Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 263.2: Nguy cơ.

.Việc này cũng đã chấn kinh Trường An, từ triều Đường đến nay, chưa từng xuất hiện tình huống này, dùng cả một con ngõ để bán hàng, hơn nữa mở liền ba ngày, ngày nào cũng đắt hàng, đây quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
.Thật ra nguyên nhân cũng đơn giản, cứ nhìn tình hình xã hội hiện nay, ai ai cũng cần máy dệt vải, đây công cụ cần có trong gia đình, vậy nhưng, loại máy dệt vải này hiệu suất hơn, mua sớm một chút thì lời nhiều hơn, vải chính là tiền, kẻ ngốc cũng biết tính đến khoản này.
.Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời ngả về phía tây, bách tính lần lượt tản đi.
.Người vừa đi, ngõ Bắc hiện ra một cảnh tượng hỗn độn.
.Hàn Nghệ mau chóng cho những nhân viên kia đi ăn cơm, nước nóng đã đun xong, ăn xong thì mau chóng nghỉ ngơi, nhất định là mệt chết rồi.
.Đại sảnh hậu viện Phượng Phi Lâu, chỉ thấy bên trong ngồi đầy người, đều là thành viên trung tâm của Phượng Phi Lâu, ngoại trừ Hàn Nghệ, còn có Tang Mộc, Tá Vụ, Trà Ngũ, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Lưu Nga.
.- Tang Mộc, ngươi nói đi chứ! Chúng ta đã kiếm được bao nhiêu?
.Hàn Nghệ nhìn Tang Mộc đang đứng ở giữa, có chút buồn bực nói.
.Tang Mộc làm sao nói nên lời, nhìn số liệu trong tay, hai tay không ngừng run rẩy, hai mắt lưng tròng. Kiềm tiền rồi, cuối cùng đã kiếm tiền rồi, phải biết là trước đây, y làm bộ trưởng tài vụ này mà như đi trên băng mỏng, rất cực khổ, bởi vì luôn là bù tiền, ném tiền ra ngoài, đến tiền công cũng sắp không trả nổi nữa.
.- Ân công, chúng ta kiếm tiền rồi.
.Tang Mộc đã kìm nén hồi lâu mới nói ra một câu như vậy.
.Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: - Ta biết, ta biết, vấn đề là chúng ta đã kiếm được bao nhiêu.
.Tang Mộc hít thở một hơi sâu, coi như cũng thoáng bình phục lại tâm trạng của mình, lúc này run giọng đọc lên: - Hai ngày này chúng ta đã bán ra tổng cộng hai nghìn một trăm bảy mươi lăm cái máy dệt vải.
.Tất cả mọi người há miệng hít thở một hơi.
.Con số này thật sự quá kinh khủng.
.Tang Mộc tiếp tục thì thầm: - Trong đó máy dệt vải giá rẻ nhất chiếm một nghìn một trăm ba mươi lăm chiếc, loại bốn trăm tám mươi văn tiền, tổng cộng bán ra hai trăm mười lăm cái, loại tám trăm văn bán ra sáu trăm lẻ một cái, loại một nghìn năm trăm văn tiền bán ra một trăm sáu mươi tư cái, trừ đi tám trăm cái trữ hàng của chúng ta, tổng cộng chúng ta còn thiếu một nghìn ba trăm bảy mươi lăm cái, cụ thể bao nhiêu tiền, trước mắt chúng ta vẫn chưa tính ra, nhưng bước đầu ước chừng đại khái đã kiếm lời được bốn trăm quan tiền.
.Sau khi đọc xong, y vẫn còn lau khóe mắt, vụ này quá không dễ dàng rồi.
.Kỳ thật đây vẫn còn là dưới sự nhân từ của Hàn Nghệ, bởi vì máy dệt vải giá rẻ thật sự không kiếm được bao nhiêu tiền, thật ra hắn có thể bán cao hơn một chút, nhưng hắn không muốn, phương pháp kiếm tiền mà hắn có là không cần thiết phải đi đào tiền của dân chúng bình thường.
.Bộp bộp bộp!
.Hùng Đệ vỗ bàn tay nhỏ múp míp, nói: - Kiếm tiền rồi, kiếm tiền rồi.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiểu Mập, cười cười, nói: - Hiện giờ kiếm tiền rồi, đến lúc làm việc rồi. Trà Ngũ, chuyện tuyển người thế nào rồi?
.Trà Ngũ vẻ mặt đưa đám, nói: - Người tuyển đến rồi, nhưng xưởng mộc mới đó cũng không phải một ngày là có thể xây xong, chỗ không đủ dùng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Xem ra chỉ có áp dụng chế độ thay ca thôi.
.Lưu Nga nói: - Cái gì là chế độ thay ca?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là ban đêm một nhóm người làm, ban ngày một nhóm người làm.
.Trà Ngũ nói:
.- Nhưng xưởng mộc đều là gỗ, nếu buổi tối cũng phải làm việc, có thể sẽ rất nguy hiểm.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Vậy cũng không có cách nào, như vậy đi, trước mắt xưởng rèn vẫn còn khá thanh nhàn, không phải quá bận, ban đêm thì làm việc ở xưởng rèn, công tác phòng hỏa của chỗ đó rất tốt, ngươi đi nói với những thợ làm ca đêm đó mỗi tháng tăng thêm mười văn tiền, và bao một bữa ăn khuya.
.Trà Ngũ ừm một tiếng, nói: - Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Đúng rồi, ai bán nhiều nhất?
.Tang Mộc đột nhiên nhìn về phía Hùng Đệ.
.Hùng Đệ ngỡ ngàng chớp mắt, nói: - Tang Mộc thúc, thúc nhìn ta làm gì?
.Hàn Nghệ cũng là kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ là Tiểu Mập bán nhiều nhất?
.Tang Mộc gật gật đầu.
.- Ta?
.Hùng Đệ há miệng, bản thân mình cũng không thể tin được.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Tiểu Mập, không ngờ đệ còn bản lĩnh này.
.Hùng Đệ gãi đầu nói: - Đệ cũng không biết, đệ chỉ nói với bọn họ như Hàn đại ca huynh nói.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Giọng của đệ hình như không khàn mấy.
.Hùng Đệ ngu ngơ nhìn Hàn Nghệ, nói: - Tại sao lại khàn?
.- Ặc!
.Hàn Nghệ lập tức hiểu ra, nói nhiều ít đều đã rèn luyện ra rồi, nói chuyện đối với y mà nói là quá đơn giản, hơn nữa y lại thích nói, không có không kiên nhẫn, giải thích cũng tương đối rõ ràng, bởi vì y không biết giải thích đại khái, chỉ biết giải thích từng câu từng chữ, cho nên mọi người đều mong mua ở chỗ y, đây đúng là "thiên sinh ngã tài tất hữu dụng" nha (trời đã sinh ra ta thì nhất định có chỗ cần dùng đến ta), cười nói: - Tiểu Mập coi như xong rồi, đệ bắt đầu tính từ tên thứ hai, dù sao người tham gia bán hàng, cho mỗi người năm mươi văn tiền làm tiền thưởng, ba người đứng đầu, lần lượt thưởng ba trăm, hai trăm, một trăm. Còn về những thợ mộc đó, năm nay bắt đầu thi hành chế độ thưởng cuối năm, và hàng ngày tăng thêm chút thịt cá, cơm nhất định phải bao no, đừng tiếc.
.Tang Mộc nói: - Ân công, chúng ta không dễ gì mới kiếm được tiền, có phải nên tiết kiệm một chút không.
.Lưu Nga cũng gật đầu cái rụp. Thật ra Hàn Nghệ đối đãi với người làm đã coi là tốt nhất rồi, không tìm ra được người nào tốt hơn hắn, tiếp tục thêm nữa thì không có đạo lý rồi.
.Hàn Nghệ khoát tay nói: - Những cái này đều vẫn chỉ là tiền lẻ mà thôi, không cần tính toán so đo, cứ như vậy đi.
.Thứ nhất là tính cách của hắn, thứ hai là việc kiếm tiền đối với hắn mà nói cũng quá đơn giản, cho nên không sao hết.
.Đây vẫn là tiền lẻ? Tang Mộc muốn khuyên Hàn Nghệ vài câu, nhưng thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, biết là có khuyên cũng vô ích, vì thế cũng chấp nhận.
.Hàn Nghệ lại nhớ đến Lưu Nga, nói: - Lưu tỷ, ngày mai lại phải bắt đầu buôn bán rồi, lát nữa tỷ đi sắp xếp một chút. Ngoài ra, Trà Ngũ, người mua máy dệt vải sẽ không chỉ có như vậy thôi đâu, tiếp tục giữ lại ba quầy hàng, trước tiên cũng đừng dỡ bỏ bàn tư vấn.
.Lưu Nga, Trà Ngũ gật gật đầu.
.- Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi.
.- Ân công, ân công, việc lớn không hay rồi.
.Đúng lúc này, Đông Hạo đột nhiên xông vào, bỗng nhiên thấy có nhiều người như vậy, lời đến cửa miệng lại nuốt vào.
.Hàn Nghệ nói: - Đều là người một nhà, nói đi.
.Đông Hạo nói: - Tâm Nương bị người bắt đi rồi.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ nghe vậy quá sợ hãi, đột nhiên đứng dậy.
.Tâm Nương này không phải là người khác, chính là một trong năm ca kỹ giả điên hôm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận