Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 591: Tinh thần đoàn đội.

.Đây có thể xem là lần đầu tiên Hàn Nghệ nói năng đường hoàng nhất kể từ khi huấn luyện doanh được thành lập đến nay. Trước kia giữa bọn họ luôn đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung, các học viên mặc kệ Hàn Nghệ nói cái gì, chỉ cần là Hàn Nghệ nói, bọn họ đều có xu hướng mâu thuẫn, Hàn Nghệ cũng mặc kệ bọn họ đang suy nghĩ gì, lợi dụng các loại thủ đoạn tới đe dọa để bức bách bọn họ, đùa bọn họ vô cùng thê thảm.
.Tuy nhiên nói gì thì nói, bọn họ trong quãng thời gian Hàn Nghệ không có ở đây, bắt đầu đem lực chú ý đặt lên vấn đề huấn luyện, đặt lên trên vấn đề sinh hoạt, mà không phải cả ngày nhớ kỹ phải đối kháng với Hàn Nghệ như thế nào, bởi vậy cũng dần dần thích ứng với cuộc sống tập thể này, loại cuộc sống đại gia đình này cho bọn họ một loại cảm giác trước nay chưa từng có, bọn họ cũng bởi vậy mà sinh ra một loại tình cảm càng thêm sâu đậm.
.Mặc dù Hàn Nghệ hủy bỏ lễ Chú mục, bọn họ cũng không muốn rời khỏi, bởi vì nếu trở về cũng trở lại lối sống phóng túng, tranh giành tình nhân lúc xưa, mà bọn họ thì sớm đã mệt mỏi, cứ như Nguyên Liệt Hổ đang đứng cạnh đó vậy, hơn nữa trải qua lần quậy phá tưng bừng lần trước, gia trưởng của bọn họ cũng đã cho thấy không hề muốn bọn họ về nhà chút nào.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Phần trên chính là tổng kết cho giai đoạn thứ nhất của ta, điều kế tiếp muốn nói đến là giai đoạn huấn luyện thứ hai, trước đó, huấn luyện doanh của chúng ta sẽ đưa vào chế độ đại đội trưởng, chúng ta sẽ một lần nữa phân tổ cho các ngươi, và ủy nhiệm hai mươi người làm đại đội trưởng, chính thức lấy đội làm đơn vị cơ sở, như vậy không chỉ để dễ dàng cho việc quản lý, mà càng vì rèn luyện năng lực quản lý của các ngươi. Phía dưới ai bị điểm danh thì bước ra khỏi hàng —— Uất Trì Tu Tịch.
.Uất Trì Tu Tịch sửng sốt, khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói lại một lần nữa:
.- Uất Trì Tu Tịch.
.Uất Trì Tu Tịch lúc này mới xác định bản thân không có nghe lầm, khẩn trương đứng dậy.
.- Lư Khai Minh
.Lư Khai Minh so với Uất Trì Tu Tịch còn khiếp sợ hơn một ít, bởi vì về phương diện thân thể thì y còn không bằng rất nhiều người, không thể xem là rất ưu tú được, thật không ngờ trách nhiệm đại đội trưởng này lại rơi ở trên đầu mình.
.- Dương Mông Hạo!
.Tiểu tử Dương Mông Hạo này thật ra không có bất kỳ kinh ngạc gì, cảm thấy điều này chính là đương nhiên, lập tức đứng dậy, hưng phấn muốn chết.
.- Ngôn Hào!
.- Có!
.Hàn Nghệ một hơi điểm danh hai mươi người, lại hướng hai mươi người này nói:
.- Các ngươi trở thành nhóm đại đội trưởng đầu tiên của trại huấn luyện hoàng gia, đương nhiên, nếu các ngươi cảm thấy bản thân không thể đảm nhiệm..., có thể đề xuất, đây không có vấn đề gì.
.Đây là thăng chức nha, thằng ngốc mới từ chối!
.Có điều có người lại không phục.
.Nghe có một người nói:
.- Phó đốc sát, an bài này của ngươi không khỏi có chút bất công.
.Người nói chính là Liễu Hàm Ngọc.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Xin lắng tai nghe.
.Liễu Hàm Ngọc nói:
.- Ta cho rằng kỳ thật còn có rất nhiều người so với một vài người trong bọn họ còn ưu tú hơn, tỷ như Thôi Hữu Du, Tiêu Hiểu, Vi Phương mấy người đó. Không biết phó đốc sát dựa trên cái gì mà an bài?
.Đám người Thôi Hữu Du, Tiêu Hiểu mặc dù không hề lên tiếng, kỳ thật lấy cá tính của bọn họ, cũng không ham gì cái danh đại đội trưởng này, bọn họ trước đó cũng còn đang suy nghĩ, có nên làm cái chức đại đội trưởng này hay không, nào ngờ Hàn Nghệ lại trực tiếp không để mắt đến bọn họ, không có phần của mình nên trong lòng bọn họ khẳng định rất khó chịu, ta có thể không cần, nhưng ngươi không thể bỏ qua ta.
.Không ít người đều gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Điều ngươi nói cũng có được đạo lý nhất định, Thôi Hữu Du, Tiêu Hiểu bọn họ ở trong phương diện huấn luyện thật sự vô cùng xuất sắc, ta đây biết hết. Nhưng ta chọn lựa đại đội trưởng, là xuất phát từ khía cạnh tổng hợp mà suy xét, chứ không chỉ dựa trên phương diện thiên phú, tuy rằng Thôi Hữu Du, Tiêu Hiểu, Vi Phương ba người xét về vấn đề cá nhân hiển nhiên cực kỳ ưu tú, nhưng bọn họ lại không quá hòa hợp với mọi người, bọn họ chỉ muốn giành thứ tốt về phía mình, còn người khác ra sao hay như thế nào, bọn họ sẽ không muốn quan tâm, bọn họ vẫn còn khuyết thiếu tinh thần tập thể. Mà điều kiện tiên quyết cần có của một đại đội trưởng chính là tinh thần tập thể, là tinh thần trách nhiệm, như hai người Uất Trì Tu Tịch và Dương Mông Hạo, bọn họ có khả năng truyền thụ đến người bên cạnh, đây là thí dụ điển hình để thuyết minh cho điểm này.
.Uất Trì Tu Tịch ghét nhất là phải giặt quần áo, lúc ở đây, mỗi khi giặt quần áo y đều oán giận từ đầu đến đuôi, nhưng oán giận thì oán giận, y vẫn luôn dùng một tinh thần vô cùng nghiêm túc mà giặt quần áo, hơn nữa cũng biết khiêm tốn thỉnh giáo mọi người, mặc dù là lén lén lút lút hỏi người ta, nhưng điểm trọng yếu hơn chính là thường thường lôi kéo được không ít người một đám cùng đi giặt quần áo, đây là một loại tinh thần tập thể, đây là một loại năng lực kêu gọi mọi người.
.Uất Trì Tu Tịch kinh ngạc nói:
.- Sao ngươi lại biết?
.Hàn Nghệ cười đáp:
.- Là lão sư phụ trách sinh hoạt nói cho ta biết.
.Uất Trì Tu Tịch nghe thế liền cười ha hả:
.- Đúng đó, không phải bản thân ta khoác lác, nhưng nói về phương diện kêu gọi người khác, quả thật khó kiếm được ai có thể qua mặt ta.
.Ngươi cứ việc khoa trương! Hàn Nghệ không thèm để ý đến y, nói tiếp:
.- Tiếp đến là Dương Mông Hạo, ở thời điểm ban đầu, rất nhiều người đều muốn thối lui, bọn họ không muốn cứ ở mãi chỗ này, đây là một loại cảm xúc tiêu cực, nhưng Dương Mông Hạo lại khích lệ bọn họ, hy vọng bọn họ có thể kiên trì thêm nữa, đã mang đến cho họ một loại năng lượng tích cực. Mà đám người Thôi Hữu Du, Tiêu Hiểu, Vi Phương lại không có được loại khí chất lãnh đạo này, bọn họ vĩnh viễn chỉ một mình hành động, hoặc là kiếm những người có mối quan hệ khá thân cận với bản thân cùng ở chung một chỗ, ta dám cá có rất nhiều đệ tử chung quanh còn chưa từng nói với họ một lời nào, bọn họ thậm chí ngay cả tên của những học viên ở ký túc xá bên cạnh còn không nói được, ngươi bảo ta như thế nào dám ủy nhiệm cho bọn họ làm đại đội trưởng?
.Những lời này vừa nói ra, Liễu Hàm Ngọc lập tức kinh ngạc không nói thêm gì nữa, chỉ biết cúi đầu xuống.
.Hàn Nghệ lời nói xoay chuyển, lại nói:
.- Tuy nhiên điều này cũng không phải không thể thay đổi, nếu bọn họ làm không tốt, hoặc giả có người so với bọn họ còn xuất sắc hơn, ta nhất định sẽ đổi lại cho thích hợp. Tiếp theo là đến phần của huấn luyện viên của các ngươi, y sẽ đeo nhãn hiệu đại đội trưởng cho các ngươi.
.Dương Mông Hạo hưng phấn nói:
.- Còn có đeo nhãn hiệu sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu đáp:
.- Dù sao Tổng đốc sát không phải lúc nào cũng có mặt ở đây, ta không thể không nghĩ ra một biện pháp giúp y chỉ nhìn một cái liền phân biệt được ai là đại đội trưởng!
.Hắn lại không kìm nổi mà trêu chọc Trình Xử Lượng một phen, khiến không ít đệ tử đều lén lút cười trộm.
.Kế tiếp chính là nghi thức trao nhãn hiệu đội trưởng, tuy là nhãn hiệu dành cho đại đội trưởng, nhưng thật ra Hàn Nghệ lại không có tâm tư thiết kế gì cho đặc biệt, chỉ dùng một khối vải trắng vuông vức, mặt trên đánh dấu bằng ba vạch đỏ, dùng dùng kim băng ghim lên trên cánh tay. Được rồi, Hàn Nghệ không cẩn thận lại phát minh ra một thứ của người hiện đại rồi.
.Thế mà đám người Uất Trì Tu Tịch lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn, bởi vì điều này khiến cho bọn họ trở nên không giống bình thường rồi, nhìn vào thế nào cũng cảm thấy oai hùng cực kì nha.
.Cùng lúc đó, trong đội ngũ cũng quăng đến đây không ít ánh mắt hâm mộ.
.Đương nhiên, bọn Uất Trì Tu Tịch cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác đắm chìm trong ánh mắt hâm mộ này.
.Sau khi đeo xong nhãn hiệu cho các đại đội trưởng, Hàn Nghệ đưa cho mỗi người trong bọn họ một phần danh sách, bảo bọn họ tổ chức và thành lập đội ngũ của mình, hay nói cách khác chính là đem nhiệm vụ xếp hàng giao cho bọn họ.
.Bởi vì ở thời điểm phân đội lúc đầu, là dựa theo giai cấp mà phân ra, thứ tộc cùng thứ tộc, quý tộc cùng quý tộc, để tránh tạo nên những xung đột không cần thiết, nhưng đây chỉ là ngộ biến tùng quyền, Hàn Nghệ cũng không hy vọng bầu không khí giai cấp hiện diện ở đây, bởi vậy lần này tính toán đưa bọn họ dung hợp cùng một chỗ.
.Nhưng tinh thần quý tộc mấy trăm năm sao có thể dễ dàng bị đánh phá như vậy, Vi Phương bị phân ở tổ của Ngôn Hào ngay lập tức ý kiến:
.- Phó Đốc sát, ta không muốn ở tổ này.
.Ngôn Hào nhất thời vẻ mặt xấu hổ, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
.- Phục tùng!
.Hàn Nghệ nhíu lông mày quát, chỉ nói ra hai chữ này. Kỳ thật còn có nửa câu sau hắn vẫn chưa nói ra, chính là —— hoặc là rời khỏi.
.Vi Phương há hốc miệng, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, tuy vậy trong lòng y cũng buồn bực, chính mình vì sao lại bị Hàn Nghệ dọa sợ, kỳ thật điều này chỉ là chính bản thân y không muốn thừa nhận thôi, trong lòng của y đối với Hàn Nghệ xác thực tồn tại một loại cảm giác sợ hãi, dù sao Tiêu Hiểu, Uất Trì Tu Tịch đều phải chịu trừng phạt "Tàn khốc", ở trong này Hàn Nghệ cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
.Mà trong lúc các đại độij trưởng đang kiểm kê lại danh sách, thì binh lính cũng chiếu theo danh sách đó mà gắn lên Tường Vinh Quang những thẻ Vinh quang, bày biện ra hai mươi cái thẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận