Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 614.2: Lại gặp Nữ đế

.Ba!
.Người làm Hoàng đế như Trần Thạc Chân, loại người gì chưa từng gặp chứ, chiêu này theo nàng thấy thật sự là không nói hai lời liền đánh một chưởng qua, thanh âm càng trong trẻo hơn.
.- Ôi!
.Hàn Nghệ đau đến cả người co rúm lại, thầm mắng, con mẹ nó, dùng sức như thế, thật sự coi lão tử là mình đồng da sắt hả, không chút thông cảm nào cả. Lão tử thế, nhất định phải lột sạch nữ nhân này treo trên giường, nhỏ nến, roi da, sau đó gian nàng đến lắc lư muốn đổ thì thôi.
.Trần Thạc Chân mỉm cười nói: - Sao ngươi lại không anh hùng được vậy?
.- Được được được, ngươi đủ độc, nhận thua rồi, đừng đánh, đừng đánh. Hàn Nghệ nghiêng người qua, liên tục xua tay nói.
.Trần Thạc Chân nghe thấy Hàn Nghệ xin tha, không khỏi cười khổ một tiếng nói: - Lúc trước sao ta lại bại trong tay ngươi chứ, thật khiến người ta không sao tưởng tượng nổi.
.Hức! Ngoài trừ thân thủ ra, lão tử có mặt nào không đè được ngươi chứ. Hàn Nghệ nói: - Ta cũng không biết, từ nhỏ đến lớn ta đều bị người ta khi dễ, người duy nhất ta có thể khi dễ chỉ có con chó ngốc không được thông minh lắm trong thôn của ta thôi.
.Trần Thạc Chân sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, tiểu tử này đang châm chọc mình đầu óc không linh hoạt, nói: - Ngươi cũng biết khua môi múa mép.
.- Đúng thế!
.Hàn Nghệ nói: - Câu này của ngươi thật sự vạch trần cuộc đời của ta rồi, người trong thôn ta đều nói ta ngốc muốn chết, cũng chỉ biết khi dễ kẻ ngốc hơn ta. Trong lòng lại nghĩ, thủ hạ bại tướng cô, cần gì mạnh miệng chứ, không phải tự rước lấy nhục sao.
.- Ngươi!
.Trần Thạc Chân hận đến nghiến răng nghiến lợi, không khỏi giơ cao một chưởng.
.Hàn Nghệ nhanh chóng che ngực, nói: - Ta nói ta ngu cũng không được, thông minh cũng không được, ngươi dạy ta phải nói sao đi.
.Trần Thạc Chân nhìn Hàn Nghệ chằm chằm một lát, buông tay xuống, cười lạnh nói: - Ngươi đừng đắc ý, cho dù ta không giết ngươi, e rằng ngươi cũng khó lòng thoát chết.
.Hàn Nghệ nói: - Có ý gì?
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi có biết người muốn giết ngươi trong rừng vừa nãy là ai không?
.- Ngươi nhận ra?
.Sắc mặt Hàn Nghệ vui mừng nói: - Vậy ngươi nói cho ta biết nhanh, ta nhanh chóng điều binh khiển tướng bắt y.
.Trần Thạc Chân nói: - Nếu điều binh khiển tướng mà có thể bắt được y, thì y đã chết từ sớm rồi. Y chính là thiên hạ đệ nhất thích khách, Liễu Như Phong.
.- Thiên hạ đệ nhất thích khách?
.Hàn Nghệ rít lãnh khí, nói: - Thật hay giả?
.Trần Thạc Chân cười nói: - Rất nhiều người đều từng nghe đại danh của y, ngươi đi hỏi thì biết, người một khi bị y tìm được, đều chết không thể nghi ngờ.
.Lợi hại như vậy? Không phải là một thích khách thôi sao. Hàn Nghệ cười nói: - Lẽ nào ngươi đang thầm ám chỉ ta, người có thể mời được thiên hạ đệ nhất thích khách chắc chắn cũng có lai lịch lớn.
.Trần Thạc Chân nói:
.- Ta chỉ muốn hù ngươi đêm không ngủ được thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này không hù được ta đâu, đối với ta bây giờ mà nói, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất, chỉ cần ngươi không giết ta, thì không ai có thể giết được ta.
.Trần Thạc Chân đứng dậy, thản nhiên nói: - Ngươi yên tâm, bây giờ còn chưa phải lúc giết ngươi.
.Ngươi thật sự tưởng lão tử nói giết là có thể giết sao. Hàn Nghệ giơ chi thứ năm lên nói: - Hoàn toàn tán thành.
.Trần Thạc Chân xoay người cầm lấy mũ lụa đen trên tảng đá, đội lên đầu.
.Hàn Nghệ thấy nàng chuẩn bị muốn đi, tò mò nói: - Ngươi cứ thế bỏ qua cho ta, không sợ sau khi ta về trở mặt không nhận người sao? Phải biết ngươi là tội phạm truy nã số một thiên hạ đó.
.Trần Thạc Chân không nói gì, men theo dòng suối nhỏ đi ra ngoài.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ngươi yên tâm, ta sẽ không khui ngươi ra đâu, coi như báo đáp ngươi đã cứu ta một mạng.
.Trần Thạc Chân vẫn không lên tiếng, chậm rãi đi về phía trước, chỉ là bóng lưng rõ ràng có chút cô đơn, nhanh chóng biến mất trong màn sương trắng.
.Hàn Nghệ thu hồi ánh mắt. Theo lý mà nói, sự xuất hiện của Trần Thạc Chân, hắn nên cảm thấy căng thẳng mới đúng, dù sao cũng là kẻ thù nha, nhưng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm không ít, thậm chí không hề nghĩ sao Trần Thạc Chân lại xuất hiện ở đây, tại sao lại cứu hắn, không khỏi ngửa mặt thở dài, lẩm bẩm thì thào: - Con người quả nhiên là thứ phức tạp nhất. Chợt nghe thấy tiếng chim kêu, hắn ngẩng phắt: - Đợi đã, đây là đâu? Sặc! Chân Chân, chờ ta nha!
.Hắn men theo bờ suối đi khoảng một canh giờ, coi như đến đường lớn rồi, nhưng lại u sầu, cũng không biết bây giờ Tiểu Dã thế nào?
.Chợt nghe thấy có người hô: - Hàn đại ca, Hàn đại ca.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn năm người cưỡi khoái mã đi về phía này, người chạy trước nhất là Tiểu Dã, vui mừng nói: - Tiểu Dã!
.Tiểu Dã cưỡi ngựa đến trước mặt Hàn Nghệ, sau đó nhảy xuống ngựa, vẻ mặt quan tâm nói: - Hàn đại ca, huynh không sao chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta không sao! Đệ thì sao? Ánh mắt lại đánh giá Tiểu Dã.
.Tiểu Dã cười lắc đầu.
.Hàn Nghệ thấy Tiểu Dã không sao, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyên Mẫu Đơn dung mạo tiều tụy, có lỗi nói: - Ngại quá, liên lụy cô rồi.
.- Không có việc gì là tốt rồi! Ta cáo từ trước!
.Nguyên Mẫu đơn thản nhiên đáp lại một câu, sau đó liền cưỡi ngựa rời đi.
.Làm gì hả?
.Hàn Nghệ ngẩng người, hắn vốn tưởng có thể tán gẫu mấy câu với Nguyên Mẫu Đơn, chợt như nhớ ra gì đó, nói: - Mẫu Đơn nương tử, về chuyện này.
.Không đợi hắn nói hết, Nguyên Mẫu Đơn cũng không quay đầu lại nói: - Ngươi yên tâm, Nguyên gia chúng ta không muốn cuốn vào cuộc tranh đấu này.
.Hàn Nghệ chớp mắt, sau đó lộ ra nụ cười khổ.
.Tiểu Dã đột nhiên nói: - Hàn đại ca, Mẫu Đơn tỷ lo lắng cho huynh, tỷ ấy tìm huynh cả đêm đó.
.Hàn Nghệ ngẩng ra, khẽ gật đầu, nói: - Tiểu Dã, đệ lại cứu ta một mạng.
.Tiểu Dã kinh ngạc nói: - Bảo vệ huynh không phải là chuyện đệ nên làm sao?
.Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó cười khổ nói: - Đương nhiên không phải, đệ có cuộc sống của chính đệ, tương lai đệ còn phải lấy vợ sinh con, thê nhi đệ mới là người đệ phải bảo vệ.
.Tiểu Dã hình như không nghĩ xa như thế, mở to mắt ngẫm nghĩ, nói: - Dù sao cũng phải bảo vệ Hàn đại ca nha!
.Hàn Nghệ thấy ánh mắt chấp nhất của cậu, không khỏi cảm động, mỉm cười, nói: - Chúng ta trở về đi.
.Tiểu Dã gật đầu, đột nhiên hỏi: - Hàn đại ca, người cứu huynh trước đó là Trần Thạc Chân đi.
.Hàn Nghệ tò mò nói:
.- Làm sao đệ biết?
.- Giọng nói của nàng vô cùng đặc biệt, cho nên đệ vừa nghe thì nhận ra nàng tới rồi, không ngờ nàng còn chưa chết. Tiểu Dã nói.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đích thật là nàng, đệ có nói với Nguyên Mẫu Đơn không?
.Tiểu Dã lắc đầu nói: - Lúc ấy vội vã tìm huynh, làm gì có thời gian nói mấy chuyện này.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Việc này đừng nói với người khác.
.Tiểu Dã gật đầu.
.Hàn Nghệ nhíu mày trầm ngâm, nói: - Tiểu Dã, lát nữa đệ về thành trước, ta còn phải đến Hoàng cung một chuyến. À, chuyện huynh bị ám sát, tạm thời đừng nói cho bất cứ ai biết, kể cả Tiểu Mập, tránh cho họ lo lắng.
.Tiểu Dã gật đầu nói: - Đệ biết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận