Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 963.1: Chiến tranh vẫn chưa kết thúc

..
.Từ đầu đến cuối, Hàn Nghệ đều tỏ ra hết sức khiêm tốn, hắn luôn lặp lại một quan điểm, đó là công lao của các người, không liên quan đến ta.
.Những tướng sĩ này nghe nói vậy đương nhiên là vui vẻ, bọn họ chính là hy vọng giao tiếp với kiểu thống soái này, không giành công lao, bởi vì những võ tướng này chỉ có thể dựa vào chiến công, nhưng có những thống soái, công lao đều vơ về phần mình, vậy thì không được lòng người rồi.
.Nhưng nói đi nói lại, công lao của Hàn Nghệ bày ra rõ ràng, ai xóa đi được, ngươi giành phần công lao này, ngươi cũng cũng không biết phải làm sao để giành, vậy thì đương nhiên nói những lời dễ nghe với Hàn Nghệ.
.Sau một hồi tán tụng lẫn nhau, một đám tướng sĩ liền hộ tống Hàn Nghệ vào thành.
.Người Túc Đặc Hồ1 trong thành đều tràn ra ngoài, đứng trước cửa nhà mình, cung cung kính kính, nhìn Hàn Nghệ bằng ánh mắt như nhìn một vị thần, bởi vì mấy ngày nay, tướng sĩ quân Đường bàn tán về trận chiến này suốt ngày, càng đồn thổi càng thần kỳ, bọn họ cũng có nghe nói, bọn họ nghĩ có phải là Hàn Nghệ biết tiên thuật gì đó hay không, vội vàng chạy ra quỳ lạy. (1: nền văn minh cổ xưa của người Iran và là một tỉnh của Đế chế Achaemenes Ba Tư, đứng thứ mười tám trong danh sách trên văn bia Behistun của Darius Đại Đế. Hồ Túc Đặc - Sogdiana được "liệt kê" là vùng đất thứ hai trong số những "vùng đất tốt và các quốc gia" mà Ahura Mazda tạo ra, sau Airyana Vaeja)
.Giả thần giả quỷ, Hàn Nghệ thật sự chưa từng phục ai, trước đây Trần Thạc Chân cũng giả thần không qua được Hàn Nghệ, cho nên mới có thảm bại Dương Châu!
.Sau khi vào thành, việc đầu tiên Hàn Nghệ làm chính là đi gặp Trình Giảo Kim. Cha con Trình Giảo Kim vẫn luôn ở trong thành Hằng Đốc, đều không tham dự trận đại chiến đó, nói là giam lỏng ông ta cùng với Vương Văn Độ, thật ra là giữ ông ta ở lại đây giam lỏng Vương Văn Độ, ở đây hơn nửa đều là bộ hạ của ông ta, ai có thể giam lỏng ông ta.
.- Ha ha! Tiểu tử ngươi đúng là đã quay về rồi, nếu ngươi có bất trắc gì, thì e là phần đời còn lại của lão phu sẽ phải sống trong áy náy mất.
.Trình Giảo Kim nhìn thấy Hàn Nghệ thì thật là hưng phấn cực kỳ, khi nói còn hứng khởi muốn vỗ vai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội vàng né tránh, hơi sợ nói: - Lão tướng quân, ta còn thương tích trên người, hôm nay thì đừng vỗ!
.- Hả?
.Trình Giảo Kim nhìn tay của mình, lại bật cười ha ha.
.Lão hồ ly này! Hàn Nghệ chửi thầm một câu trong lòng, đột nhiên nói: - Lão tướng quân, ta vốn tưởng rằng ta trở về, ngược lại ông sẽ còn không thấy vui, dù sao thì nếu ta không trở về, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích a!
.Câu này nói âm dương quái khí, Trình Giảo Kim ngẩn người, chớp mắt nhìn Hàn Nghệ, chán nản ngồi về chỗ, không vui nói: - Lão phu còn lâu mới bỉ ổi như ngươi nghĩ.
.Hàn Nghệ cười nhạt, cũng ngồi xuống, nhưng không lên tiếng.
.Trình Giảo Kim liếc nhìn hắn một cái, khuôn mặt già nua đỏ lên, thở dài: - Phải! Quả thực lão phu đã lợi dụng ngươi, nhưng lão phu làm vậy cũng là bất đắc dĩ, ngươi nói xem lúc đó lão phu có thể có cách gì được?
.Hàn Nghệ cũng không trách Trình Giảo Kim, dù sao thì nhìn từ kết quả, hắn mới là người thu lợi nhiều nhất, nhưng đây là hắn dùng tính mạng để giành được, cũng không cần phải cảm kích ai, nói: - Lão tướng quân đã quyết tâm rút khỏi triều đình sao?
.Trình Giảo Kim thở dài một tiếng: - Tiểu tử ngươi còn có thể quở trách lão phu rồi, lão phu còn có mặt mũi nào dẫn binh nữa. Với lại, lão phu cũng đã chừng này tuổi rồi, nghĩ ra cũng không sống được mấy năm nữa, nhân lúc còn có thể ăn có thể ngủ, thì cứ hưởng thụ thanh phúc vài năm thôi. Chỉ là nếu không có ngươi trợ giúp, chỉ sợ lão phu sẽ hối hận cả đời, đến lúc cuối đời rồi mà cũng không thể giữ được khí tiết, cảm giác này ngươi không biết được đâu.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta hỏi như vậy, không phải là ta muốn níu giữ lão tướng quân, hoàn toàn ngược lại, ta cho rằng lão tướng quân sớm nên thoái vị nhường chức rồi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước là định luật xưa nay không đổi, các người đã chinh chiến mấy chục năm vì quốc gia rồi, cũng đã đến lúc hưởng thụ một chút rồi, nếu cứ dùng dằng không đi, thì những người trẻ tuổi cường tráng chúng ta cũng không thể đền đáp quốc gia, kiến công lập nghiệp. Cho nên trong các khai quốc công huân thế hệ trước, ta chỉ khâm phục Vệ Quốc Công Lý Tĩnh và Ngạc Quốc Công Uất Trì Cung, chỉ có họ làm được việc công thành thân thoái, giống như đám người Phòng Huyền Linh, tuy có thể chết già nhưng vì quá nhớ nhung quyền thế mà làm hại con cháu đời sau.
.Trình Giảo Kim sửng sốt hồi lâu, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng Hàn Nghệ sẽ nói như vậy, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Tiểu tử ngươi đúng là càng ngày càng đáng ghét rồi, cho dù trong lòng ngươi nghĩ như vậy, ngươi cũng không cần thiết phải nói ra a!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Bệ hạ chính là vì quá hàm súc, không nói ra rõ ràng dứt khoát, mới dẫn đến khốn cảnh mà lão tướng quân phải đối mặt hôm nay, sai lầm này rõ ràng trước mắt, tại sao ta còn phải biết sai mà vẫn phạm sai lầm.
.Trình Giảo Kim bộ dạng phục tùng trầm ngâm trong chốc lát, thở dài: - Ngươi nói không sai a, con người ta luôn khó có thể buông bỏ quyền lực, lão phu cũng như thế a. Nói xong, ông ta đột nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, cười tủm tỉm nói: - Nói như thế, tiểu tử ngươi dự định vào trong quân rồi.
.- Ta nói câu này khi nào ? Hàn Nghệ giật mình nói.
.- Lúc nãy ngươi đã nói rồi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, một khi lão phu lui xuống, không phải tiểu tử ngươi có cơ hội rồi sao.
.- Đưng đưng đừng!
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Bản thân ta có bao nhiêu phân lượng, trong lòng ta hiểu rõ, lần này là ta mèo mù vớ cá rán, nhưng cũng suýt nữa thì mất mạng, đâu có thể chơi như vậy mãi được, việc dẫn binh đánh trận này không thích hợp với ta, ta không thể nào lãnh binh đánh trận, việc này vĩnh viễn không thể được.
.Trình Giảo Kim thấy hắn thần sắc kiên quyết, nói: - Tiểu tử ngươi trong lòng toàn chủ ý xấu, vốn cũng thích hợp với triều đình, chỉ là chỉ là lão phu không đành lòng để tài hoa của ngươi lãng phí hết vào những cuộc tranh đấu trên triều đình.
.Hàn Nghệ nói: - Đa tạ lão tướng quân khích lệ, mặc dù ta không thấy như vậy. Dừng một chút, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Lần này ta đến để xin chỉ thị của lão tướng quân, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
.Trình Giảo Kim vung tay lên nói: - Ngươi làm chủ là được rồi.
.Hàn Nghệ khẽ đảo mắt, nhưng lại không vui nói: - Vậy cũng cần ta có năng lực này a, vấn đề là ta còn không biết đánh trận là chuyện thế nào, làm sao làm chủ?
.Trình Giảo Kim sách một tiếng, nói: - Tiểu tử ngươi hồ đồ à, thủ hạ của ngươi cả đời năng chinh thiện chiến như thế, ngươi không đi hỏi bọn họ, ngược lại còn hỏi một lão già ta đây, ngươi cũng đã nói, Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
.- Thủ hạ của ta!
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt.
.- Đợi đã!
.Trình Giảo Kim đột nhiên bừng tỉnh, cả giận nói: - Tiểu tử ngươi đây là quy chụp lời ta nói a, ban đầu chúng ta thương định chỉ là làm sao để tránh được một trận giết chóc, nhưng ngươi lại tự ý xung phong đến đại doanh quân địch, hơn nữa, ngươi còn căn dặn đám người Tô Định Phương giết chết A Sử Na Hạ Lỗ, và còn bảo bọn họ khảo vấn tù binh, rõ ràng ngươi đã có kế hoạch, còn ở chỗ lão phu giả vờ giả vịt, đúng là xảo trá a! Được rồi, được rồi, nếu lão phu muốn ra ngoài, đâu phải đợi đến hôm nay, lúc đầu lão phu đã không đứng ra, càng huống hồ là bây giờ, ngươi đừng ở đây thăm dò lão phu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận