Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 634: Trời sinh một đôi.. 2

.Đẹp! Rất đẹp.
.Thậm chí nó còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của Hàn Nghệ,
.Cố Khuynh Thành nhìn thấy ánh mắt ngơ ngẩn của Hàn Nghệ, liền trong miệng lan ra những câu nói mê hoặc lòng người:
.- Hàn Nghệ, người ta có đẹp không?
.- Rất đẹp!
.Hàn Nghệ lắc lắc đầu, thở dài nói.
.Cố Khuynh Thành vui vẻ vô cùng, ánh mắt lấp lánh, nói:
.Có phải người động lòng với bản nương tử rồi không?
.Hả?
.Hàn Nghệ chợt kinh ngạc liền thu mắt lại, nói:
.- Ta chỉ nói là con phượng hoàng kia quá đẹp thôi. Cô lại tưởng là cái gì chứ?
.Hứ! Cố Khuynh Thành khẽ dậm chân, rồi lại khổ sở, vẻ mặt đáng thương nói:
.- Ta biết ta xấu xí, nhưng ngươi cũng không thể dỗ dành ta được một câu sao?
.Cũng chẳng biết có phải nàng ta hằng năm đều dùng một bên mặt để gặp người khác hay không, cho nên nàng ta luôn có thể nắm bắt một cách chính xác từng biểu cảm của con gái, quả thực là rất giống như trong sách giáo khoa ấy.
.Cũng đúng! Ta cũng phải có chút phong độ của quân tử chứ. Hàn Nghệ cười cười, nói:
.- Phượng hoàng vì cô mà càng trở nên xinh đẹp.
.Cố Khuynh Thành lập tức từ giận biến thành vui, rồi lại thẹn thùng nói:
.- Cái này nghe cũng còn được.
.Hàn Nghệ ha hả cười:
.- Cô thật là dễ dỗ dành nhỉ.
.Cố Khuynh Thành giãy giụa, bước tới ngồi đối diện Hàn Nghệ, tủm tỉm cười, nói:
.- Ta rất dễ nuôi mà.
.- Đừng! Hàn Nghệ tức giận, nói:
.- Cô lúc nào cũng đối đầu với ta, cái đó thì được coi là dễ nuôi gì chứ?
.Cố Khuynh Thành nói: - Ta đối đầu với ngươi lúc nào chứ?
.Hàn Nghệ liền nói:
.- Điều ta hi vọng là cô không mặc quần áo, đeo mạng che mặt. Nhưng cô thì sao? Hoàn toàn trái ngược lại. Quần áo thì mặc, mạng che mặt lại không đeo. Đây không phải là chuyên đối nghịch với ta thì là cái gì?
.Đồ xấu xa!
.Mây nhuộm đỏ hai má Cố Khuynh Thành, con phượng hoàng kia càng trở nên lấp lánh, nàng lập tức hỏi:
.Ngươi thấy ta vẽ thế nào?
.Hàn Nghệ ngây người ra, rồi cười nói:
.- Quả thực không ngờ cô lại còn biết vẽ tranh đấy.
.Khóe miệng Cố Khuynh Thành cong lên, nhếch miệng nói:
.- Bản nương tử cầm kì thi họa, điểm nào không thể chứ? Chút bản lĩnh tầm thường này sao có thể làm khó ta.
.Đúng vậy! Dù sao cô cũng không thể chỉ dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm được. Hàn Nghệ cũng giữ vững tinh thần, chăm chú nhìn, họa tiết này vô cùng quan trọng, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy điểm sơ hở thì hỏng bét. Nhìn một lát, hắn hơi nghiêng người về trước, rồi nói:
.- Cô hãy xích lại gần một chút, để cho ta có thể nhìn rõ hơn.
.Gương mặt Cố Khuynh Thành có chút thẹn thùng, nhưng thấy Hàn Nghệ cũng không có ý trêu đùa ngả ngớn gì nên từ từ tiến sát vào Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ dừng mắt ở vết sẹo kia. Thật ra lúc hắn thiết kế đã thêm vào vài phần hình khối, cho nên có thể che khuất một cách hoàn hảo vết sẹo hơi nổi lên trên mặt của Cố Khuynh Thành. Đối với kiệt tác của bản thân, Hàn Nghệ vô cùng hài lòng. Tâm tình vừa mới thả lỏng một chút, hắn đã chợt thấy một làn hương âm ấm xông vào mũi. Hướng mắt lên nhìn, Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện ra mình và Cố Khuynh Thành đang cách nhau không đến ba tấc, liền vô cùng kinh ngạc, đây là tình huống gì thế này?
.Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đôi đồng tử trong đôi mắt biết nói của Cố Khuynh Thành dường như hiện lên một loại ma lực nào đó, khiến cho người khác khó có thể dời đi.
.Hàn Nghệ ngơ ngẩn chốc lát, chợt cảm thấy không khí có gì đó mập mờ nên muốn quay lại chỗ ngồi, nào có biết ánh mắt Cố Khuynh Thành lại lộ ra nụ cười ranh mãnh. Ha! Cho là lão tử ta đây là cừu con không ăn mặn à? Không vội vàng quay lại chỗ ngồi, Hàn Nghệ cười cợt một cách xấu xa, rồi nói:
.- Khuynh Thành! Đột nhiên ta nghĩ tới một vấn đề.
.- Vấn đề gì?
.Đôi mắt xinh đẹp của Cố Khuynh Thành lấp lánh xinh đẹp, hàm răng trắng dưới đôi môi hồng hồng xinh xinh hiện lên, vô cùng động lòng người.
.Vốn chỉ là một câu nói bình thường, nhưng nàng ta nói ra lại vô cùng có sức cám dỗ, cộng thêm cả hơi thở thơm tho như hoa lan, lại càng khiến cho Hàn Nghệ suýt chút nữa không kiềm chế được, muốn hôn lên đôi môi đó. Không được, không được, ta nhất định phải kiềm chế được, nếu không thì sẽ bại trong tay nàng ta. Hàn Nghệ cười cười, rồi nói:
.- Cho dù là nhìn từ thân thế, cảnh ngộ, nghề nghiệp hay là vết sẹo trên mặt cô, cô hẳn là rất tự ti. Nhưng ta từ trước tới nay chưa bao giờ cảm nhận được sự tự ti của cô, ngược lại cô lại vô cùng tự tin, điều này không hợp với lẽ thường lắm.
.Cố Khuynh Thành thoạt tiên rất sửng sốt, rồi lại ngay lập tức cười tủm tỉm, nói:
.- Nghe ngươi nói như vậy, ta phát hiện ra chúng ta quả thật là trời sinh một đôi đấy.
.Hàn Nghệ cảm thấy thú vị, liền nói:
.- Xin được rửa tai lắng nghe. Đôi mắt quyến rũ như tơ của Cố Khuynh Thành ánh lên cười, nói:
.- Tướng mạo ngươi cũng bình thường, xuất thân thì ti tiện, cũng từng là người mở thanh lâu, địa vị cũng giống như ta. Nhưng ngươi tự tin hơn so với đám người Bùi Thanh Phong, Vi Phương, ngươi nói xem chúng ta có phải là trời sinh một đôi không chứ?
.Cũng có lý có tình thật đấy, khiến cho người khác khó có thể phản bác được. Nụ cười trên mặt Hàn Nghệ từ từ cứng đơ lại, và buồn bực nói:
.- Chúng ta không cần phải đem chuyện trời sinh một đôi đẹp đẽ như vậy ra nói tới chua xót như thế này được không?
.Cố Khuynh Thành liền khúc khích cười, một làn hương u lan tại tỏa ra trên mặt Hàn Nghệ. Hàn Nghệ suýt chút nữa liền mê đắm trong đó, thầm nghĩ, người con gái này quả thật rất nguy hiểm. Phải che kín vết sẹo của nàng ta lại, không lực sát thương của nàng ta lại tăng một cách bạo liệt. Lại nghe thấy nàng ta khanh khách cười:
.- Là ngươi nói trước đấy chứ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Được rồi, được rồi, ta thu lại những lời vừa mới nói vậy.
.Nói rồi, vẻ mặt hắn liền trở nên thành thật nói:
.- Khuynh Thành quả thật người giống với tên, vừa cười đã khuynh thành, rất là xinh đẹp!.
.Nói rồi hắn chớp chớp mắt, tựa như nói, cô hãy khen ta đi.
.Làn sóng trong mắt Cố Khuynh Thành chuyển động, mỉm cười nói:
.- Ngươi cũng là người anh tuấn tiêu sái, phóng khoáng, lại phong lưu. Nói rồi, cả hai người liền cùng cười.
.Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người nói ngoài cửa:
.- Tiểu Nghệ ca, ngươi có trong đó không?
.Hai người lập tức tách nhau ra, nhanh như tia chớp, rất thành thục tự tìm cho mình chút chuyện. Ngoại trừ chút sắc đỏ trên mặt Cố Khuynh Thành ra, thì lúc trước tựa như chẳng xảy ra chuyện gì hết. Quả nhiên là trời sinh một đôi.
.Cả hai đều thuộc phái diễn xuất cả!
.- Có! Có chuyện gì à?
.- Vâng! Trương Thiếu Giám tới, tuyên ngươi hãy lập tức tiến cung.
.Vừa hay ta cũng có chuyện muốn vào cung! Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Uh! Ta biết rồi.
.Rồi hắn đưa mắt nhìn sang Cố Khuynh Thành, rồi nói:
.- Lần sau đừng có vẽ đẹp tới như vậy, cô có vết bớt đấy.
.Cố Khuynh Thành vẻ mặt ngượng ngùng nói:
.- Người ta chỉ là muốn vẽ cho ngươi xem thôi mà.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:
.- Cô thắng rồi.
.Cố Khuynh Thành vui vẻ nói:
.- Đa tạ! Đa tạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận