nói: - Hai người các ngươi là ai đi, hay là cùng đi?
.Hàn Nghệ rất là buồn bực:
.- Tổng cảnh ti, sao ngươi không đi?
.Trình Xử Lượng hừ nói: - Tính nóng nảy của ta ngươi cũng không phải là không biết, nếu ta đi, chuyện sẽ chỉ càng làm càng lớn.
.- Lý do này của ngươi đúng là khiến người ta không thể cự tuyệt a!
.Hàn Nghệ khinh khỉnh liếc thằng nhãi này.
.Trưởng Tôn Diên lại nói: - Mấu chốt của chuyện này không phải ở bề mặt của chuyện này, rất rõ ràng là hương thân địa phương cũng không hy vọng cảnh sát hoàng gia đóng quân ở địa phương, đây là muốn đánh phủ đầu cảnh sát hoàng gia, nếu như không giải quyết vấn đề này, sau này chuyện thế này sẽ thường xuyên xảy ra.
.Hàn Nghệ nhìn gã ta nói: - Hay là ngươi đi?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Nếu ta đi, điều đình việc này có lẽ không có vấn đề, nhưng vấn đề này ta cũng không có cách nào giải quyết.
.- Nhưng hiện tại ta cũng không có cách nào giải quyết vấn đề này.
.Hàn Nghệ mặt lộ vẻ buồn rầu.
.Trình Xử Lượng cười ha hả nói:
.- Tiểu tử ngươi nhiều mưu ma chước quỷ như vậy, chút vấn đề này sao làm khó được ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ còn không dám đắc đội với hương thân thiên hạ, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không hống hách, cho dù ra một bụng chủ ý xấu thì ta cũng không dám dùng a!
.Trưởng Tôn Diên nói: - Không phải bệ hạ dám với không dám, mà là đại thần trong triều phần lớn cũng là xuất thân từ thế gia đại tộc, đương nhiên bọn họ sẽ giữ gìn lợi ích của hương thân, bởi vậy chuyện này bệ hạ ngoài mặt cũng không khác biệt bọn họ quá lớn, đều chỉ có thể trị ngọn không trị gốc.
.Hàn Nghệ do dự một lúc, thở dài nói: - Hay là ta đi vậy. Mở mang kiến thức một chút cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận