Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1341: Đừng cưỡng ép bản thân

.Khi Lý Trị bọn họ đi đến trước cửa, đội ngũ chín trăm học viên đã sắp hàng thành chỉnh tề trên thao trường.
.Thật ra tình huống kiểu này cũng từng xảy ra ở Trại huấn luyện, nhưng học viên của Trại huấn luyện thật không có nhanh như vậy, hơn nữa nhìn cũng không có dũng mãnh như thế, có thể thấy cường độ huấn luyện của Học viện quân sự này cao hơn Trại huấn luyện rất nhiều, quan trọng là vẫn không thể đi, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ. Dưới sự huấn luyện tính áp bức kiểu này, tố chất tâm lý chắc chắn là rất cứng, vậy thì sẽ trực tiếp phản ánh ngay trên mặt.
.Bọn họ đều đã biết hoàng đế đến, nhưng trên mặt bọn họ không có bất cứ biểu cảm gì, hơn nữa biểu cảm của mỗi khuôn mặt đều giống như nhau, điều này khiến người ta cảm thấy vô cùng chấn kinh.
.Nhưng, còn có một người đang chạy vòng quanh thao trường.
.Tần Hoài Đạo còn chưa bước qua cửa chính đã nhìn thấy con trai của mình, cảm thấy rất xấu hổ, vẻ mặt cầu xin nhìn Lý Trị, nói: - Bệ hạ.
.Lý Trị lại liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, dường như nói, nể mặt cái coi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại ra chỉ thị cho tổng giáo quan. Tổng giáo quan này liền hô lên: - Tần Tiếu về hàng.
.- Vâng!
.Nghe thấy tiếng của Tần Tiếu từ rất xa.
.Chỉ thấy Tần Tiếu lập tức chạy về phía đội ngũ, đầu tiên là hành lễ với giáo quan, sau đó đi vào đội ngũ, nhưng thấy gã đứng trong đám người lắc lư vài cái, sau khi đứng vững, trên người đã mặc phục trang xong, trước đó gã chỉ mặc áo cánh, không có mặc áo khoác.
.Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là có người lén mang y phục đến cho gã.
.Lý Trị, Lý Tích bọn họ đều bật cười, có thể thấy bọn họ không phải là một cái đầu gỗ, còn có hữu tình sâu đậm, nhưng nói đi nói lại, ai đã trải qua mấy tháng huấn luyện gian khổ, đều sẽ trở nên hữu tình sâu đậm.
.Đoàn người lúc này mới ra khỏi cửa lớn, đi lên bậc thềm.
.- Kính lễ!
.Một tiếng hô cao vút, tiếp theo đó liền nghe thấy một tiếng vang nhất tề, mấy trăm người đồng thời giơ tay phải lên, cảnh tượng này còn hoành tráng hơn Trại huấn luyện lúc đầu nhiều nha!
.Cảnh này khiến các tướng quân kia âm thầm tặc lưỡi, đây đâu phải là tân binh nhãi nhép mới huấn luyện mấy tháng, quả thực chính là một đoàn quân thép nha!
.Ngoài ra, lúc này bọn họ cũng cảm thấy tóc ngắn nhìn rất có tinh thần.
.Lý Trị gật gật đầu ra hiệu.
.Một tiếng soạt nhất tề vang lên, tất cả các học viên lại buông tay xuống.
.- Tốt tốt tốt!
.Lý Trị lại cười gật gật đầu, tràn đầy tin tưởng đối với Học viện quân sự này.
.Hàn Nghệ hỏi: - Bệ hạ, người muốn lên trên nói đôi lời không?
.Đối mặt với trường hợp kiểu này, Lý Trị phát ngôn luôn có chút yếu ớt, cũng không biết nên nói những gì, hơn nữa y cảm thấy nếu mình phát ngôn, không có được đến nơi giống như Hàn Nghệ nói, cười nói: - Khanh đi nói là được rồi.
.- Vâng!
.Thật ra Hàn Nghệ cũng chỉ là một câu khách sáo thôi, hắn biết Lý Trị sẽ không nói, bởi vì hôm nay Lý Trị tới đây cũng là bởi vì những tướng quân này, trước đó chỉ sợ cũng không có chuẩn bị, đi lên trước, cất cao giọng nói: - Đầu tiên chúc mừng các ngươi, bệ hạ hết sức hài lòng về biểu hiện của các ngươi. Ngừng một chút, hắn lại nói: - Nhưng đây chỉ là bởi vì bệ hạ cũng không biết được, các ngươi chỉ là vì không thể rời đi nên mới bị ép trở nên như thế này, nếu như lúc đầu có thể rời đi, ta dám đảm bảo, hiện giờ số người đứng ở đây chỉ còn không đến một nửa. Bởi vậy các ngươi đứng ở đây, không thể chứng tỏ các ngươi kiên cường bao nhiêu, điều duy nhất có thể chứng tỏ được, đó là các ngươi vẫn đang sống khỏe mạnh, tại đây, ta muốn cảm ơn lang trung của các ngươi, đây đều là công lao của bọn họ.
.Khế Bật Hà Lực nghe vậy cực kỳ bất mãn, nói thầm:
.- Tiểu tử này miệng cũng độc thật đấy.
.Hàn Nghệ ở phía trước nói, một đám lão già phía sau đều trợn mắt nhìn về một hướng, nếu như ánh mắt có thể giết người được, Hàn Nghệ chắc chắn đã nát như tương rồi.
.Lý Trị, Lý Tích thì ngược lại đã quen rồi, nhưng chỗ lợi hại thật sự của Hàn Nghệ chính là hắn mắng ngươi, ngươi vẫn phải phục hắn, điều này rất khiến người khác không thể tin nổi.
.Các học viên vốn dĩ là một vẻ mặt, hiện giờ trong mắt cũng mơ hồ lộ ra ánh lửa, nhưng không ai lên tiếng, mặc dù phụ thân của bọn họ đứng ở ngay sau lưng Hàn Nghệ.
.- Nhưng bất kể như thế nào, ta cảm thấy các ngươi nên cảm ơn Học viện quân sự, nhìn cánh tay của các ngươi xem, nhìn chân của các ngươi xem. Nhưng sau này các ngươi đi, hay ở, mấy tháng này đối với các ngươi mà nói đều là một món tài sản quý báu.
.Lời này vừa nói ra, trên mặt các học viên lại xuất hiện một chút hoảng sợ, ý này của Hàn Nghệ, hình như dự định sẽ cắt giảm học viên a!
.Lại nghe Hàn Nghệ nói: - Hiện tại, ta trịnh trọng tuyên bố với các ngươi, huấn luyện hình thức khép kín đến đây là kết thúc, tiếp theo đây các ngươi sẽ chính thức học tập mỗi một môn học của Học viện quân sự, mà trong thời gian này, các ngươi sẽ có kỳ nghỉ bảy ngày, ngày hôm nay trước khi mặt trời lặn, tất cả phải rời khỏi đây. Nhưng, bảy ngày nghỉ này, không phải để các ngươi nghỉ ngơi, ta cho các ngươi thời gian nghỉ ngơi lâu thì ta cũng cảm thấy mình càng lớn tuổi càng nhân từ rồi.
.Một tiếng "Phì" đã cắt ngang lời Hàn Nghệ. Ánh mắt Hàn Nghệ liếc xéo nhìn ra phía sau, thấy là Lý Trị, vậy thì bỏ đi. Tiếp tục nói: - Sở dĩ ta cho các ngươi bảy ngày nghỉ phép là muốn cho các ngươi một lý do để rời đi. Lát nữa sau khi giải tán, các ngươi sẽ là người tự do, các ngươi có thể lựa chọn không đến, thậm chí cũng không cần chào hỏi một tiếng, nếu như có đồ gì để quên, người của chúng ta sẽ gửi về cho các ngươi.
.Lý Trị, Lý Tích bọn họ nghe thấy vậy sửng sốt, đây là tình huống gì, người ta đang ở đây yên lành, sao ngươi có thể giật dây bọn họ bỏ đi.
.Nhưng cũng không ai đứng ra ngắt lời, dù sao thì hoàng đế cũng ở đây.
.Hàn Nghệ đột nhiên giơ cao hai tay lên, tình cảm mãnh liệt bừng bừng nói: - Nghĩ đến sự nhục nhã các ngươi nhận được, hình phạt các ngươi nhận được, trận đòn các ngươi nhận được trong một tháng này, nếu như ta là các ngươi, ta nhất định không bao giờ muốn đến đây nữa. Các ngươi là ai? Là tôn tử của Đại tư không, là con trai của Đại tướng quân, là hậu nhân của Quốc công, là quý tộc cao cao tại thượng, cho dù các ngươi không đến đây, tương lai cũng có thể làm tướng quân. Tại sao? Tại sao phải ngược đãi bản thân như vậy, ở bên ngoài tự do tự tại, ăn uống vui chơi, khoái hoạt biết bao a, làm gì phải ở đây sống cùng với một đám nam nhân? Nếu như các ngươi muốn đi, cứ thoải mái mà đi đi, việc này không mất mặt, dù sao thì các ngươi cắn răng đi tiếp, tuy là bị ép buộc, nhưng cũng vô cùng không dễ dàng. Các ngươi đã chứng minh bản thân rồi, các ngươi có thể, ta cho rằng như vậy là đủ rồi.
.Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy lời hô hào đầu hàng của Hàn Nghệ.
.Đột nhiên, nghe thấy trong đám người có cất cao giọng nói lớn: - Phó viện trưởng, ta có chuyện muốn nói.
.Chính là Lý Kính Nghiệp.
.Hàn Nghệ nói: - Lý Kính Nghiệp bước ra khỏi hàng.
.- Vâng!
.Lý Kính Nghiệp đi đều bước ra khỏi đội ngũ, hướng tới Hàn Nghệ kính lễ một cái.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi có lời gì nói?
.Lý Kính Nghiệp hỏi: - Ta muốn hỏi phó viện trưởng, tại sao lại khuyên chúng ta đừng quay lại?
.- Rất đơn giản, bởi vì bớt một người, có thể tiết kiệm một chút kinh phí. Hàn Nghệ nói xong liền hỏi: - Còn vấn đề gì không?
.- Không có!
.Lý Kính Nghiệp cao giọng trả lời.
.Khế Bật Hà Lực bọn họ nghe vậy trợn trắng mắt, Hàn Nghệ thật là thuần tâm đang đùa bỡn bọn họ a, đây là lý do gì chứ!
.Hàn Nghệ đột nhiên cười nói: - Lý Kính Nghiệp, ngươi còn nhớ lời ta nói ở đây mấy tháng trước hay không.
.Lý Kính Nghiệp sửng sốt, lập tức nói: - Nhớ.
.Hàn Nghệ nói: - Nhìn xem mỗi lời nói mỗi hành động của mình hiện tại, lúc đầu ta có nói sai?
.- Không có!
.- Rất tốt!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Về đội.
.- Vâng.
.Lúc đầu Hàn Nghệ đã từng nói, trải qua đợt huấn luyện này, câu trả lời của bọn họ sẽ trở nên vô cùng đơn giản, lúc đó bọn họ không có một ai tin, thậm chí là đã quên rồi, hiện giờ khi Hàn Nghệ nhắc nhở như vậy, bọn họ mới nhớ ra, không khỏi cảm thấy hết sức quái lạ.
.- Suy nghĩ thật kỹ đi! Tuyệt đối đừng cưỡng ép bản thân.
.Nói xong, Hàn Nghệ lại đi đến bên cạnh Lý Trị, nói: - Bệ hạ, nếu người không có gì bổ sung, thì giải tán thôi.
.Lý Trị cười nói: - Điều trẫm muốn bổ sung, đều ở khanh. Cho bọn họ giải tán đi.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Hàn Nghệ cũng không muốn hô khẩu hiệu lắm, trực tiếp bảo tổng giáo quan căn dặn bọn họ giải tán, mau chóng về thu dọn một chút, chuẩn bị rời trường.
.Đợi sau đội ngũ giải tán, Khế Bật Hà Lực bọn họ lập tức vây lại.
.- Hàn Nghệ, ngươi là có ý gì, tại sao ngươi lại bảo bọn họ bỏ đi?
.Hàn Nghệ còn chưa há mồm, Lý Trị đã cười ha hả nói: - Đây nhất định lại là chiêu khích tướng của khanh chứ gì.
.Xem ra chiêu này đã dùng quá nhiều rồi! Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Bệ hạ, thần là nghiêm túc.
.Lý Trị sửng sốt, nói: - Tại sao lại vậy?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Khế Bật Hà Lực bọn họ.
.Lý Tích nhíu lông mày nói: - Chẳng lẽ ngay cả lão phu cũng không có tư cách nghe sao?
.- Đương đương nhiên không phải.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, trong lòng lại nói, kỳ thật ta chính là có ý này a! Lại nói: - Bệ hạ, các vị tướng quân, hay là chúng ta vào bên trong nói đi.
.- Cũng muốn xem ngươi có gì hay để nói.
.Đoàn người lại đi đến đại đường ngồi.
.Hàn Nghệ nói: - Các vị tướng quân, trước khi ta nói, ta hy vọng các vị có thể giữ bí mật về những gì ta sắp nói tới đây, thật ra những lời này không thể nói với gia trưởng, nhưng mà
.Lý Tích dẫn đầu nói: - Chúng ta có thể hứa với ngươi, có phải là còn muốn lập khế ước hay không.
.- Đương nhiên không cần cái này.
.Shit! Chỉ bảo ngươi lập khế ước một lần mà ngươi còn ghi nhớ trong lòng, phong phạm Tư Không đi đâu mất rồi. Hàn Nghệ lại nhìn về phía đám người Khế Bật Hà Lực, bọn họ thấy Lý Tích đã đồng ý rồi, vậy thì còn có gì để nói nữa, đều gật đầu đồng ý, thuận tiện còn cằn nhằm Hàn Nghệ dông dài.
.Đợi sau khi bọn họ đều gật đầu hết, Hàn Nghệ mới nói: - Tại sao học viên lại đến Học viện quân sự, trong đó có rất nhiều nguyên nhân, hơn phân nửa cũng đều là vì nhất thời xung động, hoặc là chịu áp lực của phụ mẫu, mà thứ Học viện quân sự nhấn mạnh là tinh thần dâng hiến. Dâng hiến là gì, đương nhiên là xuất phát từ tự nguyện. Tự nguyện chinh chiến vì nước, tự nguyện hy vọng có thể bảo vệ gia đình quốc gia, mỗi một học viên của Học viện quân sự đều phải kiên định quan niệm này, bởi vì đâ là điều vô cùng vô cùng quan trọng. Lúc nãy ta nói như vậy, chính là hy vọng bọn họ về nhà suy nghĩ thật rõ ràng, tại sao phải quay lại, lý do quay lại là gì, đến đây chịu cực chịu khổ, lại là gì cái gì? Ta hy vọng bọn họ có thể suy nghĩ rõ ràng về điểm này. Bất luận câu trả lời cuối cùng của bọn họ là gì, nhưng nghĩ rõ ràng vấn đề này là vô cùng quan trọng. Lúc này ta không muốn tiết lộ với các vị, chính là không muốn các vị đi làm phiền bọn họ, ta hy vọng bọn họ có thể tự mình suy nghĩ về vấn đề này.
.Lý Trị tuy rằng không hiểu quân sự, nhưng đối với những lời này của Hàn Nghệ, y hết sức tán đồng, cười nói: - Đúng vậy, lý nên như vậy.
.Lý Tích cười nói: - Lão phu hiểu rồi.
.Lúc này, một tướng quân đột nhiên đứng ra nói: - Bệ hạ, thần có một yêu cầu quá đáng.
.Người này tên là Bàng Đồng Thiện, hậu nhân của Bộc Quốc Công Bàng Mậu, thế tập Thập lục vệ Đại tướng quân.
.Lý Trị cười hỏi: - Bàng ái khanh có yêu cầu quá đáng gì?
.Có thể thế tập Thập lục vệ Đại tướng quân, tuyệt đối là gia tộc mà hoàng đế tín nhiệm.
.Bàng Đồng Thiện nói: - Thần cũng hy vọng khuyển tử có thể đến Học viện quân sự.
.Lời này vừa nói ra, các tướng lĩnh còn lại cũng rục rịch muốn động, bọn họ chính là vì việc này mà tới.
.Trong lòng Lý Trị cũng đoán được một chút, chỉ là nhất thời đã quên mất, không khỏi ngẩn người, lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Cơ hội đến rồi! Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ, chuyện này đương nhiên không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận