Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 370: Dùng tình để thuyết phục

.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Ta nhớ lúc đó bọn phản quân đã đánh đến Vụ Châu, các ngươi sao lại không phối hợp tác chiến với chúng.
.Đàm Động nói: - Chúng ta cũng muốn lắm, nhưng Thứ sử Vụ Châu vô cùng lợi hại, đem bá tánh trong thành theo dõi gắt gao, chúng ta thật sự không có cơ hội ra tay, còn nữa lúc đó chúng ta vẫn chưa thu hút được bao nhiêu người, nhân lực có hạn, vì vậy mà hoàn toàn không hề động thủ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vậy ngươi chắc biết Cửu Đăng thần côn của Thiên Tế Tự ở Dương Châu, ồ không, Cửu Đăng hòa thượng.
.Đàm Động gật đầu nói: - Tuy rằng chưa từng nhìn thấy qua, nhưng cũng có nghe nói, ông ta giống như chúng ta vậy, cũng là kẻ lừa gạt, chỉ là ông ta sớm theo bên cạnh Trần Thạc Chân, nghe nói còn là tả hộ pháp của Trần Thạc Chân.
.Ngũ Văn Hiên đột nhiên nói: - Chứ không phải gã Cửu Đăng hòa thượng đó đã bị bắt trong tay Hàn ngự sử.
.Hàn Nghệ cười gật đầu.
.Ngũ Văn Hiên nói: - Vậy thì khó trách. Tuy rằng gã không rõ lai lịch của Hàn Nghệ cho lắm, nhưng gã cảm thấy Hàn Nghệ vô cùng hiểu rõ kẻ lừa gạt, Cửu Đăng hòa thượng bại trong tay hắn, là điều rất bình thường.
.Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: - Theo như các ngươi thì Trần Thạc Chân là một người như thế nào?
.Bốn người đều sửng sốt, không rõ vì sao Hàn Nghệ lại hỏi vậy.
.Trôi qua một lúc, Đàm Động mói nói: - Kỳ thực Trần Thạc Chân trước đây là người có tiếng tăm ở huyện Thanh Khê, tuy rằng nàng ta là nữ tử nhưng vô cùng nghĩa hiệp, thường giúp đỡ các bá tánh ở huyện Thanh Khê, thậm chí còn bán ruộng đất của mình để cứu trợ cho người khác, thậm chí còn vì bá tánh mà đi cướp quan lương, vì thế khi nàng ta khởi binh, bá tánh ở đấy vô cùng ủng hộ nàng ta.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cho là không phải vậy, việc các người làm, ta không biết, nhưng vị Cửu Đăng thần côn đó thì ta vô cùng hiểu rõ, ông ta ở Dương Châu lừa gạt người ta đến táng gia bại sản, ngay cả mạng cũng mất, vậy là có lòng hiệp nghĩa sao?
.Đàm Động nói: - Kỳ thực đây cũng không phải là chủ ý của Trần Thạc Chân, mà là chủ ý của Chương Thúc Dận, từ lúc đầu, Trần Thạc Chân bởi vì bị quan phủ truy nã, vì vậy luôn trốn trên núi, việc ở bên ngoài, đều là do Chương Thúc Dận an bài, Chương Thúc Dận cho rằng binh lính lúc đó quá yếu, nếu như đánh với quan binh thì chắc chắn sẽ thất bại, vì thế liền sắp xếp cho rất nhiều người trà trộn vào để tiện cho việc tiến công, bất cứ lúc nào cũng có thể nội ứng ngoại hợp.
.- Thì ra là thế.
.Hàn Nghệ khẽ thở dài nghĩ, xem ra mình lúc đó đã quá nóng lòng rồi, nếu như mình nhẫn nại một chút, hoặc giả có thể tránh khỏi đến mức phải liều mạng như vậy.
.Đây là kẻ có tâm lý bệnh hoạn, một khi trong lòng bị kích động một chút là luôn luôn nhớ mãi việc này.
.Tiểu Dã nhìn sang Hàn Nghệ, ấp úng mãi nhưng cuối cùng vẫn không hề lên tiếng.
.Trôi qua một lúc, Hàn Nghệ đột nhiên thở dài, nói: - Trên đời này, không ai vừa ra đời đã là kẻ lừa đảo, ta tin rằng các người cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu như nhà giàu có thì thử hỏi ai lại muốn làm kẻ lừa gạt. Dù sao thì kẻ lừa gạt luôn rất cô đơn, phiêu dạt vô định, các ngươi nhìn thấy nhà người ta vui vẻ hòa thuận, thì vô cùng hâm mộ, nhưng không có đường về, một khi đi con đường này thì rất khó quay đầu lại, chỉ là các ngươi cũng già rồi, tiếp tục nữa thì con đường này sẽ biến thành con đường chết.
.Trong lòng liền bổ sung thêm một câu, điều này không bao gồm cái xã hội biến thái của hơn một ngàn năm sau.
.Ở hậu thế, rất nhiều người đều theo đuổi mong muốn gia nhập vào Thiên môn, giống như bọn người Peter Zhu tài cao, làm sao mà thiếu tiền, những cái mà họ theo đuổi đa số đều là kích thích và chính nghĩa mà không có cách nào thi triển.
.Nhưng mà ở niên đại này không thể nào xuất hiện, không có con cái thuộc dòng dõi quý tộc mà lại chạy đi làm kẻ lừa gạt.
.Bọn bốn người Đàm Động không kìm lòng nổi cúi đầu xuống.
.Hàn Nghệ ánh mắt hơi đảo qua đảo lại nói: - Nhưng có câu trên thế gian này không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, bây giờ có cơ hội làm lại từ đầu bày ra trước mặt các ngươi, nếu các người đồng ý ta có thể để các ngươi đến Phượng Phi Lâu của ta làm việc, sau này các người có thể sống cuộc sống bình dị như người bình thường, kết hôn rồi sinh con.
.Bốn chữ cuối, vừa nói trúng ngay tâm tư của bọn Đàm Động, ai mà không muốn kết hôn sinh con, có 3 tội bất hiếu, thì không có con nối dõi là tội nặng nhất a.
.Bành Tĩnh có vẻ kích động, nói: - Thật sao?
.Ngũ Văn Hiên hơi hơi nhíu mày, đột nhiên nói: - Nhưng ta nhớ không lầm, lúc ngươi cứu chúng ta, thì muốn chúng ta lừa gạt một người.
.Mới vừa nói ra, ba người còn lại liền tỉnh ra, trong lòng thầm nghĩ mà cảm thấy sợ, đừng thấy Hàn Nghệ nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu như vậy nhưng xém chút đã làm cho bọn họ nói ra hết, bởi vì Hàn Nghệ nói cũng đúng là những thứ mà bọn họ muốn có được.
.- Đúng vậy.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, vẻ mặt không có chút nào thay đổi:
.- Chẳng qua người mà ta muốn các ngươi đi lừa, vốn là một kẻ lừa gạt, hơn nữa là một kẻ lừa gạt vô cùng ác nghiệt vô tình.
.Đàm Động hồ nghi nói: - Hiện giờ ngươi đã là vị Giám sát ngự sử, đối phó với một tên lừa gạt, sao lại dùng cách này chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Trên thế gian này có một loại lừa gạt là chuyên lợi dụng tình cảm để lừa gạt người khác, với loại lừa gạt này ngươi sẽ rất khó mà nắm bắt được nhược điểm của gã, bởi vì về mặt tình cảm điều rõ ràng nhất là hai bên cam tâm tình nguyện, hơn nữa tình cảm là một thứ hư vô, ở một mức độ nào đó, căn bản sẽ không cấu thành tội, hơn nữa loại lừa gạt mà chuyên đi lừa gạt những ca kỹ thì càng khó mà sử dụng luật pháp để kết tội gã, vì vậy mà ta mới tìm đến các ngươi.
.Trương Kiếm Ba tuổi trẻ khí thế nói thẳng: - Chúng ta sao biết một khi chúng ta giúp người hoàn thành nhiệm vụ, thì ngươi có giết chúng ta diệt khẩu không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta thật sự rất rất muốn chứng minh điều này, nhưng mà thật đáng tiếc, ta lại không biết làm thế nào để chứng minh điều này, chi bằng các ngươi chỉ cho ta phải chứng minh như thế nào đi?
.Bốn người đều sửng sốt, điều này đúng là khó chứng minh, nhưng quan trọng là hiện tại Hàn Nghệ thật sự quá kinh khủng, ngươi thật sự khó mà biết được trong lòng hắn ta đang nghĩ gì.
.Hàn Nghệ lại nói: - Kỳ thực ta cũng không phải là cưỡng bức các ngươi phải cống hiến cho ta, các ngươi hiện giờ đã được tự do, ta sẽ không sai các ngươi làm việc, nếu như các ngươi thật sự không muốn, vậy thì các ngươi có thể rời khỏi, đương nhiên nếu như các ngươi muốn giữ thể diện cho ta, coi như là sự báo đáp, vậy thì có thể đợi ta đi khỏi rồi các ngươi hãy rời đi.
.Đàm Động kinh hãi nói: - Lời này là thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu: - Nha sai ở bên ngoài cũng đều đã đi hết rồi, hơn nữa ta cũng không có sai người đến canh chừng các ngươi, trong này hay ở bên ngoài, các ngươi muốn đi thì cũng không có ai cản được, kỳ thực thì các ngươi vốn dĩ không thuộc về kế hoạch này của ta, đây chỉ là sự trùng hợp, đích thực thì nếu như các ngươi có thể giúp đỡ cho ta, ta sẽ đỡ tốn nhiều sức lực, nhưng nếu không có các ngươi thì một mình ta cũng đủ sức để đối phó với tên lừa gạt kia.
.Đàm Động bốn người đều nhìn nhau, suy cho cùng làm nghề lừa gạt bấy nhiêu năm, một cái nhìn cũng có thể hiểu được ý của nhau.
.Đàm Động đột nhiên nói: - Bất luận thế nào, kỳ thật thì ngươi cũng có thể đưa chúng ta vào chỗ chết, hơn nữa ngươi cũng có đủ lý do, coi như là chúng ta nợ ngươi, bất luận là chúng ta đi hay ở, thì chúng ta cũng nên giúp ngài, cứ coi như là báo đáp lại công ơn cứu mạng của ngươi, chẳng sợ đến lúc ngươi giết chúng ta diệt khẩu, vậy thì chúng ta cũng coi như sống thêm mấy ngày, ngươi nói đi, muốn chúng ta làm gì?
.- Đây chính xác là quyết định đúng đắn nhất mà các ngươi đã từng làm trong đời.
.Hàn Nghệ mỉm cười, đột nhiên nói: - Đàm Động, ngươi đã từng đóng giả là phú thương.
.Đàm Động kinh ngạc, gật đầu: - Cũng có đóng giả một hai lần.
.- Vậy là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận