Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 966.2: Hiệp nghị mục tràng

..
.Những thủ lĩnh bộ lạc này cũng đã mệt muốn chết rồi, hiện giờ cuối cùng cũng đã làm xong, không quan tâm là lãi hay là lỗ, đều xem như đã giải quyết xong một việc lớn, mọi người cũng đều trầm tĩnh lại, tận tình chè chén, vừa múa vừa hát, ở cái niên đại này, người Hán đều thích ở trong yến hội có nhảy múa, càng miễn bàn đến đám người Hồ kia, thì nhất định là phải có nhảy múa a.
.- Các vị! Các vị!
.Hàn Nghệ đột nhiên đi vào trung gian, chỉ thấy bên cạnh hắn còn đứng ba người, đúng là thành chủ Ngột Khả Liệt, cùng với Y Cố và Tạp Tư Mễ.
.Mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.
.Hàn Nghệ nói: - Các vị có khả năng còn không biết, trong lúc tại đây thảo luận, các ngươi ăn ở, cùng với rượu và thịt trong tay các ngươi hiện tại, đều là Ngột Khả Liệt, Y Cố và Tạp Tư Mễ ba vị miễn phí hiến cho, chúng ta nhất định phải kính bọn họ một ly, cảm kích hết thảy mà bọn họ đã làm cho chúng ta.
.Mọi người nghe thấy như vậy, lập tức nâng chén đưa về hướng đám người Ngột Khả Liệt kính chúc.
.Ba người bọn họ giống như thụ sủng nhược kinh, tiền này bọn họ thật sự là cam nguyện lấy ra, bởi vì trước kia bọn họ cho rằng, quân Đường không giết bọn họ, thì bọn họ cũng đã rất thỏa mãn rồi, hiện tại quân Đường chẳng những không có giết bọn họ, ngược lại ngay cả tài sản của bọn họ cũng không hề động đến, chút ít tiền ấy, thì được tính là cái gì chứ.
.Sau khi uống một hơi cạn sạch, Ngột Khả Liệt liền nói: - Đặc phái sứ và các vị đều quá đề cao ta, tiền này là ba người chúng ta chủ động bỏ ra đấy, không vì cái gì khác cả, cũng là bởi vì một phen dụng tâm lương khổ của Đặc phái sứ.
.Nói tới đây, y thở dài, nói: - Cho tới nay, tại thảo nguyên Mạc Bắc này, chiến hỏa cứ mãi không ngừng, nhưng chiến tranh đã mang đến cái gì cho chúng ta? Giết chóc, trốn chạy khắp nơi, không có nhà để về, không hề mang đến cho chúng ta một chút xíu chỗ tốt nào, cho dù chúng ta đoạt được bãi cỏ càng thêm rộng lớn, thì thân nhân của chúng ta cũng không trở về được, chúng ta cũng không có nhiều người như vậy để quản lý, đợi đến khi bộ lạc của chúng ta cường đại lên rồi, thì chiến hỏa lại bắt đầu nổ ra, vòng đi vòng lại, bãi cỏ ngược lại bởi vì chiến tranh mà trở nên hoang vu, không người chăn thả, ta thật sự là chán ghét chiến tranh. Bởi vậy khi Đặc phái sứ đề nghị để cho mọi người ký kết hiệp nghị mục tràng, phòng ngừa phân tranh tái khởi, lúc ấy ta liền cảm thấy, nếu Đặc phái sứ có thể làm được hết thảy những chuyện này, ta nguyện ý quyên ra tất cả tiền của bản thân, tiền này tiêu đi rồi, còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu đã đánh mất mạng rồi, thì đã không thể về được nữa.
.Những lời này khiến rất nhiều người đều cảm động lây, tuy nói người Hồ hiếu chiến, nhưng cứ luôn đánh giặc, thì mọi người cũng đều sinh ra cảm xúc chán ghét, bởi vì từ sau khi Đông Đột Quyết Hiệt Lợi bị giết, Tây Đột Quyết vẫn là chiến hỏa không hề ngừng lại, không đánh với Đại Đường, thì cũng là giao chiến lẫn nhau không ngừng, nhân khẩu cũng giảm đi, lần này giao chiến, mảnh địa khu người Hồ này ít nhất cũng có đến mấy vạn người chết trong chiến hỏa.
.- Nói rất hay!
.Hàn Nghệ sắc mặt ngưng trọng nói: - Ngột Khả Liệt tiên sinh nói đúng cực kỳ, kỳ thật chiến tranh chỉ là vì thỏa mãn dã tâm của vài người cực cá biệt, tuyệt đại đa số dân chúng không có khả năng lấy được ích gì từ chiến tranh, ngược lại sẽ bởi vì chiến hỏa mà trở nên cửa nát nhà tan. Vì sao ta vội vã mời các vị tiến đến thương định hiệp nghị mục tràng này, cũng là bởi vì Ngột Khả Liệt tiên sinh bọn họ nói cho ta biết, chiến hỏa ở mảnh địa khu này hơn phân nửa là bởi vì tranh đoạt bãi cỏ mà xảy ra. Bởi vậy muốn ngăn cản phân tranh, đầu tiên vẫn là pahri bắt tay vào làm từ bãi cỏ.
.Mặt khác, ta cũng hy vọng mượn hiệp nghị này, khiến mọi người biết rằng, triều đình vô cùng coi trọng các vị, và sẽ đem hết toàn lực, trợ giúp các bộ lạc khôi phục sản xuất, xúc tiến phồn vinh của một dải địa khu này. Ta biết rằng trong các ngươi có vài bộ lạc cũng từng xuất binh trợ giúp phản tặc A Sử Na Hạ Lỗ, nhưng ta càng thêm biết rằng, các ngươi cũng là vì cầu tự bảo vệ mình, mới phải làm như vậy. Đối với chuyện cũ này ta sẽ bỏ qua, từ ngày mai bắt đầu, các ngươi đưa danh sách người bộ lạc các ngươi tham chiến giao cho ta, nếu bọn họ may mắn không có chết trận, thì các ngươi liền đưa bọn họ mang về đi!
.Lời này vừa nói ra, mọi người một trận kinh ngạc, bọn họ luôn luôn nghĩ rằng, quân Đường không tìm bọn họ gây phiền toái đã coi như là tốt lắm rồi, cũng không nghĩ tới việc thỉnh cầu quân Đường thả tù binh của bộ lạc bọn họ!
.- Đặc phái sứ ngươi ngươi nói đều là sự thật?
.- Đương nhiên là sự thật.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trước đó không phải ta đã nói rồi sao, triều đình sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ các ngươi khôi phục sản xuất, mà mấu chốt của sản xuất là ở chỗ con người, bãi cỏ của các ngươi cũng cần người chăn thả không phải sao?
.Một đám thủ lĩnh bộ lạc không khỏi vui mừng quá đỗi.
.- Đây vẫn chỉ là tiếp theo!
.Hàn Nghệ khoát tay chặn lại, nói: - Theo Ngột Khả Liệt tiên sinh bẩm báo, địa khu này mọi người là vô cùng cần cù lao động, nhưng người dù cho có cần lao hơn nữa lại có thể thắng được trời, một khi xảy ra tuyết tai, không ít gia đình đều gặp phải khốn cảnh cửa nát nhà tan, cũng chính bởi vì vậy, một khi phát sinh tuyết tai, chính là khởi nguyên chiến hỏa. Kỳ thật ở Trung Nguyên cũng là như thế, triều đình chúng ta vẫn đang nghĩ biện pháp trợ giúp dân chúng Trung Nguyên chống cự thiên tai, đồng dạng, các ngươi cũng là con dân của Đại Đường ta, triều đình sẽ đối xử bình đẳng. Ta ở trong này cam đoan với các vị, trong vòng ba năm, loại tình huống này nhất định sẽ được giảm bớt, đương nhiên, ta cũng không nói là nếu thật sự xảy ra tuyết tai, thì cũng không có một chút tổn thất nào, tổn thất này là không tránh khỏi, triều đình cũng không ngăn cản được. Mà triều đình phải làm chính là, giúp các ngươi vượt qua tai nạn, giảm bớt tổn thất mà tai nạn mang đến, không đến mức không nhà để về.
.Thủ lĩnh những bộ lạc này lập tức sợ ngây người!
.Tuyết tai vẫn là địch nhân lớn nhất của người Hồ, một khi xảy ra tuyết tai, toàn bộ thảo nguyên đều sẽ gặp tình trạng phá sản, theo bọn họ, đây là điều không thể ngăn cản, chỉ có thể chịu đựng mà thôi, nhưng hiện giờ Hàn Nghệ nói cho bọn họ biết, có thể giúp bọn họ giảm bớt tổn thất, không khỏi mừng rỡ, nhưng lại cảm thấy thế này cũng quá là không thể tin nổi. Kỳ thật cái này cũng đúng là không thể tin nổi, người Hồ xảy ra tuyết tai, cơm cũng không có mà ăn, vậy chỉ có thể đi cướp đoạt, cướp của ai, còn không phải là cướp đoạt của người Hán đấy sao, đối với Trung Nguyên mà nói, bất kể như thế nào, thì vẫn phải giúp đỡ bọn họ, nói cách khác, mình cũng sẽ phải chịu liên lụy.
.- Triều đình triều đình thật có thể làm được như vậy?
.- Nhất định có thể được!
.Hàn Nghệ cam đoan nói: - Xin mọi người tin tưởng triều đình, và cho triều đình một ít thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận