Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1082: Hồng tuyến lừa tôn tử

.- Vậy không biết bệ hạ Đại Đường có ý tứ gì?
.Lộc Đông Tán khẩn trương hề hề nói.
.Hàn Nghệ thở dài: - Bệ hạ hy vọng các người có thể biến thù thành bạn.
.Lộc Đông Tán sau khi nghe xong, trong mắt hiện lên một chút dị sắc, nhưng không tránh được cặp mắt sắc bén kia của Hàn Nghệ, trong bụng nghĩ, xem ra giới hạn cuối cùng của ông ta chính là hy vọng Đại Đường ta đừng xuất binh, vì thế còn nói thêm:
.- Trung Nguyên chúng ta có một câu nói rất hay, oan gia nên giải không nên kết, đánh giặc đối với dân chúng hai nước cũng không tốt, mọi người có chuyện gì, thì ngồi xuống, uống chén trà, ăn cái bánh bao, hai năm rõ mười nói với nhau không phải rất tốt sao, cần gì động đao động thương cơ chứ?
.Lộc Đông Tán coi vẻ mặt nghiêm trang của hắn, nhưng lời nói ra, lại cực kỳ có cảm giác vui vẻ, nếu không có hàm dưỡng nhiều năm qua, thì thế nào cũng phải cười ra tiếng, thở dài thật mạnh, nói: - Thực không dám dấu diếm, chủ ta làm sao lại muốn đánh nhau chứ, chủ ta từ khi lên ngôi tới nay, vẫn luôn chăm lo việc nước, hy vọng dân chúng Thổ Phiên ta có thể có cuộc sống thật tốt, cũng vừa lấy được một chút thành quả, nhưng Thổ Dục Hồn nhìn thấy quốc lực Thổ Phiên ta tăng trưởng, trong lòng ghen tị, nhiều lần khiêu khích, chủ ta là không thể nhịn được nữa, mới quyết định xuất binh.
.Chưa bao giờ từng gặp kẻ biết khoe khoang qua như vậy đấy! Hàn Nghệ đương nhiên biết hết thảy đây đều là biến pháp của Lộc Đông Tán, nói: - Nhưng Đại tướng và Hà Nguyên quận vương đồng thời đến Trường An, có thể thấy các người đều cũng không muốn tiếp tục đấu nữa, nếu Đại tướng không chê tại hạ vai vế quá thấp, tại hạ nguyện ý đứng ra làm người hòa giải chuyện này.
.Lộc Đông Tán nghĩ thầm rằng ta rõ ràng chính là đến để cầu viện, từng nói không muốn tiếp tục tranh đấu nữa bao giờ, nhưng trên mặt lại vô cùng đắn đo, hồi lâu sau, nói: - Nếu là một năm trước, Thổ Phiên chúng ta nhất định sẽ nghe theo đề nghị của Hàn Thị lang, nhưng hiện giờ ấy à, tâm của chủ ta cũng đã bị Mộ Dung thị kia tổn thương thấu rồi, Mộ Dung thị bọn họ đê tiện vô sỉ, trở mặt, lật lọng, không thể tin.
.Khi ngươi hùng mạnh, bọn họ sẽ khúm núm, cúi đầu yếu thế, mà khi ngươi hơi có gió thổi cỏ lay, bọn họ nhất định sẽ ném đá xuống giếng. Hôm nay chúng ta từ bỏ, đợi bọn họ khôi phục lại, bọn họ nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù, chúng ta thật sự là không dám tin bọn họ lần nữa. Tuy nhiên chủ ta luôn vẫn luôn nói rõ rằng, nếu Đại Đường nguyện ý viện trợ bọn ta, chúng ta tuyệt không lấy chút xíu thổ địa của Thổ Dục Hồn, chúng ta chỉ là không muốn làm hàng xóm với sài lang ác độc kia thôi.
.Lời nói này lại cũng vô cùng khéo léo, Thổ Dục Hồn Mộ Dung thị đích xác đã làm một vài chuyện không quá sáng rọi, cuối Tùy đầu Đường đã từng làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hơn nữa người bị hại chính là Đại Đường, Hàn Nghệ căn bản không thể nào phản bác, hơn nữa lời của ông ta mới hay làm sao, ngươi xuất binh, đất đai ta liền cho ngươi, ta không lấy chút xíu, chứng minh ta không phải là nhằm và thổ địa của Thổ Dục Hồn, nhằm vào Đại Đường thì càng thêm chưa nói tới.
.Nhưng Hàn Nghệ biết rằng, ông ta dám nói như vậy, chính là đoán ra Đại Đường sẽ không xuất binh, một đạo lý rất đơn giản, không có cớ xuất binh, hiện giờ Thổ Dục Hồn đang đối mặt với hiểm cảnh, Đại Đường là mẫu quốc của phiên quốc xung quanh, không ngờ lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, người nào còn cam tâm tình nguyện đi theo Đại Đường lăn lộn, đây là chuyện không thể nào xảy ra.
.Lời này đối với đám người Lý Nghĩa Phủ có lẽ còn có tác dụng, nhưng đối với Hàn Nghệ thì là vô dụng, bởi vì trong lòng Hàn Nghệ đã sớm cho rằng, Lộc Đông Tán làm như vậy, chính là vì muốn phá hư kế hoạch tây tắc, chuẩn bị ngày khác mưu đồ chiếm Tây Bắc, nói: - Nhưng các ông làm như vậy, Đại Đường ta sẽ tổn hại mặt mũi, dù sao Hà Nguyên quận vương đến Đại Đường ta cầu viện, chẳng lẽ bệ hạ lại chẳng quan tâm sao?
.Lộc Đông Tán lập tức nói: - Hàn Thị lang, Hà Nguyên quận vương là tới cầu viện, mà không phải đến cầu hòa, dụng ý của gã ngươi còn không rõ ràng sao, đây rõ ràng chính là châm ngòi quan hệ giữa Thổ Phiên và Đại Đường, muốn chính mình ngồi nhìn hổ đấu nhau, đương nhiên, Thổ Phiên chúng ta quyết không phải là đối thủ của Đại Đường, nhưng Hàn Thị lang, ngươi suy nghĩ một chút nếu Đại Đường tiêu diệt Thổ Phiên chúng ta, vậy sẽ là ai tiếp quản Thổ Phiên chúng ta, Thổ Dục Hồn có ưu thế địa lý, hơn nữa đánh giặc nhất định hao tổn quốc lực, đến lúc đó Đại Đường chỉ sợ cũng không thể hạn chế được Thổ Dục Hồn rồi.
.Này lời nói ra quả thật rất có lý, chỉ có điều ông ta quá khiêm nhường, hiện giờ Đại Đường nếu cưỡng ép nuốt vào Thổ Phiên, vậy nhất định là thiên hạ đại loạn, không có khả năng tiếp tục duy trì đi xuống, điểm này ông ta rõ ràng, bởi vậy ông ta không hề sợ hãi.
.Hàn Nghệ thiếu chút nữa đã bị ông ta thuyết phục, nhíu nhíu mày, nói: - Lẽ nào nhất nhất định phải đấu đến mức ngươi chết ta sống sao? Đây đối với ai cũng không tốt a!
.Lộc Đông Tán bộ dạng phục tùng trầm ngâm nửa ngày, nói: - Kính xin Hàn Thị lang tin tưởng ta, Thổ Phiên chúng ta cũng không mơ ước Thổ Dục Hồn, chúng ta chỉ là không dám lần nữa tin tưởng Mộ Dung thị lật lọng, nếu Đại Đường có thể làm cho Mộ Dung thị rời khỏi Thổ Dục Hồn, lập Khả Hãn mới, một lần nữa khôi phục lui tới cùng Thổ Phiên ta, Thổ Phiên chúng ta nguyện ý dừng chiến nghỉ binh.
.Hàn Nghệ thiếu chút nữa là cười ra tiếng, Mộ Dung thị người ta đã dựng nên Thổ Dục Hồn, Nặc Hạt Bát trăm cay nghìn đắng tới Trường An, là vì dân chúng Thổ Dục Hồn, không phải là vì vương vị của mình ấy ư, chớ nói chi là làm cho cả Mộ Dung thị rời khỏi Thổ Dục Hồn, rõ ràng Lộc Đông Tán chính là không muốn thoái binh. Nhưng ông ta nói quả thật không có kẽ hở, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy trọng quyền của mình đều đánh vào bịch bông, bị Lộc Đông Tán hóa giải trong vô hình.
.Lộc Đông Tán dù sao cũng đưa ra các loại lý do, đem chuyện dụng binh với Thổ Dục Hồn nói thành là hành động bất đắc dĩ, nhưng lại nói đến mức Hàn Nghệ cũng không thể phản bác.
.Lộc Đông Tán thoáng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn trầm mặc không nói, trong lòng hơi có chút đắc ý, hậu sinh dù sao cũng là hậu sinh, vẫn còn xanh và non một chút.
.Hàn Nghệ thở dài, cười khổ nói: - Xem ra Đại tướng là không nguyện để cho ta làm người hòa giải rồi.
.Lộc Đông Tán vội nói: - Hàn Thị lang ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Đông Tán áy náy trong lòng a, chỉ có điều Mộ Dung thị thật sự là quá ghê tởm, khinh người quá đáng a!
.Cái xiếc vừa ăn cướp vừa la làng này, ông ta chơi rất là lưu loát a!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Được rồi! Nói thật, ta cũng vô cùng thông cảm với sự khó xử của Đại tướng, nhưng Đại Đường ta thể làm được chỉ là không giúp bất kỳ ai, xuất binh trợ giúp bất kỳ bên nào, danh dự của Đại Đường ta đều sẽ phải chịu tổn hại, cũng mong Đại tướng thông cảm cho sự khó xử của Đại Đường ta.
.Lộc Đông Tán buồn bực nói: - Kính xin bệ hạ có thể suy nghĩ nhiều thêm một chút, Mộ Dung thị thật sự không đáng tin. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ nuôi hổ thành họa a!
.Hàn Nghệ đột nhiên cười, nói: - Đại Đường ta trước giờ đều thờ phụng lấy đức thu phục người, nhưng ai dám khiêu khích Đại Đường ta, Đại Đường ta cũng không sợ.
.Lộc Đông Tán hơi sững sờ, mới vừa rồi Hàn Nghệ vẫn luôn ăn nói khép nép, đột nhiên nói ra một câu nói như vậy, ngược lại ông ta có chút không thích ứng, gật đầu nói: - Đúng vậy, đúng vậy.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nếu Đại tướng không muốn biến thù thành bạn, chúng ta cũng không trợ giúp bất kỳ bên nào, chẳng qua Đại Đường ta cũng phải suy nghĩ vì ích lợi của mình.
.Lộc Đông Tán kinh ngạc nói: - Xin lắng tai nghe!
.Hàn Nghệ lại nói: - Không biết Đại tướng có biết Đại Đường ta gần đây đang đem hết toàn lực trợ giúp dân chúng Tây Bắc ra khỏi chiến hỏa.
.Lộc Đông Tán trong mắt lộ ra một tia hoang mang, nói: - Có nghe thấy chút.
.Hàn Nghệ nói: - Là con đường từ địa khu Hà Lũng muốn đi tới Tây Bắc nhất định phải đi qua, bệ hạ không hy vọng tranh đấu của các ông lan đến gần địa khu Hà Lũng, khiến kế hoạch Tây Bắc của Đại Đường ta bị cản trở.
.Lộc Đông Tán vội nói: - Cái này kính xin Hàn Thị lang yên tâm, Thổ Phiên chúng ta bất kể như thế nào cũng quyết sẽ không gây ảnh hưởng đến kế hoạch Tây Bắc của Đại Đường, tuy nhiên, Thổ Dục Hồn có làm như vậy hay không, ta cũng không dám bảo đảm.
.- Ai cũng không được!
.Hàn Nghệ đột nhiên trở nên vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ đứng lên, nói: - Bằng không mà nói, chính là kẻ địch của Đại Đường ta, tuy nhiên lời Đại tướng mới vừa nói cũng có lý, các ngươi đều không thể đảm bảo cho nhau, để bảo đảm điểm này, ta hy vọng Thổ Phiên có thể làm được một điểm.
.Nói tới đây, hắn đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một bộ bản đồ vô cùng đơn giản, trải ra ở trên bàn thấp.
.Lộc Đông Tán nhìn vào, chính là bản đồ của bọn họ và Thổ Dục Hồn, tuy nhiên có một đường tuyến đỏ hình cung.
.Hàn Nghệ chỉ vào một điểm trong đó viết Đại Phi Cốc, di chuyển dọc theo sợi hồng tuyến, nói: - Quân đội của Thổ Phiên các ngươi không thể vượt qua đường tuyến đỏ này.
.Lộc Đông Tán nghe vậy thiếu chút nữa là hộc máu, khu vực này vừa vặn bao gồm toàn bộ hồ Thanh Hải, đây là địa khu phồn hoa nhất Thổ Dục Hồn, không đánh nơi này, vậy còn đánh cái gì, nghĩ thầm rằng, không thể tưởng được tiểu tử này lại thật sự là ác độc như vậy. Vẻ mặt đưa đám nói: - Hàn Thị lang, hai quân giao chiến đều chỉ dùng tính mạng để đấu nhau, cũng không phải là đùa giỡn, làm sao có thể đặt ra điều kiện tiên quyết này nha, lui mười ngàn bước mà nói, cho dù ta đáp ứng, tướng sĩ Thổ Phiên ta cũng sẽ không thể nào đáp ứng, cũng không cách nào đáp ứng, một khi chiến tranh xảy ra, có thể đánh thắng cũng không tệ rồi, làm sao chú ý được nhiều như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta cũng là cực kỳ bất đắc dĩ, nơi này tuy rằng không phải khu vực tiếp giáp của Thổ Dục Hồn cùng với Đại Đường ta, nhưng một khi nơi này nổi lên khói lửa bốn phía, dân chúng Thổ Dục Hồn chắc chắn sẽ chạy trốn tới địa khu Hà Lũng, mà bọn họ ở Đại Đường ta không có một tấc đất, vậy chỉ có nước vào rừng làm cướp làm giặc, Đại Đường chúng ta cũng không muốn sau này địa khu Hà Lũng lại biến thành đại bản doanh của cường đạo, đến lúc đó thương nhân chúng ta căn bản không dám đi về phía bên này, khiến kế hoạch Tây Bắc thất bại toàn diện, ta cũng không ngại nói thật với Đại tướng, nếu nơi này dấy lên chiến hỏa, Đại Đường chúng ta tất nhiên sẽ xuất binh.
.Một côn này đánh xuống, Lộc Đông Tán đều có chút si ngốc, có lẽ ấn tượng mà Hàn Nghệ đã cho ông ta vẫn luôn là dối trá, sắc mặt thương nhân, nhưng lại không nghĩ đến Hàn Nghệ đột nhiên chuyển biến hẳn 180.
.Lần này, Lộc Đông Tán lúng túng, không ra vẻ đáng thương nữa sao? Ngươi mà còn ra vẻ nữa, vậy ngươi liền phải đáp ứng, còn ngươi không ra vẻ, vậy ngươi chẳng phải là tự đánh vào mồm, vậy thì Đại Đường lại càng có thêm lý do xuất binh trợ giúp Thổ Dục Hồn rồi.
.Hàn Nghệ nhìn ông ta một cái, cười thầm, ngươi đã thích ra vẻ đáng thương như vậy, ta liền coi ngươi là đồ cháu chắt.
.- Không công bằng!
.Lộc Đông Tán đột nhiên băt đâu kích đông, nói: - Hàn Thị lang, các ngươi làm như vậy quá không công bằng, ngươi chỉ hạn định chúng ta, đây rõ ràng chính là thiên vị Thổ Dục Hồn, như vậy rất khó làm cho người tin phục.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại tướng kính xin an tâm một chút, Đại Đường chúng ta duy trì trung lập, vậy thì đương nhiên sẽ không thiên hướng bất kỳ bên nào, chúng ta sẽ hạn chế quân đội Thổ Dục Hồn không cho vượt qua đường biên.
.Lần này thì Lộc Đông Tán quả thật không phản đối, ít nhất ngươi còn có thể tiến công lãnh địa của người ta, quân đội của người ta lại không thể phản công Thổ Phiên các ngươi, nếu nói chính xác, thì rõ ràng chính là hời cho Thổ Phiên các ngươi a!
.Nhưng sự thật là như thế sao, đương nhiên không phải, Thổ Dục Hồn hiện giờ sao có thực lực phản công, tuy nói là công phạt lẫn nhau, nhưng đây chẳng qua là tác chiến bằng kỵ binh, đương nhiên sẽ có vu hồi, từ đại cục, hết thảy mục đích chiến lược của Thổ Dục Hồn, đều tan rã bởi Thổ Phiên tiến công, ta không đánh phía sau ngươi, ngươi cũng không đánh phía sau ta, Thổ Dục Hồn đương nhiên nguyện ý đáp ứng, ta là sân nhà tác chiến, tiếp tế tiếp viện của ta đã ở sau người, đại quân các ngươi trùng trùng điệp điệp chạy đến quốc gia ta, tiếp tế tiếp viện, nhân lực vật lực vận chuyển đến tiền tuyến mà các ngươi cần hao phí rất nhiều, ta thì có thể vụng trộm mua lương thực từ Đại Đường, xem ai tiêu hao nhiều hơn được ai.
.Lộc Đông Tán trong lòng hiểu được, nhưng lời này ông ta nói ra miệng như thế nào, người ta đánh giặc ngay cả nước cũng không thể bỏ ra, bi thảm cỡ nào a! Nghĩ thầm rằng, tiểu tử này thật sự là quá độc ác.
.Kỳ thật Hàn Nghệ chính là muốn tiếp tục trì hoãn, đợi cho sau khi Tây Bắc ổn định, ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ tìm các ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận