Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1240.1: Nguyên Ưng cặn bã

.Nguyên gia bảo!
.Bên trong nghị sự đường, các lão già như Nguyên Hi, Nguyên Nhạc, Nguyên Hạc, Nguyên Kỳ đều tề tựu đông đủ. Ngoài những người này ra, còn có một người, người này chính là Nguyên Ưng luôn luôn ngang ngược càn rỡ, chẳng qua trước đây ông ta ngẩng đầu nằm trên ghế, hôm nay ông ta lại cúi đầu, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy hai bên má chồng chất rất nhiều vết hằn năm ngón tay.
.- Thiên Thủy Tần thị, Lang Gia Vương thị, Trần Quận Tạ thị, Lạc Thủy Tư Mã thị, tiểu quận chúa của gia tộc A Sử Na, Phi Nhi con trước đây cũng đúng là không thổi phồng nửa câu, xem ra nam thiên địa bắc này con đều đã đi qua, còn không chỉ là đi qua mà thôi, ha ha, nhị bá tự cảm thấy hổ thẹn a!
.Nguyên Nhạc tính cách rộng rãi cũng chưa từng nhìn thấy hình thái này của Nguyên Ưng, không nhịn được mà trêu chọc.
.Từ trước đến nay chỉ có Nguyên Ưng trêu chọc người khác, cực ít bị người khác trêu chọc, rất là khó chịu, ngẩng đầu lên: - Nhị bá, người muốn con nói bao nhiêu lần nữa, đây đều là Hàn Nghệ cố ý gài bẫy con, hắn mới là đầu sỏ gây họa, các người không đi tìm hắn mà hỏi, ngược lại còn ở đây cười nhạo con, các người có phải là trưởng bối của con không a!
.- Đúng vậy! Hàn Nghệ cũng giúp lão hủ gài bẫy ba đứa chất tôn. Nguyên Hi không mặn không nhạt nhìn Hàn Nghệ.
.- Cái này cái này đương nhiên không phải hắn gài bẫy a! Nguyên Ưng lại cực kỳ nghiêm túc nói:
.- Đây đây chính là con thân sinh, đại bá, việc này người nhất định phải tin con, người nhìn xem Tựu Nhi có đôi mắt giống con như vậy, và cả Linh Nhi, phấn điêu ngọc trác, lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân, ngoài con ra, còn ai có thể có khả năng này.
.- Ta còn dám tin con sao? Nguyên Hi giận nói: - Ta nhớ trước đó rất lâu đã căn dặn con, con chơi thì chơi, nhưng đừng để liên lụy đến Nguyên gia chúng ta, nhưng con giỏi lắm, còn chuyên môn đụng đến những tiểu thư khuê các này, lỡ như trưởng bối của họ đều tìm đến cửa, con bảo cái mặt già này của ta để đi đây đây hả!
.Nguyên Ưng buồn bực nói: - Đại bá, mấy năm nay còn đều ở Trường An, không có ra ngoài, mà trước đây chỉ có Mộ Vân lúc đó mang thai là con biết, nhưng con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tựu Nhi. Con của Hồng Mai và Linh Lung thì con thật không biết, họ mang thai liền rời xa con.
.Nguyên Hạc vừa giận vừa buồn cười nói: - Phi Nhi, con đúng thật là khốn khiếp, đoán chừng cũng không chỉ có ba đứa này thôi nhỉ.
.Nguyên Ưng không vui nói: - Tứ bá, trước giờ con cũng đều thừa nhận con là một đồ khốn khiếp, có mấy lần người từng nghe con mình là quân tử?
.- Con còn dám cãi!
.Nguyên Hi hai mắt trợn trừng.
.Nguyên Ưng nghiêng đầu đi, ra sức gãi đầu, bình thường chối tội thì chẳng sao, nhưng hôm nay ông ta cũng thật không dám quá phách lối.
.Đúng lúc này, một quản gia đi đến: - Lão gia, vợ chồng son cô gia đến.
.- Tên khốn khiếp này còn dám tới.
.Nguyên Ưng thình lình nhảy lên, oang oang mắng to.
.- Con ngồi xuống cho ta!
.Nguyên Hi giận quát một tiếng, nói: - Việc này tự ta sẽ hỏi rõ ràng, nếu con còn dám làm càn, ta nhất đinh không tha cho con. Đối mặt với Nguyên Ưng vui giận thất thường này, ông cũng thật có chút thiếu tự tin.
.Hiện giờ Nguyên Ưng có việc cầu người, không thể không khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của Nguyên Hi, nhưng hai mắt vẫn lộ ra hung quang, Nguyên Ưng ông ta là người thế nào, cũng chưa từng bị người khác đùa bỡn chật vật đến như vậy.
.Nguyên Hi thoáng thở phào trong lòng, nói: - Cho bọn chúng vào đi.
.Chỉ chốc lát sau, Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn đi đến.
.Nguyên Ưng vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, nắm chặt nắm tay kêu cách cách, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tiểu tử ngươi chết chắc rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Sao Nguyên bảo chủ lại nói câu này chứ? Ủa, Nguyên bảo chủ, mặt của ông làm sao thế?
.- Oa ha ha, ta phải giết ngươi!
.Nguyên Ưng đã sắp điên rồi, ông ta cần gấp một đối tượng để phát tiết, Hàn Nghệ không thể nghi ngờ gì là ứng cử viên tốt nhất.
.- Đại ca, huynh dừng tay đã!
.Nguyên Mẫu Đơn khẩn trương chắn trước người Hàn Nghệ. Nguyên Ưng liếc mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn, đương nhiên ông ta nghĩ đến tiểu muội đã bán đứng ông ta, nhưng ông ta sẽ không trách Nguyên Mẫu Đơn, vĩnh viễn sẽ không, trong lòng ông ta mặc nhận là Hàn Nghệ giật giây Mẫu Đơn, lại không biết lúc ban đầu là Nguyên Mẫu Đơn tìm Hàn Nghệ liên hợp trả thù ông ta.
.Hàn Nghệ làm sao có thể để Nguyên Mẫu Đơn chắn trước người mình, vậy thì thật là quá mất mặt rồi, đi lên phía trước: - Nguyên bảo chủ, ông muốn giết ta, tốt xấu gì ông cũng phải cho ta một lý do chứ!
.Nguyên Ưng chỉ bàn tay to:
.- Ngươi dám nói hôm qua ngươi không bỏ thuốc vào rượu?
.Hàn Nghệ vẻ mặt oan uổng nói: - Nói đùa gì vậy, tại sao ta phải bỏ thuốc vào trong rượu, ta điên rồi sao?
.- Ngươi rõ ràng chính là trả thù!
.Nói được một nửa, Nguyên Ưng đột ngột phanh xe lại, chột dạ liếc mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.Hàn Nghệ nghiêng tai hỏi: - Trả thù cái gì, Nguyên bảo chủ ông nói rõ ràng một chút đi!
.- Tiểu tử ngươi có gan. Không hổ là muội phu của Nguyên Ưng ta, tốt, tốt, tốt! Việc này tuyệt đối chưa xong.
.Nguyên Ưng vừa gật đầu vừa chỉ vào Hàn Nghệ. Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Ta hoàn toàn không hiểu ông đang nói gì?
.Nguyên Hi đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, rốt cuộc chuyện hôm qua là thế nào?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Bẩm đại bá, hôm qua con cùng Nguyên bảo chủ bàn bạc một chút việc riêng, còn về là chuyện gì, đại bá người vẫn phải hỏi ông ta, là ông ta nhờ con làm giúp ông ta chút chuyện nhỏ. Còn về phần ông ta nói con bỏ thuốc vào rượu, con thật sự không hiểu tại sao ông ta có thể ngang nhiên như vậy. Còn nhớ lúc đó căn bản là con còn không dự định uống rượu với ông ta, bởi vì hôm đó con còn có việc phải làm, là ông ta oang oang đòi uống rượu, con mới tận tình chủ nhà, cùng ông ta uống hai chén, vừa mới uống rượu một lúc, con có việc phải đi, Nguyên bảo chủ cũng rời đi cùng con. Nói xong hắn lại nhìn Nguyên Ưng nói: - Nguyên bảo chủ, ta không có nửa câu nói ngoa chứ.
.Nguyên Ưng giận quá thành cười nói: - Tiểu tử ngươi được lắm!
.Đạo hạnh thật là quá sâu rồi, chơi ngươi, ngươi còn phải nói ra thản nhiên như vậy.
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói:
.- Phi Nhi, Hàn Nghệ người ta đều không có tìm con uống rượu, là con chủ động đòi uống rượu, Hàn Nghệ còn uống cùng con hai chén, con nói Hàn Nghệ bỏ thuốc vào rượu, việc này làm sao có khả năng.
.- Được được được!
.Nguyên Ưng ra sức phất tay: - Nhị bá, người cũng đừng nói nữa, lần này coi như là con gặp hạn, Nguyên Ưng con sẽ không thua được, con không truy cứu, lần sau chúng con lại so tiếp là được.
.Nguyên Mẫu Đơn lần đầu tiên nhìn Nguyên Ưng trước nay lấy việc chỉnh người làm vui vậy mà lại bị Hàn Nghệ bức đến mức này, cũng không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc.
.Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này! Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một ý cười.
.Nguyên Hi hồ nghi mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Đúng rồi, Hàn Nghệ, sao con lại tới đây?
.Đối mặt với lão cáo già Nguyên Hi, Hàn Nghệ không dám dây dưa, nghiêm mặt nói: - Con vốn muốn tìm Mẫu Đơn bàn chuyện nghiên cứu giống lúa, bên Hiền giả lục viện đã chuẩn bị xong rồi, nhưng con dường như lại có thêm mấy vị đại tẩu, đang nghĩ có cần đi bái hội một chút hay không.
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói: - Con cũng đừng có đi góp náo nhiệt, con không nhìn thấy cái mặt Phi Nhi sao.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thì cũng nhìn thấy rồi, cũng rất hài hòa.
.Nguyên Hạc, Nguyên Nhạc lúc này bật cười ha hả.
.Nguyên Ưng đã nhận gặp hạn rồi, buồn bực không nói, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem trả thù như thế nào.- Được rồi! Nguyên hi cảm thấy người một nhà, ném đá xuống giếng không hay lắm.- Các người xem, việc này nên làm sao bây giờ?
.Nguyên Ưng lập tức nói: - Đại bá, Tựu Nhi chúng nó đều là chất tôn của người, người còn không biết xấu hổ mà đuổi ra ngoài sao?
.Nguyên Hi nghe được cũng vui vẻ.- Con còn không biết xấu hổ mà vứt bỏ người cô nhi quả mẫu nhiều năm như vậy, lão hủ còn có gì mà xấu hổ.
.Nguyên Ưng lúc này không phản bác được.
.Nguyên Kỳ nói: - Những nữ nhân đều là xuất thân thế gia đại tộc, mặc dù phần lớn đã không còn như xưa nữa, nhưng danh vọng thì vẫn còn, việc này chúng ta còn phải xử lý thận trọng.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Thất bá, bất kể như thế nào, cũng không thể lại đuổi bọn họ cô nhi quả mẫu ra ngoài được, con nghĩ làm như vậy, ngược lại sẽ chọc giận gia tộc của họ.
.Nguyên Hi gật đầu nói: - Mẫu Đơn nói đúng, tạm thời để cho họ ở lại trước đã, rồi từ từ nghĩ cách nói chuyện với gia tộc của họ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Con cũng có một cách.
.- Ngươi câm miệng cho ta, chuyện của ta không tới phiên ngươi tới nghĩ kế.
.Nguyên Ưng lúc này cả giận nói.
.- Con mới nên câm miệng! Nguyên Hi trừng mắt lườm, lại quay sang Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, con có biện pháp g
Bạn cần đăng nhập để bình luận