Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1384.1: Thần tượng toàn dân

.Thật ra công chúa Hoằng Hóa muốn giữ Hàn Nghệ lại, tuyệt đối không phải Hàn Nghệ bỉ bựa, cũng chuyện thường tình của con người. Nếu công chúa Hoằng Hóa không muốn giữ Hàn Nghệ lại, vậy thì nguy hiểm rồi.
.Phải biết rằng những chính sách Hàn Nghệ đề xuất đều là mang tính đảo điên, nàng ta chẳng qua chỉ là một người chấp hành, cho dù nàng ta thông minh hơn nữa, đối diện với biến cách to lớn như thế, trong lòng nàng ta cũng hoàn toàn không có nắm chắc, có người sáng lập Hàn Nghệ này ở bên cạnh, trong lòng nàng ta cũng kiên định hơn một chút.
.Nhưng theo Hàn Nghệ thấy, cho dù bên phía Tô Định Phương không gửi thư đến, hắn cũng sẽ về Trường An thật sớm, không thể nào ở đây quá lâu, bởi vì trong nhà còn có hai thai phụ nữa.
.Thật sự là không có cách nào, lúc trước hiệp nghị bãi cỏ cũng là hắn định ra, hơn nữa lần này hắn lại nợ Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm một ân tình, hiện giờ người ta đã chủ động gửi thư đến rồi, thế nào thì hắn cũng phải sang xem thử.
.Còn về Thổ Dục Hồn, chẳng qua là một khâu trong kế hoạch của hắn mà thôi, hắn không thể bỏ hết thời gian quý báu của mình vào Thổ Dục Hồn được.
.Vì vậy, Hàn Nghệ đầu tiên là bảo Triệu Trì Mãn trở về phục mệnh, nhân tiện truyền tin tức hắn đi Tây Bắc đến Trường An, sau đó bèn dẫn theo Trần Thạc Chân, Tiểu Dã cùng với một số Cấm Vệ quân xuất phát đến An Tây Đại đô hộ phủ, hơn nữa còn đều là ăn mặc cải trang, bởi vì Hàn Nghệ là Tể tướng, nếu như quang minh chính đại xuất hành, trưởng quan các nơi đều mời hắn qua ngồi chơi, vậy thì phải đợi đến mùa quýt mới đến nơi.
.Hàn Nghệ biết sớm muộn gì mình vẫn sẽ đến thảo nguyên Tây Bắc, hắn sớm đã có dự tính này, bởi vì lúc đầu hiệp nghị bãi cỏ chỉ là ngộ biến tùng quyền, chắc chắn vẫn cần sự bổ trợ của rất nhiều chính sách, thảo nguyên mới có thể khôi phục được, chỉ hiệp nghị bãi cỏ thì có ý nghĩa gì. Chỉ là Hàn Nghệ không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn đột ngột như vậy.
.Còn nhớ lúc trước Tây Bắc khói lửa nổi lên bốn phía, chiến hỏa suốt ngày, khắp nơi có thể thấy bách tính lang thang vất vưởng, hoặc là xác chết nằm ven đường, hết sức khủng khiếp. Nhưng chỉ có hai năm trôi qua, trên thảo nguyên lại là sức sống bừng bừng, ở đâu cũng có thể nhìn thấy dê bò, thương đội đi lại không ngớt, vội vội vàng vàng mà đi, thật ứng với câu nói kia, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê.
.Không chỉ có như vậy, mấu chốt là đường đi cũng hết sức bằng phẳng dễ đi, và còn căn cứ theo tiêu chuẩn làm đường của Đại Đường, tận lực trồng cây cối hai bên đường, hết sức quy phạm, cho dù là kế bên, cũng có khắc chỉ thị chỉ đường trên tảng đá lớn, đâu có giống như trước đây, mênh mông vô bờ, cũng chẳng biết nên đi về bên nào. Bởi vì lúc đó bách tính thảo nguyên đánh trận đến nghèo nàn, bãi cỏ cũng nhất thời khó mà khôi phục, giờ có việc làm, có tiền cầm, có cơm ăn, mọi người đương nhiên sẽ tranh nhau, làm việc đương nhiên là bán sức, có nhiều người đang đợi công việc, cho nên việc sửa đường hết sức nhanh chóng.
.Một vùng phồn hoa như gấm!
.- Đây hết thẩy đều là công lao của ngươi.
.Trần Thạc Chân là một trong những người chứng kiến, nhìn thảo nguyên phồn hoa, đường xá quy phạm, cũng phá lệ tán dương Hàn Nghệ một câu.
.Hàn Nghệ thụ sủng nhược kinh nói: - Có thể nhận được lời khen ngợi của đại giáo chủ, ta nghĩ tối nay chắc ta mất ngủ rồi.
.Trần Thạc Chân nghe hắn âm dương quái khí, liền bất giác nổi giận, lườm hắn một cái, khẽ hừ nói: - Ngươi cũng đừng có đắc ý vênh váo, sách cổ có viết, không là người cùng tộc, tất có tâm địa khác nhau. Ngươi đã mang đến sự phồn hoa cho người Hồ, đợi khi người Hồ lớn mạnh lên, rất có thể sẽ mang đến sinh linh lầm than cho Trung Nguyên.
.- Cách nhìn của phụ nhân! Hàn Nghệ cười nói.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Câu này chính là xuất phát từ "Tả truyện", lẽ nào ngươi nói thánh nhân cũng là cách nhìn của phụ nhân sao?
.Hàn Nghệ đần mặt nói: - Tại sao không thể nói thánh nhân cũng là cách nhìn của phụ nhân?
.Trần Thạc Chân cạn lời, nàng ta dường như cũng nhớ ra, tên Hàn Nghệ này không đặt thánh nhân trong mắt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Từ Tần tới nay, dân tộc thảo nguyên và tộc Hán Trung Nguyên đã không ngừng phát sinh xung đột, chẳng lẽ Trung Nguyên vốn không từng có sinh linh lầm than sao?
.Trần Thạc Chân hơi nhíu mày, nói: - Ý của ngươi là, ngươi đây là ngược đường mà đi.
.- Ta đi, đó cũng coi là "đường"? Hàn Nghệ cười khẩy một cái, lại nói: - Ta hỏi cô, nếu trước đây huyện Thanh Khê không có xảy ra trận tai ương đó, cô cũng sẽ làm như vậy sao?
.Trần Thạc Chân đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nói: - Tất nhiên sẽ không.
.- Vậy là đúng rồi!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, cười nói:
.- Tại sao cô lại khởi binh, đạo lý rất đơn giản, bởi vì các cô không có cơm ăn, dù sao thì ngang dọc cũng là một cái chết, còn không bằng vật lộn một phen, sống được ngày nào hay ngày nấy.
.Trần Thạc Chân ngầm thừa nhận, bởi vì đây là sự thật.
.Lại nghe Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Nói cách khác, bần cùng, lạc hậu mới là đầu sỏ gây nên chiến loạn, có lẽ người dựng cờ khởi nghĩa là vì quyền lực, bởi vì hùng tâm tráng khí của bản thân mình, nhưng người mà y có thể lừa phỉnh, nhất định là người nghèo, người giàu không thể nào xung phong trận mạc vì y được. Ví dụ người giống như ta, cũng không nói đến ta là Tể tướng Đại Đường, chỉ riêng tài sản mà ta có, cô bảo ta đi đánh trận vì cô, cô đùa cái gì vậy, cái mạng này của ta đáng bao nhiêu tiền, thê tử ta xinh đẹp biết bao, ngày tháng tươi đẹp còn đang đợi ta, ta thà quyên góp một vạn quan cho triều, ta cũng không muốn cầm vũ khi xông pha trận mạc.
.Cùng lý đó mà nói, dân tộc trên thảo nguyên, trên cơ bản đều là dựa vào trời kiếm ăn, khả năng chống thiên tai còn yếu hơn bách tính Trung Nguyên ta, ít nhất Trung Nguyên còn có triều đình là hậu thuẫn vững chắc, ngoài cái này ra thì còn phải dựa vào tranh giành, cuộc sống này không cần nghĩ cũng biết. Tại sao bọn họ nhiều lần xâm phạm Trung Nguyên, không phải vì thâm thù đại hận gì đó, cho dù là thế hệ này có ân oán, nhưng qua mười đời rồi, không thể nào vẫn sẽ ghi nhớ. Mục đích chủ yếu bọn họ phát động chiến tranh, chính là bởi vì Trung Nguyên giàu có, có thứ để giành. Tại sao Trung Nguyên lại rất ít xâm phạm thảo nguyên, đạo lý cũng như vậy. Bách tính ở đây nghèo rớt mồng tơi, đến đây cũng chẳng cướp được gì. Nếu như thảo nguyên phồn vinh lên, mọi người đều có tiền, đều đang hưởng thụ, ai sẽ còn muốn lấy mạng đi đổi một miếng cơm ăn, đạo lý này thật ra cũng không khó để hiểu.
.Trần Thạc Chân cũng tỏ vẻ tán đồng, tướng quân có dã tâm đến mấy, một mình cũng không thể nào tạo phản, vẫn phải chiêu nạp binh mã, lừa phỉnh người khác bán mạng vì y, nhưng người có tiền chắc chắn sẽ không chạy đi làm lính. Lúc trước nàng ta cũng như vậy, nếu như không có trận hồng thủy đó, dẫn đến trên vạn bách tính không có nhà để về, đói rét giày vò, đừng nói nàng ta là Cửu Thiên Huyền Nữ giả mạo, cho dù nàng ta là thật, cũng sẽ không có ai theo nàng ta tạo phản, bởi vậy, ngươi không có cách nào ngăn chặn dã tâm của người có quyền có thế, nhưng ngươi có thể ngăn chặn bách tính bị bọn họ lừa phỉnh, đó gọi là nghèo thì suy nghĩ sẽ thay đổi.
.Nhưng cũng chính bởi vì như thế, Trần Thạc Chân lại càng cảm thấy tò mò hơn: - Nếu đơn giản như vậy, thì tại sao không ai nghĩ đến?
Bạn cần đăng nhập để bình luận