Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 445.2: Chuyện ta làm là chuyện tốt

.Vương Huyền Đạo nói: - Không gạt ngươi, khi nãy ta đứng đây, trong lòng khó tránh khỏi có phần căng thẳng, nhưng ngươi lại không giống thế, ngươi dường như đối với tất cả đều vô cùng thản nhiên, dường như tất cả thật sự không có liên quan gì đến ngươi, có phải trước kia ngươi thường xuyên làm những chuyện này không?
.Ngươi đang nói nhảm sao. Hàn Nghệ ra vẻ buồn bực nói: - Ai thường xuyên làm loại chuyện này, cho dù ta muốn làm, vậy thì trước tiên cũng phải có người yêu đương vụng trộm nha, hơn nữa việc này cũng không liên quan đến ta, lui mười ngàn bước mà nói, cho dù bọn họ biết là ta báo tin thì sao, ta chỉ là một người tốt gặp chuyện bất bình không tha mà thôi, cũng không đuối lý, ta phải căng thẳng sao, nếu căng thẳng cũng phải là bọn họ.
.Vương Huyền Đạo thoáng gật đầu, tuy rằng Hàn Nghệ nói khá có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kì lạ, quan trọng là biểu hiện của Hàn Nghệ không giống như người đầu tiên làm chuyện này, bởi vì trong cả quá trình, hắn vừa tỏ vẻ tự tin, lại vô cùng lạnh lùng, nhưng tất cả đều giống như nằm trong tay hắn, cuối cùng là thủ đoạn như thế nào?
.Khiến Vương Huyền Đạo cảm thấy vô cùng khó hiểu.
.Hai người đứng một lúc, rồi đều tự rời khỏi.
.Hàn Nghệ ngược lại không vội vã đến ngõ Bắc, mà hắn đưa Tiểu Dã đến một hồ nhỏ ở một chỗ hẻo lánh vùng ngoại ô thả câu.
.Huynh đệ hai người ngồi bên hồ thả câu một hồi lâu, nhưng chỉ có Tiểu Dã câu được một con cá nhỏ.
.- Đại ca, cá ở đây hình như không nhiều lắm.
.Tiểu Dã đối với kĩ thuật câu cá của mình cảm thấy vô cùng tự tin. Không câu được cá đương nhiên không thể trách chính mình, chỉ có thể nói các trong hồ nhỏ không nhiều lắm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cá nhiều không thể hiện được kỹ thuật của mình. Kiên nhẫn một chút, chắc chắn sẽ có thu hoạch.
.Tiểu Dã gật đầu, gãi gãi khuôn mặt nhỏ, nhức trứng nhìn mặt hồ bình lặng, dù sao cậu ta tuổi vẫn còn nhỏ, đâu có tâm tình như Hàn Nghệ.
.Một lát sau, bỗng nhiên có một người đi tới, người này tới bên cạnh Hàn Nghệ, ôm quyền nói với hắn: - Ngũ Văn Hiên bái kiến Hàn Ngự Sử.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, cười nói: - Đến đây đi, ngồi xuống, ta đã giúp ngươi chuẩn bị xong cần câu.
.- Vâng.
.Ngũ Văn Hiên ngồi ở bên phải Hàn Nghệ, cầm cần câu, tùy tay tung ra.
.Hàn Nghệ thấy kĩ thuật của y mới lạ, vì thế nói: - Xem ra ngươi không thường câu cá nhỉ!
.Ngũ Văn Hiên nói: - Hàn Ngự Sử quả nhiên mắt sáng như đuốc, ta quả thật không am hiểu câu cá.
.Hàn Nghệ nói: - Lúc không có chuyện gì làm, thì nên học kỹ năng này, thứ nhất có thể khiến tâm tình mình bình tĩnh, thứ hai, kỹ thuật nhiều không bằng kiềm chế cơ thể, hơn nữa là tự mình làm những thứ này.
.- Vâng, ta đã nhớ.
.Ngũ Văn Hiên gật đầu nói.
.Hàn Nghệ lại hỏi:
.- Tình hình bên kia thế nào rồi?
.Ngũ Văn Hiên hơi có vẻ sùng bái, nói: - Hết thảy tiến triển như Hàn Ngự Sử dự tính, ta thấy tên tiểu tử Tạ Huy kia thật sự đã động lòng với Lưu Oanh, sau khi Từ Đại hơi biểu lộ ý tứ muốn nhận gã làm con rể, gã dần dần đặc biệt quan tâm với buôn bán của Thái gia, nhanh chóng biến buôn bán của Thái gia trở thành của mình, hiện tại xem ra Lưu Oanh đã mở lòng với gã rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Văn Hiên, ngươi biết câu cá kiêng kị nhất là gì không?
.Ngũ Văn Hiên sửng sốt, lập tức lắc đầu.
.- Chính là vội vàng xao động!
.Hàn Nghệ nói: - Kẻ lừa đảo cũng giống như thế, kiêng kị nhất chính là vội vàng xao động.
.Ngũ Văn Hiên nói: - Cái này ta biết, nhưng chúng ta dù sao cũng đang lừa người, thời gian đã lâu, sẽ lộ sơ hở mất.
.Hàn Nghệ cười nói: - Băn khoăn này của ngươi, chỉ có thể đứng ở góc độ của ngươi mà suy nghĩ. Đúng, thời gian đã lâu, sẽ lộ ra sơ hở, muốn làm hoàn hảo thật sự là rất khó, nhưng chuyện này cũng ảnh hưởng đến đối phương, bởi vì thời gian càng lâu, thì càng chân thật, đối phương cũng sẽ trầm mê trong đó, dần dà, tâm lý phòng bị của gã sẽ bị tiêu diệt hầu như không còn. Đến lúc đó ngươi tất cả sơ hở mà ngươi lo lắng gã sẽ coi nhẹ. Hơn nữa ngươi phải hiểu rằng, ta không muốn của cải hay người của gã, ta muốn gã phải nếm thử mùi vị phản bội khi bị tình cảm lừa, càng không chiếm được, gã sẽ càng muốn chiếm, tình cảm sẽ càng ngày càng sâu đậm. Hiện tại tình cảm của gã với Lưu Oanh chưa đủ sâu, nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi.
.Ngũ Văn Hiên nói: - Xin thứ cho ta cả gan hỏi một câu, Hàn Ngự Sử sao biết tình cảm của Tạ Huy đối với Lưu Oanh chưa đủ sâu?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Ta đây đương nhiên có cách.
.Hắn cân nhắc tiêu chuẩn, đương nhiên là Mộng Tư, Mộng Tư đã là thức ăn trong bát của Tạ Huy, đối với một tên lừa đảo mà nói, là khó có thể bỏ qua, nếu trước khi Tạ Huy chưa đến được với Lưu Oanh, thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Mộng Tư, bởi vậy có thể thấy được, gã đối với Lưu Oanh tình vô cùng sâu, ngược lại, thế vẫn chưa đủ.
.Khi nói chuyện, cần câu trong tay hắn động một cái, sắc mặt hắn vui vẻ, ha hả nói: - Ta đã nói phải kiên nhẫn, cá lớn mới có thể mắc câu. Nói xong, hắn kéo cần câu lên.
.Nhưng khi hắn nhìn thấy vật mắc vào lưỡi câu thì bất giác sửng sốt.
.Ngũ Văn Hiên tức khắc cảm thấy buồn cười, còn Tiểu Dã thì ha ha cười trộm.
.Dưới lưỡi câu không phải một con cá lớn, mà là một con cua.
.Hàn Nghệ xấu hổ nhìn con cua kia, một lát sau, hắn cười nhạo, nói: - Cũng đúng, ở đây làm gì có cá lớn, cũng chỉ có một ít lính tôm tướng cua.
.- Oa! Cái gì vậy, thơm quá!
.Hàn Nghệ và Tiểu Dã vừa mới đến hậu viện Phượng Phi Lâu, chợt ngửi thấy một mùi hương đậm đà bay tới, không khỏi nhìn nhau, mang theo lòng hiếu kỳ bước vào.
.Thấy trong sảnh có Mộng Đình, Mộng Nhi, Tiểu Mập vây xung quanh một cái bàn tròn, phía trên đã đặt không ít thức ăn, chưa nói tới ngọc đẹp trước mắt, nhưng quả thật vô cùng thơm.
.- Hàn đại ca, Tiểu Dã.
.Hùng Đệ nhìn thấy hai người đầu tiên, vội vàng chạy tới, hưng phấn nói: - Các ngươi mau lại đây, ta mang về mấy món ngon cho các ngươi đây.
.Hàn Nghệ sửng sốt nói: - Đệ hôm nay ra ngoài à?
.Hùng Đệ cũng sửng sốt, lập tức nói: - Hàn đại ca, huynh quên rồi sao, không phải hôm nay huynh phái ta đến phủ Phò mã thưởng thức mỹ thực sao?
.- À.
.Hàn Nghệ bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: - Tiểu tử đệ thật độc ác, ăn không hết còn mang về.
.Hùng Đệ vội vàng nói: - Ta không muốn lấy, là Phò mã đưa cho ta mang về để huynh nếm thử.
.Hàn Nghệ hiểu ra, Trưởng Tôn Xung vẫn hy vọng hắn có thể cầm trịch, vươn tay ra, vỗ nhẹ lên cái bụng tròn của Hàn Nghệ, nói: - Ăn no rồi nhỉ.
.Hùng Đệ sờ cái bụng của mình, ha ha nói: - Hơi no. Nói xong, y lại khoác vai Tiểu Dã, hưng phấn nói: - Tiểu Dã, đệ không biết đâu, hôm nay ta ăn mấy chục món, có món ngon muốn chết, có món lại khó ăn vô cùng, nhưng cũng rất thú vị. Ồ, ngày mai vẫn có, đệ đi theo ta được không? Một mình ta ở đó nên hơi căng thẳng.
.Tiểu Dã gật đầu cười, nói: - Được!
.Hùng Đệ lại vui vẻ, bắt đầu bô bô kể lại một vài chuyện lí thú hôm nay với Tiểu Dã.
.Hàn Nghệ đứng bên cạnh nghe, kỳ thật hắn cũng thích nghe Hùng Đệ lải nhải, lộ ra tâm tình vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận