Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1203: Quý ở tình người

.Hàn Nghệ ở Nguyên Gia Bảo cả ngày, cùng với Nguyên Mẫu Đơn dính lấy nhau hơn cả keo, còn đem chuyện xây dựng trang viên nói rõ ràng, về cơ bản, thợ làm đều do Nguyên gia xuất ra, mà Ngõ Bắc chỉ có thể đưa ra một công trình sư. Việc này là vì bản vẽ là do Hàn Nghệ thiết kế, bản vẽ của hắn chỉ có người của hắn là hiểu rõ ràng nhất.
.Trở về đến Ngõ Bắc, Hàn Nghệ bèn bắt đầu chuẩn bị công việc cho ngày khai trương Khu vui chơi khu vui chơi.
.Thực ra khi mới bắt đầu xây dựng Khu vui chơi khu vui chơi đã từng có chút tin tức truyền ra ngoài, tóm lại là của nhà Lý Tích, nhưng cũng không gây ra náo động gì. Đây cũng là vì cổ nhân không có khái niệm Khu vui chơi khu vui chơi, chỗ chơi tốt nhất cũng chỉ có hoa viên mà thôi.
.Nhưng từ lần trước Hàn Nghệ đi Khu vui chơi khu vui chơi một chuyến, đã dặn dò người từ từ truyền ra một ít tin tức.
.Điểm quan trọng của tuyên truyền là đặt trên người trẻ nhỏ, sau đó mới là người già.
.Ở triều Đường, trẻ nhỏ chủ yếu là vui chơi trên đường, hoặc là cùng bạn nhỏ của mình chơi chút trò chơi nhỏ, từ trước chưa từng có nơi dành riêng cho trẻ nhỏ vui chơi. Theo chiến dịch tuyên truyền của Hàn Nghệ, Khu vui chơi khu vui chơi rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của mọi người, đặc biệt là trẻ nhỏ, chúng đã trông ngóng Khu vui chơi khu vui chơi rồi.
.Cuối cùng, Đại Đường nhật báo chính thức đăng tin tức, cho biết Khu vui chơikhu vui chơi sẽ mở cửa sau năm ngày nữa, hơn nữa trong đó còn giới thiệu một chút về thiết bị vui chơi của Khu vui chơi khu vui chơi.
.Rất nhiều thiết bị mọi người đều chưa từng nghe nói qua, việc này lập tức dẫn đến sự quan tâm rất lớn của mọi người, hơn nửa đều là người lớn.
.Tuy nhiên lần này, Hàn Nghệ thay đổi cách làm trước kia, trước kia việc như thế này, Hàn Nghệ dường như là áp dụng hình thức miễn phí, giống như kịch nói, một văn tiền một tờ vé, đừng nói lấy lại tiền vốn, chỉ từ góc độ lợi nhuận mà nói, trăm phần trăm là bù tiền ra buôn bán. Đương nhiên, thương nhân Ngõ Bắc lại nhận được lợi ích to lớn.
.Với người lớn mà nói, chỉ vé vào cửa đã phải thu hai mươi văn tiền một vé.
.Mà trẻ nhỏ cũng phải cần mười văn tiền. Ngoài ra, một số thiết bị trong Khu vui chơi khu vui chơi cũng phải bỏ tiền ra mới có thể sử dụng.
.Đồng thời, Hàn Nghệ đưa ra vé quý, vé quý bao gồm bữa ăn gia đình, tuy rằng xem có vẻ mỗi một vé đều bán không rẻ, nhưng ngươi cũng không thể ngày ngày chạy tới đây chơi, đây đều là lối mòn rồi.
.Chỉ riêng vài bậc này, dường như cũng đã nói rõ, khu vui chơi này là chuẩn bị cho người giàu, người dân thông thường không thể nguyện ý bỏ ra số tiền này, mang theo con nhỏ của mình tới khu vui chơi vui chơi, mấy chục văn tiền cũng có thể mua mấy đấu gạo rồi, điên mới làm như vậy.
.Nơi bán vé chỉ có một, chính là bên cạnh khu vui chơi.
.Thực ra Hàn Nghệ có thể sắp xếp ở hai chợ, Ngõ Bắc mỗi nơi một cửa bán vé, nhưng Hàn Nghệ hi vọng có thể tăng thêm một chút không khí tấp nập cho khu vui chơi.
.Mà ngày thứ hai sau khi báo đăng, khu vui chơi đã chính thức bán vé.
.Sáng sớm tinh mơ, đã thấy hàng đoàn người lũ lượt tràa ra cửa nam thành.
.Mặt trời vừa nhô lên, trước cổng khu vui chơi đã xếp hàng dài, đơn giản chính là ngày tụ tập của nô bộc.
.Ở đây chỉ có quý tộc mới có thể chơi được, nhưng quý tộc làm sao lại đích thân tới xếp hàng, đương nhiên là sai người hầu đến, hơn nữa ở đây cũng không sợ đầu cơ mua vé gì đó, ngươi muốn mua một ngàn tờ cũng được, tất nhiên, cũng sẽ không có ai đi làm chuyện ngu xuẩn này, dù sao vé này cũng là không giới hạn.
.Đương nhiên cũng có vài quý tộc nhàn rỗi chạy tới xem một chút.
.- Oa! Không ngờ Bùi huynh cũng tới rồi.
.- Ta cũng không muốn đến, nhưng tên tiểu tử này nhà ta mấy hôm nay ngày ngày nhắc đến khu vui chơi này, nếu không cho nó tới xem, xem ra cơm cũng sẽ không ăn nữa.
.- Đều giống nhau, đều giống nhau, tiểu tử kia nhà ta cũng là kêu trời kêu đất bảo cha thân ta đến mua vé, làm cho cha ta còn sợ không mua được vé, vì vậy bảo ta đến xem một chút.
.- Nghe nói khu vui chơi này là Hàn Nghệ và Lý Tư không hợp tác dựng nên, nhưng theo ý ta, chủ ý này tám phần là Hàn Nghệ nghĩ ra đi.
.- Trừ hắn ra còn có thể là ai, thứ khác không nói, nếu nói việc làm buôn bán này, ta cũng thật sự khâm phục rồi. Ngươi xem trong khu vui chơi này cũng không biết có gì, Hàn Nghệ dám bán vé vào cửa đắt như vậy, này, còn có nhiều người tới mua như thế. Hắn là biết rõ trẻ nhỏ nhà chúng ta chắc chắn sẽ đòi tới đây chơi.
.- Nói đến vé vào cửa này, ta vẫn thà rằng hắn bán đắt một chút, nhưng đừng lại giống như xem kịch, một văn tiền một phiếu, ai cũng mua được, mua tờ vé cũng muốn chết.
.- Còn không phải sao! Như thế này tốt bao nhiêu, chỉ có những sĩ tộc chúng ta mới mua được vé, ít nhất cũng không phải cùng đám người ti tiện ở cùng một chỗ.
.- Ồ, các ngươi có thấy kỳ quái không, theo tác phong của Hàn Nghệ, hắn không có khả năng bán đắt như vậy lắm, đây chẳng phải ngầm chỉ ra, khu vui chơi này là chuẩn bị cho quý tộc chúng ta sao?
.- Ha ha! Chỗ này ngươi còn chưa hiểu, Hàn Nghệ hiện giờ đã khác ngày xưa rồi, hắn tất nhiên cũng muốn phủi sạch quan hệ với đám người ti tiện kia.
.- Như vậy hắn quả là si tâm vọng tưởng, chỉ bằng xuất thân của hắn, không thể nào bước vào tầng lớp quý tộc chúng ta.
.Con người chính là thú vị như vậy, một khi một vài thói quen có sự thay đổi, thường sẽ dẫn tới những lời đồn nhảm nhí. Thực ra, vé vào cửa của kịch nói bán một văn tiền nhất định là mất cả vốn lẫn lãi, nhưng mọi người đã quen với văn tiền này, vì vậy lần này Hàn Nghệ đưa ra mức giá vé cao như vậy, lập tức gây ra rất nhiều tranh luận.
.Bên kia bờ sông có một nam tử đang đứng trên vùng đất cao, mặt mũi thanh tú, da trắng đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu, đôi bàn tay trắng nõn đẹp đẽ kia đang nâng một con rùa nhỏ.
.Chính là Vương Huyền Đạo.
.- Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo hơi quay đầu lại, chỉ thấy Thôi Tập Nhận, Lư Sư Quái đi tới, ngạc nhiên nói: - Sao các huynh lại tới?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Ngươi đây sắp phải tham gia khoa cử cũng chạy tới, chúng ta còn có lý do gì không tới.
.Vương Huyền Đạo khiêm tốn cười, nói: - Ta không thể so với Thôi huynh, chỉ có thể cần cù bù thông minh!
.- Ngươi ít tâng bốc ta đi!
.Thôi Tập Nhận chỉ chỉ vào Vương Huyền Đạo, tiến lên phía trước, sóng vai đứng cùng Vương Huyền Đạo, nói: - Ta nghe Lư huynh nói, hôm qua Hàn Nghệ đã tặng Lư huynh một tờ vé quý gồm bữa ăn gia đình gì đó, đoán chừng hắn sẽ không bỏ sót ngươi chứ!
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói: - Thôi huynh không phải là ghen tị chứ?
.Thôi Tập Nhận cười ha hả nói: - Vô cùng ghen tỵ, vé quý gồm ăn uống này thật là không rẻ đâu!
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Đây chính là điểm mà ta bội phục Hàn Nghệ nhất, có thể như các thương nhân khác xem, giá vé này tất nhiên là càng đắt càng tốt, nhưng như hôm nay xem ra, chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhớ Phượng Phi Lâu ban đầu bán một văn tiền, nhìn có vẻ như lỗ vốn, nhưng thương nhân Ngõ Bắc lại vì vậy mà kiếm được không ít tiền. Khu vui chơi hôm nay, giá vé tuy rằng bán rất đắt, nhưng việc này có thể giúp Hàn Nghệ đổi lại bao nhiêu nhân tình, lấy được sự vui vẻ của bao nhiêu người, mà hắn thực sự cũng không có thiệt hại bao nhiêu.
.Lư Sư Quái cười nói: - Huyền Đạo, không phải ngươi muốn làm thương nhân chứ?
.Vương Huyền Đạo khẽ lắc đầu, nói: - Ta chỉ là thích quan sát sự thành công của người khác.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Hôm nay ngươi tới đây, chính là thưởng thức thành công lần nữa của Hàn Nghệ.
.- Cũng không phải như vậy! Vương Huyền Đạo lắc đầu, nói: - Thiện Hành không phải đã đến địa khu Lũng Hữu rồi sao, gã nhờ ta nếu có thời gian thì đến xem xưởng của gã xem một chút, ta mới từ xưởng bên đó ra, đang chuẩn bị đi Khúc Giang Trì một chút, nhưng lúc đi tới đây, ta đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
.Lư Sư Quái hiếu kỳ nói: - Vấn đề gì?
.Vương Huyền Đạo chỉ về phía khu vui chơi bên kia nói: - Vùng đất trống phía trước kia.
.Thôi Tập Nhận thoáng nhíu mày, nói: - Sao lại nói như vậy?
.Vương Huyền Đạo nói:
.- Khu vui chơi này vừa mở, người tới đây nhất định là kéo đến không ngừng, mà ở bên kia lại có một xưởng thủ công hơn nghìn người, lượng người ở vùng này sẽ đột nhiên tăng lên, đến lúc ấy có thể sẽ dẫn đến không ít thương nhân tới mua bán, mảnh đất này sẽ trở nên vô cùng phồn hoa, như vậy giá đất ở đây...
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhất định sẽ tăng lên gấp bội, không, mười mấy lần cũng không không chừng.
.- Ít nhất năm mươi lần.
.- Năm mươi lần?
.Lư Sư Quái kinh ngạc nói.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nơi này trước kia địa hình khá thấp, quanh năm trũng nước, trở thành một ao nước tù, bốn phía đều không có người qua lại, giá đất vô cùng rẻ mạt. Nếu ta đoán không nhầm, Hàn Nghệ và Lý Tư không đã mua hết xung quanh đây, chỉ riêng món tiền này, thật không phải một con số nhỏ. Nhưng Thiện Hành cũng phát tài theo, gã cũng đã mua không ít đất ở bên kia.
.Lư Sư Quái nghe được là nghẹn họng nhìn trân trối, thì ra buôn bán còn có thể làm như vậy, qua một lúc lâu, gã ta mới phục hồi tinh thần, cười khổ nói: - Đợi lát nữa trở về, ta phải nghiên cứu kỹ càng quyển sách kinh tế học kia.
.Ngõ Bắc!
.- Lão Tiền!
.- Ai dô! Là Hàn tiểu ca, mau mau mời vào, mau mau mời vào.
.Tiền Đại Phương ân cần mời Hàn Nghệ vào trong tiệm, tự tay rót một chén trà cho Hàn Nghệ, cười ha ha nói: - Hàn tiểu ca, ngươi đúng là ra tay bất phàm a, chỉ khu vui chơi ở ngoại ô nam thành kia, chậc chậc, ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ a, việc này đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền a! Ta nghe nói ngươi đã bỏ ra mấy trăm quan tiền ở chỗ lão Đào a!
.- Miễn bàn chuyện này có được không, lão Đào kia hiện giờ đã thành tinh rồi! Hàn Nghệ liên tục xua tay, lại lấy từ trong ngực ra một xấp vé, đưa qua, nói: - Nhưng đừng nói ta không để ý tới các ngươi, ở đây là năm mươi tờ vé, bao gồm một vé quý bao gồm bữa ăn gia đình tặng cho ngươi, còn lại ngươi hãy tặng cho khách hàng quen của ngươi đi.
.- Ái dà!
.Tiền Đại Phương lúc này vui mừng như điên, cười đến không còn thấy mắt, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi thật là có tình nghĩa a, không giấu ngươi, chỉ giá vé của ngươi, ta cũng không nỡ mua.
.- Tên keo kiệt này!
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài, nói: - Ngươi nhận lấy, ta còn phải đi tiệm khác.
.Tiệm Thông Hùng.
.- Các ngươi nhận lấy vé, nhớ rõ, tiệm nhỏ phân hai mươi vé, tiệm lớn bốn mươi vé, chuyên để tặng các khách hàng quen của chúng ta!
.Hùng Đệ đứng trong tiệm, phân phó quản sự các tiệm.
.- Vâng vâng vâng! Tiểu Mập ca, huynh thật là lợi hại, mang tới nhiều vé như vậy, ta nghe nói giá vé của khu vui chơi rất đắt.
.- Như vậy có gì đâu, khu vui chơi này là của Hàn đại ca và Lý Tư không mở ra, người ở Phượng Phi Lâu đều có vé miễn phí cả. Hùng Đệ dương dương tự đắc nói: - Mọi người cũng cứ yên tâm, mọi người ai có biểu hiện tốt nhất, ta đều tặng vé quý cho mọi người.
.Lúc chạng vạng tối.
.Cục Dân An!
.- Các ngươi đều ở đây a, thế này thì quá tốt rồi. Ái chà! Hôm nay đúng là mệt chết ta rồi!
.Lý Tư Văn cửa cũng không thèm gõ lập tức đi vào phòng làm việc của Tổng cảnh ti, liền một hơi rót nước vào trong bụng.
.Trình Xử Lượng hiếu kỳ hỏi: - Ngươi đi làm gì vậy? Cả ngày cũng không thấy đâu cả.
.- Còn có thể làm gì, phát vé chứ sao.
.Lý Tư Văn nói xong lấy từ trong ngực ra một tập vé, nói: - Mỗi người một vé quý bao gồm ăn uống. Phù cuối cùng cũng phát hết rồi.
.Trình Xử Lượng cười ha ha nói: - Ta đã nói rồi, chúng ta cơ bản là không cần mua vé, Hàn Nghệ, Lý Tư Văn đều là người của Cục Dân An chúng ta. Tư Văn, không giấu ngươi, vừa rồi chúng ta đều đang nói chuyện này, Đãi Giới cứ nói muốn phái người đi mua vé, ta nói hết lời với y mà y vẫn không tin ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận