Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 508: Đúng bệnh lừa dối

.Lần này mọi người dường như đã có chuẩn bị, mang theo không ít cờ, bài và các món đồ giải trí tới. Tuy ngoài của kiểm tra rất nghiêm ngặt. Nhưng vẫn chưa đạt tới cấp bậc của hoàng cung. Đối với những thứ không ảnh hưởng lớn đều cố ý làm như không nhìn thấy.
.Mọi ngươi chơi khá vui vẻ. Quan trọng là nhiều người như vậy, không thiếu người a. Chơi cái gì cũng đầy đủ người. Hơn nữa sau khi Uất Trì Tu Tịch đưa ra trừng phạt dọn dẹp ký túc xá. Mọi người đều chơi hăng say hơn. Đó thực là giết đỏ cả mắt. Dù sao bọn họ đều ghét nhất dọn dẹp vệ sinh.
.- Độc Cô công tử và Trưởng Tôn công tử tới rồi.
.Một học viên nhận tiền đi đứng gác chạy vào, dồn dập nói.
.Mọi người vội vàng thu dọn lại.
.Trong nháy mắt, trong ký túc xá người thì nói chuyện phiếm, người thì ngủ.
.Chốc lát sau, Độc Cô Vô Nguyệt và Trưởng Tôn Diên bước vào.
.Độc Cô Vô Nguyệt đưa tầm mắt nhìn qua, thản nhiên nói: - Mọi người lập tức quay về ký túc xá của mình. Sắp bắt đầu điểm danh rồi.
.Uất Trì Tu Tịch ha hả nói: - Vô Nguyệt, ngươi nói nhỏ như vậy, mọi người đều không nghe thấy.
.Kỳ thực y và Độc Cô Vô Nguyệt và Trưởng Tôn Diên đều là cùng thế hệ. Chỉ có điều Trường An thất tử tương đối sớm chín chắn. Hơn nữa thiên phú cực cao. Rất sớm trước kia đã chơi cùng với Ngô Vương Lý Khác bọn họ. Cực ít chơi cùng với người cùng thế hệ. Dần dà, liền làm cho bọn họ dường như cao hơn một thế hệ so với Uất Trì Tu Tịch bọn họ.
.Độc Cô Vô Nguyệt đưa đôi mắt cực kỳ lẳng lơ nhìn về phía Uất Trì Tu Tịch.
.Liễu Hàm Ngọc bên cạnh cũng khẽ kéo ống tay áo của Uất Trì Tu Tịch. Bởi vì tên nhóc Uất Trì Tu Tịch này mau nhìn phát dại ra rồi.
.Uất Trì Tu Tịch chợt ngẩn ra. Trong lòng thầm nghĩ, Ta rốt cuộc sao rồi. Y là một nam nhân a. Khẽ ho một tiếng, đứng dậy đi về ký túc xá của mình.
.Những người còn lại cũng đều quay về ký túc xá của mình.
.Độc Cô Vô Nguyệt dường như đã quen với ánh mắt vô cùng ghê tởm này. Mặt không chút thay đổi, vung tay lên, mấy tên tiểu quan bên cạnh lập tức bước lên điểm danh.
.Ước chừng trôi qua một khắc. Mấy tên tiểu quan bước tới, mấy người sau khi tính toán. Một người trong đó hướng về phía Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên nói: - Thư kí lang, giáo úy tổng cộngtổng cộng có hai trăm mười ba người chưa tới.
.Trưởng Tôn Diên chỉ gật gật đầu.
.Uất Trì Tu Tịch reo lên: - Độc Cô, Trưởng Tôn, những người bọn họ sẽ không tới đâu.
.Trưởng Tôn Diên khẽ cười nói: - Đa tạ ngươi đã cho biết. Các ngươi tiếp tục chơi bài đi. Phó Đốc sát hiện giờ còn chưa tới.
.Nói xong y và Độc Cô Vô Nguyện liền ra ngoài.
.Lưu lại một đống học viên đang há hốc miệng. Nhưng lập tức trong ký túc xá lại vang lên tiếng hoàn hô kích động. Kỳ thực cũng chỉ là đánh bài mà thôi.
.Độc Cô Vô Nguyệt nghe được tiếng hoan hô bên trong, hướng về phía Trưởng Tôn Diên nói: - Sao ngươi lại cho phép bọn họ làm như vậy?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Bởi vì cũng không ngăn chặn được. Có điều chơi bài cũng không ảnh hưởng gì lớn. Để cho bọn họ chơi đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu, nói: - Thực sự là không ngờ là có nhiều người không tới như vậy.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Tổng số người quả thực nhiều một chút. Có điều cũng trong dự liệu của Hàn Nghệ. Dù sao trong tay chúng ta cũng chỉ có từng đấy chỉ tiêu.
.Độc Cô Vô Nguyệt khinh thường nói: - Đám người này yếu đuối như vậy. Một chút khó khăn đã không chịu được rồi. Ở lại đây cũng không có tác dụng gì, đi sớm cũng tốt.
.Trưởng Tôn Diên hiểu rõ Độc Cô Vô Nguyệt. Biết nguyên tắc của y là thờ phụng người mạnh. Ha hả nói: - Chuyện này không đơn giản như vậy. Ta nghe nói trên buổi triều sớm hôm nay. Dường như là quan viên ngũ phẩm trở lên đều có một tấu chương tố cáo Hàn Nghệ. Đây là lần đầu tiên xuất hiện trong triều ta.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Vậy ngươi thấy chuyện này thế nào?
.Trưởng Tôn Diên như thoáng chút suy nghĩ nói: - Ta cho rằng chuyện này vẫn nằm ở bệ hạ. Hiện giờ dường như tất cả đại thần đều miệng phạt bút giết đối với Hàn Nghệ. Chuyện này đã không liên quan tới ai có lý hơn. Mà nằm ở thế lực của ai mạnh hơn. Mà Hàn Nghệ chỉ có thể dựa vào bệ hạ. Phải xem bệ hạ dự định thế nào rồi. Có điều ta cảm thấy bệ hạ nhất định sẽ giúp Hàn Nghệ. Nếu không như vậy, Hàn Nghệ sao dám làm như vậy. Nhưng rốt cuộc là sẽ xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết.
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu không hề nói.
.Cho đến sau khi trời tối Hàn Nghệ mới đi tới trại huấn luyện. Hắn hiện giờ có đặc quyền. Không còn sợ giới nghiêm ban đêm gì nữa. Hắn vừa tới liền có người nói với hắn. Có hơn hai trăm người không về trường đúng hạn. Hắn đối với chuyện này chỉ ồ một tiếng, không nói nhiều thêm nửa câu. Nhưng lại sai người đi gọi Dương Mông Hạo tới.
.Rất nhanh, Dương Mông Hạo liền đi tới ký túc xá của Hàn Nghệ.- Hànphó Đốc sát. Ngài tìm ta?
.Y cười nịnh, dường như đã chờ thời khắc này từ lâu.
.Tiểu tử ngươi nhiều lần lừa dối ta. Lần này ta sẽ lừa dối ngươi một phen. Hàn Nghệ cười nói: - Thiếu công tử, nơi đây đâu có người ngoài. Gọi Hàn Nghệ là được rồi. Ngồi đi.
.Thiếu công tử? Dương Mông Hạo nghe vậy vui vẻ, vội ngồi xuống.
.Hàn Nghệ nói: - Thiếu công tử.
.Dương Mông Hạo ha hả nói: - Ngươi gọi ta là tiểu Mông được rồi.
.Tiểu tử ngươi quả thật là nịnh bợ. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Tiểu Mông, ta đã vỗ ngực cam đoan trước mặt cha mẹ ngươi. Mới đưa được ngươi tới đây.
.Dương Mông Hạo có chút thấp thỏm nói: - Hình như ta không có chuyện gì sai chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Biểu hiện của ngươi xem như là tốt rồi. Nhưng không có điểm sáng, tức là không có biểu hiện xuất sắc nào, như vậy không được. Ngươi là người do ta tiến cử, dù sao cũng phải có chút nổi bật. Như vậy ta mới có thể diện a.
.Nổi bật? Dương Mông Hạo trong mắt sáng ngời, đĩnh đạc nói: - Điều này ta biết, nhưng trại huấn luyện này của ngươi không có gì nổi bật. Chạy một vòng thí có gì nổi bật. Ngươi nói đúng không?
.Ngươi quả thực là biết chém gió a. Có bản lĩnh thì ngươi chạy một lần số một ta xem xem. Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ có một cơ hội, ta lén nói với ngươi. Ngày mai ta sẽ tổ chức một đại hội biện luận, đây là một cơ hội tốt. Ngươi không thể bỏ qua.
.- Đại hội biện luận?
.Dương Mông Hạo có chút sững sờ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng rồi! Ngươi đừng nói với ta là ngươi sẽ không tham gia. Vậy thì ta sẽ không cho phép. Ngươi nghĩ xem, nếu như ngươi có thể dựa vào bản thân đối phó với mười người. Thậm chí còn hơn trăm người á khẩu không trả lời được. Lại vì bản thân hoàn thành phản công. Như vậy thì uy phong đến cỡ nào a.
.Dương Mông Hạo chính là thích những thứ này. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Sắp chảy nước miếng ra rồi.
.Tiểu tử! Còn không cắn mồi! Hàn Nghệ nói: - Ta nói thật với ngươi. Ai cũng không biết ngày mai ta tổ chức đại hội biện luận. Bao gồm cả Độc Cô Vô Nguyệt bọn họ. Chỉ có ngươi biết, đây là ưu thế của ngươi. Ngươi phải nắm cho chắc nha.
.Dương Mông Hạo nghe vậy ngẩn ra. Đây được coi là ưu thế gì a! Biết rồi thì thế nào, vấn đề là trong bụng không có trí thức a. Thực lực kém quá nhiều vo với Thôi Hữu Du bọn họ. Cười ha hả, nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi và tỷ tỷ của ta có quan hệ tốt như vậy. Dù sao ngươi cũng phải giúp ta một chút chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải ta đang giúp ngươi sao?
.Dương Mông Hạo nói: - Nhưng như này không khỏi là quá ít chứ. Ngươi dứt khoát làm người tốt đến cùng, dạy ta mấy chiêu. Thế nào?
.- Như vậy mà còn quá ít! Hàn Nghệ nghe vậy vẻ mặt do dự.
.Dương Mông Hạo tranh thủ nói:
.- Hàn Nghệ, ta biểu hiện tốt, ngươi cũng có thể diện. Phải không? Cho dù ngươi không nể mặt cha ta, mẹ ta và nhị thúc ta. Thì cũng nên nể mặt tỷ tỷ của ta chứ. Sao ngươi lại không làm người tốt đến cùng, dạy ta vài chiêu số. Ngươi có thể nói như vậy, việc này nhất định không làm khó được ngươi.
.- Như vậy a!
.Hàn Nghệ do dự một chút, mới nói: - Được rồi! Ta sẽ dạy ngươi mấy chiêu. Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ. Nhất định phải bảo mật cho ta. Bằng không Thôi Hữu Du bọn họ chắc chắn sẽ mượn chuyện này đả kích ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi trại huấn luyện.
.Dương Mông Hạo nói: - Ta ngốc a! Loại chuyện này sao có thể nói với người khác.
.Chuyện này Hàn Nghệ cũng hết sức tin tưởng Dương Mông Hạo. Chuyện khác hắn không dám tin. Dù sao miệng của tên này cũng không phải là kín lắm. Nhưng sở thích lớn nhất của y là khoác lác và tinh tướng. Y sao có thể tự đào hố chôn mình. Ngoắc ngoắc tay.
.Dương Mông Hạo mừng rỡ, vội đưa lỗ tai qua.
.Hàn Nghệ lập tức ghé vào lỗ tai y thì thầm. Trong lòng thầm cười, tiểu tử ngươi lúc đầu nhiều lần làm nhục trí thông minh của ta. Lần này làm bia đỡ đạn cho ta, chúng ta coi như là huề nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận