Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1221: Hiện thực tàn khốc

.Nếu như không phải là điều binh quy mô lớn, vậy sự điều động của triều đình vẫn là vô cùng nhanh chóng, bởi vì việc này có liên quan đến chế phủ binh, các nơi đều có Chiết Xung Phủ, chỉ có điều Thống soái xuất phát từ kinh thành, hơn nữa so sánh tài chính ở các châu huyện mà nói cũng khá độc lập, không hoàn toàn bị khống chế bởi trung ương, ngay đến cả thuế thu được cũng không cần phải giao lên hết toàn bộ, châu huyện đều có kho lương của riêng mình, thứ nhất là vì "Bình thương pháp", nếu như gặp phải thiên tai gì, châu huyện tự mình cũng có thể cứu tế, đợi trung ương phát lương thực, sợ rằng tất cả đều chết đói hết. Thứ hai chính là dùng vào chiến trận.
.Lý Tích bọn họ chỉ cần chỉ điểm tướng lĩnh từ Nam Nha, đem theo quân cận vệ của mình là có thể xuất phát, không cần phải chuẩn bị quá lâu, đại khái một hai ngày là có thể xuất phát rồi, bởi vì thật ra tướng lĩnh đều đã chuẩn bị xong hết rồi, chờ đợi chẳng qua chỉ là một nghi thức.
.Nhưng việc này đối với hậu cần mà nói thì lại yêu cầu vô cùng cao, Tiêu Nhuệ vô cùng lo lắng, chiến tranh đến quá nhanh, vì vậy ra khỏi hoàng cung, ông liền kéo Hàn Nghệ qua một bên, nói nhỏ: - Hiền tế, chuyện này lão phu chưa chuẩn bị, đại quân đã lập tức phải xuất phát, chuyện lương thảo làm sao bây giờ?
.Hàn Nghệ nói: - Đến Hộ Bộ nói chuyện.
.Hàn Nghệ cùng với Tiêu Nhuệ đi đến Hộ Bộ, đóng cửa lại, nói: - Cha vợ, về chuyện lương thảo, người không cần phải lo lắng, Bệ hạ sẽ đích thân phát chiếu lệnh đến Lai Châu, Đăng Châu, Truy Châu, Thanh Châu năm châu này, bảo bọn họ toàn lực phối hợp đại quân tác chiến, người có thể lấy lương thực trong kho lương của họ chuyển đến tiền tuyến trước, tới lúc đó Hộ Bộ sẽ lập tức phát lương thực bổ sung lại cho họ.
.Tiêu Nhuệ nghe xong nhíu nhíu mày, nói: - Nông canh của năm châu huyện này tương đối phát triển, hơn nữa mấy năm nay chiến sự kết thúc, lại thêm mưa thuận gió hòa, hằng năm bội thu, thủy quân tổng cộng mới là đại quân hai vạn, không cần nhiều lương thực như vậy chứ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Nhưng ai biết được là chiến tranh sẽ diễn biến đến bước nào, cái này là lo trước khỏi họa, hơn nữa, lương thực cũng không phải chuyển một lần qua hết, mà là lần lượt chuyển đến, dù sao chiến tranh cũng quá cấp bách, Lai Đăng lớn như vậy cũng cần phải trù bị.
.Tiêu Nhuệ cũng không phải ngốc, ngươi bên đó phái nhiều đại tướng như vậy, còn bên này lại thu thập nhiều lương thực thế này, đây không giống như đi vây Ngụy cứu Triệu gì cả.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngoài ra, về chuyện thuyền chiến, cha vợ cũng không cần phải lo lắng, Bệ hạ sẽ ra lệnh cho quan lại địa phương tập hợp thuyền.
.Tiêu Nhuệ càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình, đây không phải là một cuộc chiến nhỏ, gật gật đầu, nói: - Ta hiểu rồi.
.Sau khi hai người bàn luận chi tiết xong, Tiêu Nhuệ cũng liền rời khỏi, ông chỉ cần đi đến Hà Nam Đạo phụ trách thu thập lương thực từ các châu huyện, còn việc vận chuyển lương thực ở Trung Nguyên thì do Hộ Bộ trực tiếp điều phối.
.Đánh trận quan trọng là ở hậu cần, Hoàng đế nói phái hai vạn người, nhưng hai vạn người này không quan trọng, bởi vì cổ đại đánh trận thích nhất là khoe khoang, hai vạn người cũng có thể thổi phồng thành hai mươi vạn người, kẻ địch đều là lấy nhà bếp và lương thực ra để phán đoán binh lực của đối phương, vì vậy điều phối hậu cần mới là bộ phận tinh hoa nhất trong trận chiến này. Nhưng mà, Hàn Nghệ biết tính cách của Tiêu Nhuệ, không biết lừa gạt, người trong Phật giáo chân chính vẫn là khá thành thật, nếu như ngươi nói với ông ấy, đây chỉ là giả bộ làm, ông ấy sẽ không thể nào làm ra được bộ dạng đang đối mặt với đại chiến sắp đến được, vì vậy Hàn Nghệ chỉ có thể giấu ông, ra một chút ám thị cho ông hiểu lầm, để ông cảm thấy vây Ngụy cứu Triệu chẳng qua chỉ là thể hiện bản lãnh, mục đích thật sự là muốn hạ độc thủ.
.Bởi vậy sau khi Tiêu Nhuệ rời khỏi, Hàn Nghệ đã cùng Trương Đại Tượng và các quan viên Hộ Bộ mở cuộc họp, bí mật hạ lệnh cho các châu huyện phía bắc Hoàng Hà chuẩn bị đầy đủ lương thực quy định.
.Thực sự chuẩn bị lương thực, chỉ là bảo các châu huyện cất giấu lương thực cẩn thận ở một nơi nào đó, sức người sức của đều phải chuẩn bị sẵn sàng, để chuẩn bị lúc nào cần sẽ phát đến tiền tuyến, nhưng không phải thật sự phát đến tiền tuyến, Hàn Nghệ làm như vậy chính là để cho phía bắc Hoàng Hà đồng loạt nổi dậy, tạo ra một hiện tượng giả ồ ạt tấn công.
.Kỳ thực chuyện giả này còn phiền phức hơn cả chuyện thật, nếu như thật sự tấn công ồ ạt, chỉ cần trực tiếp chuẩn bị lương thực, phát đến nơi tiền tuyến là được rồi, còn như giả, ngươi phải để cho đối phương tin rằng bên ngươi có ý đồ, nhưng lại không thể làm lãng phí quá mức, nếu như lừa có một Cao Câu Ly, ngươi lại tiêu hao quá nhiều tiền, nói ra ngoài đều mất mặt.
.Cuộc họp kéo dài đến chiều tối mới kết thúc, nhưng buổi họp kết thúc, biểu thị cho tiếp theo đây sẽ vô cùng bận rộn, quan viên Hộ Bộ dều không phải vội vàng về nhà mà là vội vã đi làm việc.
.- Trịnh chủ quản, người quay về rồi.
.Chợt nghe một người nói.
.- Ừ!
.Hàn Nghệ trong phòng nghe thấy, vội vàng đứng dậy ra đón, nhìn thấy Trịnh Thiện Hành dáng vẻ mệt mỏi tiến vào, lập tức ngượng cười nói:
.- Ngươi biết đấy, vốn định khi ngươi về, ta chắc chắn sẽ cho ngươi nghỉ ngơi một thời gian, nhưng ngươi về vào thời điểm này thật sự quá không may rồi.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Việc này ta đã nghe nói rồi, có phải là vì việc Cao Câu Ly, Bách Tế liên hợp tấn công Tân La.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Vào phòng nói chuyện.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.
.Vào trong phòng, vừa mới ngồi xuống, Trịnh Thiện Hành đã thở dài một hơi, nói:
.- Mới thái bình được bao lâu, nay chiến tranh lại nổi lên.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên, nói: - Ta tưởng ngươi cũng giống như bọn Độc Cô Vô Nguyệt, sẽ ủng hộ tấn công Cao Câu Ly.
.Trịnh Thiện Hành cười gượng, nói: - Không giấu gì ngươi, ta cũng không có phản đối, Cao Câu Ly thay đổi thất thường, có ham muốn chiếm đoạt địa khu Liêu Đông đã lâu, nếu như không diệt Câu Câu Ly, trước sau cũng là một tai họa. Nói đến đây, gã dừng lại một chút, rồi nói: - Chỉ có điều mỗi lần tiến đánh Cao Câu Ly, không ít người phải hi sinh.
.Hàn Nghệ nói:
.- Lần này chỉ là vây Ngụy cứu Triệu, Bệ hạ không dự định tấn công ồ ạt, tử thương là điều không thể tránh khỏi, nhưng sẽ không quá lớn.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: - Nhưng ta thấy không giống vậy a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy không biết ngươi nghĩ như thế nào?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta chỉ là một chủ quản nhỏ nhoi, những việc này không đến lượt ta cho ý kiến, chúng ta vẫn là nói về chuyện ruộng dâu đi, chuyến đi lần này của ta không có thuận lợi như những gì ngươi nghĩ đâu.
.Hàn Nghệ nhíu mày, đối với hắn mà nói, vây Ngụy cứu Triệu và kế hoạch của hắn không có liên quan nhiều, cũng không cần đến hắn phải quan tâm, nhưng kế hoạch ruộng dâu đối với hắn mới là quan trọng, vội hỏi: - Sao vậy?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta chỉ đàm phán xong khoảng sáu phần ruộng đất, còn bốn phần nữa làm thế nào cũng không đàm phán được.
.Hàn Nghệ sửng sốt nói: - Mới sáu phần?
.Việc này quả thật ngoài dự liệu của hắn, những mảnh đất đó đều là đất cằn cỗi, không thể trồng được lương thực gì, ta đây là dâng tiền cho họ, vậy mà còn có người không đồng ý?
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, đột nhiên hỏi: - Mai Thôn của ngươi không có sĩ thân sao?
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, lập tức lắc đầu nói: - Mai Thôn ta khá hẻo lánh, đều là những nông phu hoang dã, làm gì có sĩ thân gì.
.- Cái này cũng không lạ.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu, lại nói: - Ngươi đã xem nhẹ danh tiếng của sĩ thân ở nông thôn rồi.
.Hàn Nghệ vẻ mặt hoài nghi, nói: - Không hiểu lắm.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Tục ngữ có câu: quan có chính pháp, dân theo tư khế, cái gọi là tư khế, thật ra chính là từ đường tổ tông, mà từ đường bình thường đều do người đức cao vọng trọng trong thôn lập nên, những người này phần lớn đều là sĩ thân quý tộc, trong nhiều trường hợp, sức ảnh hưởng của huyện nha cũng không bằng sĩ thân, sĩ thân chỉ là phối hợp với huyện nha, chứ không phải phục tùng huyện nha, tuy rằng chúng ta nhận được sự ủng hộ của huyện nha, nhưng chúng ta lại không nhận được sự ủng hộ của sĩ thân, châu huyện mà ta nói đến, tương đối mà nói đều là những nơi vô cùng cằn cỗi, mấy sĩ thân kia sẽ không ở đó, mà ở những nơi giống như Huyện Mi, sức ảnh hưởng của sĩ thân quá lớn, do đó căn bản là không thỏa hiệp được.
.Hàn Nghệ hỏi: - Tại sao sĩ thân phản đối?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Rất đơn giản a, sở dĩ sĩ thân địa vị cao, đó là vì thôn dân đều phụ thuộc vào bọn họ, quý tộc hương thân bình thường đều là do sĩ thân quy định, thật ra Trịnh thị ta cũng như vậy, ở Huỳnh Dương, lời Trịnh thị chúng ta nói còn có tác dụng hơn quan nha nhiều.
.Hàn Nghệ cuối cùng cũng hiểu ra, nói: - Phương án nhận thầu của ta sẽ làm cho thôn dân phụ thuộc vào thương nhân, mà không phải sĩ thân, do đó sĩ thân sẽ phản đối thương nhân bước vào lĩnh vực của họ.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: - Việc này hầu như là không còn chỗ để mà thương lượng, bởi vì việc này sẽ dẫn đến sự tổn hại nặng nề đến sĩ thân, sẽ phá vỡ nguyên tắc "quan có chính pháp, dân theo tư khế".
.Hàn Nghệ hơi liếc nhìn gã, nói: - Ngươi cảm thấy "quan có chính pháp, dân theo tư khế" là tốt hay xấu?
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Ngươi không phải thăm dò ta, đối với việc này, ta không cần thiết phải giấu ngươi, ta cảm thấy lợi nhiều hơn hại, nhưng hoàn toàn không phải vì bản thân ta xuất thân thế gia đại tộc.
.Hàn Nghệ nói:
.- Hãy nói rõ hơn.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Điểm đầu tiên, mỗi một thôn làng đều có phong tục và văn hóa của mình, khi quốc gia lập ra bất cứ chính sách nào, không thể nào xem xét hết đến phong tục của mỗi thôn làng, còn sĩ thân quen thuộc phong tục bản địa, đồng thời sĩ thân cũng đều có nền tảng văn hóa, bọn họ có thể có đủ hiểu biết về chính sách quốc gia, đồng thời điều hòa bên trong, đưa đến cân bằng. Thật ra, sĩ thân và quan viên cũng có thể duy trì trạng thái cân bằng lẫn nhau, sĩ thân và thôn dân dù gì cũng vẫn luôn sống cùng nhau trên một mảnh đất, có cùng phong tục và thói quen, những cái này quan viên không có đủ, có sĩ thân, quan viên cũng không dám tùy ý làm bậy, sĩ thân đồng thời cũng không dám làm càn.
.Đương nhiên, cũng có vài sĩ thân và quan viên cấu kết nhau, nhưng đây chỉ là số ít. Cuối cùng, triều đình cũng cần đến sĩ thân động viên dân chúng, hơn nữa vào thời chiến loạn, quan viên rất dễ chạy trốn, nhưng sĩ thân thì sẽ không bỏ chạy, bình thường đều là sĩ thân đi nói chuyện với các anh hùng hào kiệt, dùng tiền vàng hoặc thần phục để bảo vệ tính mạng của thôn dân, cho dù sĩ thân muốn đi, bình thường cũng đều dẫn theo thôn dân cùng nhau đi, năm đó loạn bỏ chạy đến nam, không phải chỉ sĩ thân chúng ta chạy đến Giang Nam, vì vậy thôn dân cũng không phải tôn trọng chúng ta một cách mù quáng, bên trong đều có nguyên nhân cả.
.Hàn Nghệ nghe xong trầm lặng không nói.
.Trịnh Thiện Hành nhìn hắn một cái, nói: - Nhưng trải qua lần đàm phán này, ta phát hiện ra kế hoạch chấn hưng thương nghiệp của ngươi, điểm đầu tiên chính là phải phá bỏ quy tắc quan có chính pháp, dân theo tư khế, bởi vì thương nghiệp là tương thông, vậy nên nhất thiết mỗi nơi đều phải bình đẳng, như vậy mới có thể giao dịch lẫn nhau.
.Hàn Nghệ hỏi: - Ngươi cho rằng ta nên dừng lại sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ta biết chắc chắn ngươi sẽ có cách phá bỏ cái quy tắc này, dù gì ngươi cũng đã đạt được một vài thành công ở Trường An, nhưng Trường An là nơi dưới chân thiên tử, mà trong thành Trường An lại là nơi cư trú của nhiều quan lớn chức tước cao, sức ảnh hưởng của sĩ thân ở lân cận Trường An không lớn như vậy, đây cũng là một lý do quan trọng mà ngươi thành công, do đó ta cho rằng vẫn là nên thẩn trọng hành sự, nếu như ngươi không nghĩ ra cách có thể thay thế sĩ thân, ta khuyên ngươi đừng nên manh động.
.Hàn Nghệ cau mày, không lên tiếng.
.Trịnh Thiện Hành hiểu Hàn Nghệ, biết Hàn Nghệ không phải là người không biết suy nghĩ, bèn nói: - Kỳ thực việc này với buôn bán chẳng khác nhau là mấy, trả giá, ta tin rằng với sự thông minh của ngươi, chắc chắn sẽ nghĩ ra được một cách lưỡng vẹn song toàn.
.- Ngươi quá đề cao ta rồi.
.Hàn Nghệ mỉm cười, nói: - Nhưng mà ta cho rằng ngươi nói đúng, nếu chúng ta đã làm việc này, là vì nghĩ cho bách tính, đương nhiên sẽ tôn trọng sự lựa chọn của bách tính, có lẽ bách tính thích cái cuộc sống giản dị bình lặng, cho nên ta sẽ không miễn cưỡng, nhưng e rằng vẫn phải nói chuyện với đám sĩ thân đó, dù sao không có phong tục nơi đó thì là sống nghèo khổ, có điều ta cần sự giúp đỡ của ngươi, dù sao ở mặt này, ngươi rõ hơn ta nhiều.
.Trịnh Thiện Hành khẽ gật đầu, nói: - Rất sẵn lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận