Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 262.2: Sóng ngầm mãnh liệt.

.Liễu Thích và Chử Toại Lương cứ nói cứ nói, không khỏi nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ đang ngồi trầm ngâm không nói trên giường thấp.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ giống như ngồi thiền, cúi đầu không nói.
.Chử Toại Lương không nhịn được, lão đại ngươi không lên tiếng, chúng ta ở đây nói có ích gì, hỏi: - Phụ Cơ huynh, lửa đã cháy đến lông mày rồi, sao huynh không nói tiếng nào a.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thoáng nâng mí mắt lên, nói: - Các ngươi một Phó Xạ, một Trung Lệnh Thư, bị một nữ nhân dọa thành như vậy, nói ra cũng không sợ mất mặt.
.Liễu Thích vội vàng nói: - Quốc cữu công, không thể khinh thường được a. Đây không phải là chuyện nhỏ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ mỉm cười, nói: - Đây chẳng qua chỉ là lời từ một phía Võ Chiêu nghi, lại không có chứng cớ, bệ hạ sao lại dễ dàng tin được.
.Liễu Thích nói: - Nhưng muội muội ta nghe nói, lúc đó bệ hạ long nhan đại nộ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Công chúa chết yểu, bệ hạ là phụ thân, có thể không nổi giận sao. Còn về người nói là nhằm vào hoàng hậu, ta thấy cũng chưa chắc, mưu hại công chúa, đây là tội lớn, lùi một vạn bước mà nói, cho dù hoàng hậu muốn mưu hại công chúa cũng sẽ không đích thân ra mặt, phải ngu muội đến chừng nào mới làm ra chuyện này, bệ hạ và hoàng hậu là kết tóc phu thê, còn không hiểu hoàng hậu, bệ hạ có thể tin sao?
.Liễu Thích vừa nghe, rất có lý, nói: - Nhưng tại sao có cung nữ nói lúc đó bệ hạ cũng chĩa mũi nhọn vào Ngô Nhi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ta thấy đây chỉ là bệ hạ muốn an ủi Võ Chiêu nghi, nếu như bệ hạ thật sự hoài nghi là hoàng hậu động thủ, chuyện này sao lại dễ dàng cho qua như vậy, chỉ tuyên cáo bên ngoài là tiểu công chúa chết yểu.
.- Phụ Cơ huynh nói có lý.
.Chử Toại Lương gật gật đầu, lại nói: - Nhưng Võ Chiêu nghi này chĩa thẳng mũi nhọn vào hoàng hậu đã là chuyện ai ai cũng biết, chúng ta không thể không đề phòng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi trầm ngâm, nói: - Võ Chiêu nghi lợi hại đến đâu, cô ta cũng là một nữ nhân, luận gia thế, Võ gia bọn họ có là cái gì, chúng ta không thể tự loạn trận cước. Bây giờ tiểu công chúa vừa mới chết yểu, bệ hạ nhất định sẽ nghiêng về phía cô ta, chúng ta cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, mà xem cô ta xuất chiêu ra sao. Tử Thiệu, ông bảo lệnh muội đi nói với hoàng hậu, cứ nói cây ngay không sợ chết đứng, không cần sợ hãi, cứ sống như bình thường là được.
.Liễu Thích gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Thôi gia!
.Hai người đang ngồi trong phòng Thôi Tập Nhận, một nam tử trung niên, một thanh niên. Thanh niên chính là Thôi Tập Nhận, còn nam tử trung niên thì là đại bá của Thôi Tập Nhận, Thôi Nghĩa Trung, hiện giờ đảm nhiệm Chính Nghị Đại Phu ở trong triều, phụ thân của Thôi Tập Nhận thì không có làm quan. Kiểu gia tộc cổ xưa bọn họ, có những người trời sinh không thích làm quan lắm, thích nghiên cứu học thuật, có mời cũng không mời được.
.- Tập Nhận, việc này con thấy thế nào? Thôi Nghĩa Trung hỏi Thôi Tập Nhận.
.Thôi Tập Nhận hơi trầm ngâm, sau đó nói: - Theo chất nhi thấy, chân tướng của chuyện này thế nào không quan trọng, mấu chốt là ở Võ Chiêu nghi đã hoàn toàn trở mặt với hoàng hậu rồi.
.Thôi Nghĩa Trung nói: - Con nói Võ Chiêu nghi muốn làm hoàng hậu?
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu.
.Thôi Nghĩa Trung nói: - Nhưng Võ gia chẳng qua là hàn môn, còn hoàng hậu xuất thân Thái Nguyên Vương thị, lại có Quốc cữu công bọn họ đứng sau chống lưng, Võ Chiêu nghi dựa vào cái gì mà làm hoàng hậu.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Cô ta dựa vào gì thì con không biết, nhưng chắc cô ta cũng rõ khoảng cách của mình và hoàng hậu, nếu cô ta đã dám nói như vậy, con nghĩ nhất định là cô ta cho rằng thời cơ đã chín muồi, nếu không cô ta tuyệt không dám làm như vậy, dù sao Quốc cữu công bọn họ cũng nắm giữ triều đình.
.Thôi Nghĩa Trung trầm mặc một chút, đột nhiên nói: - Vậy lỡ như bọn họ tranh đấu, chúng ta ngồi xem hổ đấu, hay là...
.Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: - Đại bá, con biết trong lòng người nghĩ gì, nhưng người đừng quên, Võ Chiêu nghi xuất thân hàn môn, còn chúng ta là sĩ tộc, ở giữa có rất nhiều mâu thuẫn không thể điều giải, bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu, thế cục vẫn còn mơ hồ, con khuyên đại bá người ghi nhớ đừng vọng động, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân.
.- Con nói đúng.
.Thôi Nghĩa Trung gật gật đầu, lại liếc nhìn Thôi Tập Nhận, nói: - Tập Nhận, con bây giờ tuổi cũng không nhỏ nữa, chuyện của đại tỷ con cũng qua lâu như vậy rồi, đến lúc nhập sĩ rồi, bây giờ đại bá cần sự giúp đỡ của con.
.Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: - Đa tạ ý tốt của đại bá, nhưng chất nhi sớm đã không có hùng tâm tráng trí, thật sự là không muốn làm quan.
.Thôi Nghĩa Trung thở dài, nói: - Lúc nhỏ con căn bản không giống tam đệ biếng nhác kia của ta, nhưng càng lớn càng giống, cũng không biết tam đệ ta làm phụ thân thế nào, nếu con là con trai ta, có trói ta cũng phải trói con đi.
.Thôi Tập Nhận cười cười, đột nhiên nói:
.- Đại bá, chuyện này tuy không thể gấp gáp tham dự, nhưng chúng ta cũng có thể mượn chuyện này diệt trừ một phiền phức nhỏ.
.- Phiền phức nhỏ?
.- Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ. Nụ cười trên khóe miệng Thôi Tập Nhận càng rõ hơn.
.Thái Nguyên Vương gia!
.Trong một gian phòng nhỏ đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường thấp, Vương Huyền Đạo ngồi xếp bằng trên đệm, trên chiếc bàn thấp trước mặt y khắc một hình bát quái, trong quẻ viết một số phù hợp cổ xưa, còn con rùa vẫn luôn bị gã cầm trong tay đứng ở vị trí trung tâm bát quái.
.Vương Huyền Đạo tay phải nắm lại, đưa về phía con rùa nhỏ, ngón tay hơi thả lỏng, coong coong coong, chỉ thấy từng đồng từng đồng tiền từ trong tay y rơi xuống trên mai rùa, rồi rơi vào trong hình bát quái.
.Coong!
.Nhưng khi đồng tiền thứ sáu rơi xuống, vẫn chưa bắn lên mà rơi thẳng xuống mai rùa.
.Con rùa nhỏ đột nhiên rụt đầu vào.
.Vương Huyền Đạo ngẩn người ra, ngạc nhiên nói: - Tại sao lại như vậy? Lẽ nào là vì Hàn Nghệ? Không thể nào, chỉ bằng địa vị của Hàn Nghệ hiện giờ, hắn làm sao có thể tham gia chuyện này.
.Sau khi y nhìn con rùa nhỏ trầm tư một lúc lâu, đột nhiên cười, đứng dậy, đi đến cửa phòng, mở cửa ra, chỉ thấy bốn năm nam tử trung niên đang đứng ngoài phòng, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng lo lắng.
.Vương hoàng hậu này có thể nói là đường tỷ của Vương Huyền Đạo, cùng thuộc Thái Nguyên Vương gia, chỉ bởi vì tổ phụ của Vương hoàng hậu-Vương Tư Chính, trước đây đầu phục Bắc Ngụy, lại liên hôn cùng đại gia Quan Trung, trên thực tế, cũng chính là thuộc về tập đoàn Quan Lũng, đã thoát ly sĩ tộc Sơn Đông, nhưng dù sao cũng là đồng tộc đồng căn, cổ đại vô cùng xem trọng huyết mạch, Thái Nguyên vương gia xem trọng chuyện này cũng là chuyện đương nhiên.
.Một người trong đó nói: - Huyền Đạo, thế nào?
.Người này chính là Nhị thúc của Vương Huyền Đạo, Vương Phúc Trù.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu.
.Vương Phúc Trù nói: - Con đây là ý gì? Là cát hay hung, cũng phải nói rõ chứ.
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: - Không cát không hung, là một loạn tượng.
.Vương Phúc Trù nói: - Loạn tượng? Không tính ra sao?
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Không tính ra là không tính ra, loạn tượng là loạn tượng, mà ý của loạn tượng là, chuyện này tràn đầy biến cố, là cát hay hung, đều do người định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận