Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 496.1: Giặt nhiều càng khỏe mạnh

.Thịt cá bình thường đám công tử này không thèm để ý, hôm nay ăn màn thầu rau xanh lại ăn ngấu nghiến như sói như hổ, trong phạm vi một thước không có cặn màn thầu.
.Đây tuyệt đối là bữa ăn ngon nhất trong cuộc đời họ.
.Nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều, bọn họ lười về ký túc xá, trực tiếp nghỉ ngơi ở thực đường, cho đến tận khi bị người trong thực đường đuổi ra ngoài.
.Buổi chiều, huấn luyện thoạt nhìn buồng tẻ nhưng lại vô cùng cạnh tranh lại bắt đầu.
.So với buổi sáng, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, dù sao ai cũng không muốn bị xem thường, mấu chốt là huấn luyện này rất đơn giản ngươi, nếu ngươi không hoàn thành thì ngay cả lý do cãi lại cũng không có.
.Hàn Nghệ cũng thực hiện lời hứa, chia hai mươi năm con cháu quý tộc năng lực phản ứng mạnh như Tiêu Hiểu, Thôi Hữu Du, Bùi Thiếu Phong, Uất Trì Tu Tịch thành một tổ.
.Bọn họ cũng không hề thua kém, rất nhanh đều luyện đến thuần thục, so với đám Thập Lục Vệ Quân thì hơi kém một chút, nhưng tiềm lực rất lớn.
.Mà yêu cầu huấn luyện chiều hôm nay là phải hoàn thành nghiêm nghỉ, quay trái quay phải thuần thục đồng đều.
.Đương nhiên vẫn là Thập Lục Vệ Quân hoàn thành tiêu chuẩn trước tiên.
.Trình Xử Lượng thấy thế, dương dương đắc ý, nghĩ hết mọi cách ám chỉ mình luyện binh có tố chất.
.Hàn Nghệ thản nhiên đáp lại: - Hi vọng Tướng quân có thể duy trì kiêu ngạo đến tối.
.Thập Lục Vệ Quân hoàn thành huấn luyện không lâu, bọn người Tiêu Hiểu cũng hoàn thành, các tiểu tổ thứ tộc cũng lần lượt hoàn thành.
.Áp lực còn lại đều dồn trên người những công tử quý tộc kia. Bọn họ đã rất cố gắng, cũng làm rất tốt, chỉ có điều phương diện này tài không bằng người.
.Tuy nhiên, những người xuất thân thứ tộc và binh lính không dám cười nhạo con cháu quý tộc quá lộ liễu, bọn họ chỉ vụng trộm thì thầm nói vài câu, sau đó liền về nghỉ ngơi.
.Duy chỉ có đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn như Uất Trì Tu Tịch, Tiêu Hiểu, Bùi Thiếu Phong còn lang thang trên giáo trường, nói một cách đơn giản là lộ vẻ đắc ý. Đương nhiên bọn họ còn diễu võ giương oai trước mặt Hàn Nghệ một phen.
.Đối với chuyện này, Hàn Nghệ chỉ cười cười.
.So với buổi sáng bị nghẹn khuất, huấn luyện buổi chiều đám công tử này cuối cùng cũng đạt được mục tiêu. Thật ra bọn họ không ngu, chỉ vì buổi sáng bị đám người Tiêu Hiểu oán giận, có chút tự ti vào bản thân, lại căng thẳng quá nên nhiều lần phạm sai lầm, buổi chiều sau khi đám người Tiêu Hiểu đi, bọn họ biểu hiện càng tốt hơn.
.- Ta rất vui mừng, bởi vì ta không cần hi sinh thời gian ăn cơm của ta để ở cùng các ngươi, các ngươi đã cứu bữa tối của ta.
.Dường như Hàn Nghệ thật sự không có thói quen khen đám quý tộc, câu đầu tiên không phải lời cổ vũ mà lại là trêu chọc.
.- Ha ha
.Đám người Tiêu Hiểu bên cạnh cười lớn.
.Nhưng mà, bọn họ lại không phát hiện rất nhiều công tử quý tộc đều căm thù nhìn bọn họ.
.Thật ra đám người Tiêu Hiểu rất vô tội, bọn họ không đến mức lấy bằng hữu của mình ra cười nhạo, Tiêu Hiểu chắc chắn là cười nhạo sĩ tộc Sơn Đông hoặc là con cháu Quan Trung, mà Thôi Hữu Du chỉ cười nhạo con cháu Giang Tả và Quan Trung, Uất Trì Tu Tịch chỉ cười nhạo sĩ tộc Sơn Đông, sĩ tộc Giang Tả, nhưng điều này không quan trọng.
.Hàn Nghệ để mặc bọn họ, tiếp tục nói: - Bây giờ các ngươi có một khắc chuẩn bị, một khắc sau nhà tắm sẽ mở cửa, nếu không nhanh chân sẽ không còn nước nóng để tắm, giải tán.
.Mọi ngươi vừa nghe, khẩn trương đi đến ký túc xá, hôm nay bọn họ hoạt động cả một ngày, người đầy mồ hôi, trên dưới toàn thân đều vô cùng bẩn, hơn nữa bọn họ vốn là con cháu quý tộc, đều thích sạch sẽ, nếu không tắm rửa đêm nay sẽ ngủ không yên.
.- Đi đi đi, chúng ta cùng đi tắm rửa.
.Trình Xử Lượng đột nhiên hưng trí bừng bừng nói.
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân, đó là nhà tắm công cộng, chúng ta đương nhiên có nhà tắm chuyên dụng, dù sao chúng ta cũng không tới đây để trải nghiệm cuộc sống.
.Trình Xử Lượng nói: - Vậy còn gì thú vị, nhà tắm công cộng mới thú vị, ta lớn chừng này mà chưa được thử qua, hơn nữa ta đã đi xem, chậc chậc, nhà tắm này của ngươi rất thú vị, đi thôi đi thôi, cùng nhau đi.
.Hàn Nghệ xua tay nói:
.- Không đi, ta thích tắm thùng gỗ lớn, muốn đi ngươi đi một mình.
.Trình Xử Lượng cười lạnh nói: - Hàn Nghệ, ngươi có đi không, nếu ngươi không đi, ta sẽ tắm chung thùng gỗ lớn với ngươi.
.- Ta đi.
.Hàn Nghệ quyết đoán nói, chỉ tưởng tưởng cùng Trình Xử Lượng tắm chung hắn đã muốn nôn, nói: - Phò mã gia, Trường Tôn công tử chúng ta cùng nhau đi thôi, đi tắm nhà tắm công cộng.
.Trưởng Tôn Xung liên tục xua tay nói:
.- Ta không đi, các ngươi đi đi.
.Trưởng Tôn Diên cũng không chịu đi.
.Độc Cô Vô Nguyệt không nói gì, Trình Xử Lượng cười xấu xa nói: - Vô Nguyệt, con đừng đi, con đi e rằng sẽ có loạn đó. Nói xong gã nhìn Độc Cô Vô Nguyệt bằng ánh mắt hèn mọn dâm loạn.
.- Phụt.
.Hàn Nghệ không nhịn được phụt cười ra tiếng, nhìn khuôn mặt Độc Cô Vô Nguyệt, nếu đi nhà tắm công cộng không biết có bao nhiêu người ném xà phòng cho y.
.Độc Cô Vô Nguyệt khẽ mỉm cười, nói: - Trình thúc thúc, nghe nói người võ nghệ siêu quần, Vô Nguyệt muốn cùng người so hai chiêu, không biết Trình thúc thúc có đồng ý thưởng giáo không. Nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ tức giận.
.Chớ thấy y rất kiệm lời, thật ra tính tình y rất táo bạo, không hổ là đệ đệ của Tiêu Vô Y, mưa dần thấm đất, tính tình cũng khó sửa. Đám công tử kia không một ai dám trêu y, bởi vì những kẻ dám trêu căn bản đã bị đánh đến kêu cha gọi mẹ. Nếu không phải Trình Xử Lượng là bậc trưởng bối, y đã sớm ra tay đánh, đâu cần nói nhiều lời vô nghĩa như thế.
.Lư Sư Quái bên cạnh cười nói: - Trình thúc thúc, cho chúng ta kiến thức một chút võ nghệ của người đi.
.Trưởng Tôn Diên cũng nói: - Đúng rồi, nghe nói lúc trẻ Lư quốc công là cao thủ số một số hai, nói như vậy Trình thúc thúc nhất định là thanh xuất vu lam thắng vu lam nha.
.Tình cảm của mấy người bọn họ vô cùng sâu sắc, tất nhiên giúp Vô Nguyệt.
.Nếu còn không thổi lửa, vậy ta còn làm lừa gạt sao. Hàn Nghệ nhanh chóng nói: - Tướng quân, ngài không thể kinh sợ, sẽ tổn hại đến uy danh.
.Con mẹ nó, quên mất thằng nhãi này tính tình táo bạo giống ta. Trong lòng Trình Xử Lượng có chút hối hận, thân thủ của Độc Cô Vô Nguyệt nổi tiếng mạnh, lại thường quyết đấu cùng người khác ở Trường An, trong quân cũng có không ít người đã đọ sức với y, nhưng đều bại trận không ai ngoại lệ. Danh tiếng của y căn bản đều là đánh nhau mà có, Trình Xử Lượng thật sự không nắm chắc có thể thắng y, nhưng Trình Xử Lượng cũng là kẻ lão luyện, hừ nói: - Đợi con trở thành Tướng quân rồi hãy khiêu chiến với ta đi, bây giờ con còn chưa đủ tư cách.
.Hàn Nghệ nhanh chóng lộ ra vẻ mặt khinh miệt vô cùng vô cùng trực quan.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Một lời đã định
.- Được, bản tướng quân chờ con.
.Mặt Trình Xử Lượng cũng không phải chỉ dành để trưng cho đẹp, lôi kéo Hàn Nghệ nói: - Đi đi đi, chúng ta đi tắm rửa.
.Hàn Nghệ khẩn trương giãy dụa, đỏ mặt nói: - Tướng quân lúc đang nói chuyện tắm rửa đừng kéo kéo đẩy đẩy. Nói xong hắn lại nói với Lư Sư Quái: - Lư công tử, ngươi muốn đi cùng không?
.Lư Sư Quái gật đầu nói: - Ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút.
.Hắn lang thang bên ngoài nhiều năm, đối với chuyện này cũng không để ý lắm, cũng muốn đi mở mang kiến thức nhà tắm công cộng một chút.
.Độc Cô và cha con Trưởng Tôn đều tự đi về phòng tắm thùng gỗ, mà Hàn Nghệ, Lư Sư Quái, Trình Xử Lượng đi tắm ở nhà tắm công cộng.
.Nhà tắm trong Trại huấn luyện tiền thân vốn là ký túc xá, có điều là ký túc xá của hạ nhân, có bốn phòng, mỗi phòng đều rất lớn, quây lại thành một viện lớn.
.Vừa vào trong nhà tắm, hơi nóng tràn ngập bên trong, chỉ thấy từng chiếc từng chiếc thùng gỗ siêu to đặt trên cao, bên dưới thùng to là hỏa lò hình tròn dùng gạch xây thành, xung quanh hỏa lò chia thành tám phòng tắm nhỏ bằng ván gỗ đều có cửa, Hàn Nghệ vẫn rất chú trọng cá nhân, tuy nói nhà tắm công cộng nhưng không phải hoàn toàn cởi mở.
.Đám công tử kia chưa từng tắm phòng tắm như vậy, đều cảm thấy mới mẻ, tràn đầy chờ mong đối với phòng tắm này, đặc biệt là sau khi nghe nhân viên quản lý nhà tắm báo cho biết, đều tràn ngập kích động chạy vào phòng tắm, treo quần áo lên trên móc trên cửa, mở công tắc, một dòng nước ấm nóng trút xuống người, cả người đều thoải mái.
.Trình Xử Lượng chưa tắm vòi sen bao giờ mới lôi kéo Hàn Nghệ cùng đến.
.Mọi người vừa tắm vừa trò chuyện với cách vách, thật quá vui sướng mà.
.- Hô, nhà tắm này thật mới mẻ, tắm rửa thật thoải mái.
.- Đúng vậy, ta không muốn ra nữa.
.- Ai phát minh ra nhỉ?
.- Còn có thể là ai ngoài tên nông dân đó chứ.
.- Chính là hắn sao, thằng nhãi kia cũng có thể phát minh ra những thứ đồ chơi này sao.
.- Này, bọn họ đang làm gì vậy?
.Liễm Hàm Ngọc đột nhiên chỉ vào máng nước bên trái nói.
.- Hình như đang giặt quần áo.
.Nói xong, vị công tử này đột nhiên nhìn xung quanh.
.- Ai ôi! Quần áo bẩn của chúng ta còn treo bên trong.
.Mấy tên ngu xuẩn chạy về lấy quần áo bẩn của mình ra, nhưng cầm trong tay bọn họ liền ngây ngẩn cả người.
.Giặt quần áo
.Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
.Ngay cả quần áo bẩn của chính mình bọn họ còn quên, nói gì đến giặt quần áo.
.- Này, nơi này không có người chuyên giặt quần áo sao.
.Uất Trì Tu Tịch hỏi thăm nhân viên quản lý nhà tắm.
.Nhân viên quản lý nhà tắm kia trực tiếp nói: - Thật xin lỗi, chỗ chúng ta người nấu nước còn không đủ, làm sao có người giặt quần áo.
.- Ngươi đừng lừa người, đây là Hoàng cung, sao có thể không đủ người làm.
.- Ta không rõ lắm, cấp trên chỉ phái ít người tới đây.
.Lại câu nói này.
.Đám người Uất Trì Tu Tịch nhìn xung quanh, đột nhiên ăn ý bước đến bên cạnh máng nước.
.- Ai giúp ta giặt sạch quần áo, ta cho hắn một trăm văn tiền, thế nào.
.Những người đang ngoan ngoãn giặt quần áo đương nhiên đều là những người xuất thân từ binh lính.
.Một trăm văn tiền.
.Ánh mắt những người này lấp lánh, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới hóa ra giặt quần áo có thể kiếm tiền, đang chuẩn bị đồng ý, đột nhiên ngây người, sau đó lắc đầu.
.- Một trăm văn tiền giặt mấy bộ y phục, ngươi cũng không làm.
.- Uất Trì công tử, chúng tôi cũng muốn giúp ngài giặt, nhưng
.Người đó chỉ lên vách tường máng nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận