Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 419.2: Ta cứ lù lù bất động

.Trôi qua chốc lát, liền thấy Dương Mông Hạo hưng trí bừng bừng xông vào. Tiểu tử này hình như lúc nào cũng là một bộ tinh thần sáng láng, phấn chấn, không có chút xíu vẻ vẻ u sầu như thế này, thực khiến người khác ước ao mà.
.Hùng Đệ vội vàng ngoắc tay nói: - Dương công tử, huynh tới thật đúng lúc, đây là bữa sáng đệ vừa mới mua, huynh tới ăn chút đi.
.Dương Mông Hạo cười khà khà nói: - Đa tạ, đa tạ, ta ăn sáng ở nhà rồi. Nói xong, y liền nhảy trở về, đặt mông an vị xuống chỗ Đỗ Tổ Hoa vừa nhường ra.
.Tiểu tử này thật đúng là không biết khách khí. Mà nói lại, Hàn Nghệ cũng không có để ý lắm mấy chuyện này, nhường ghế cho khách nhân, vốn là lễ nghi, không quan hệ gì đến tôn ti cả. Chỉ thấy hắn cười ha hả nói: - Thiếu công tử, hôm nay ngươi đến thực sự sớm nha.
.- Nhớ ngươi quá, đặc biệt chạy qua thăm ngươi.
.Dương Mông Hạo vừa nói chuyện, một đôi mắt vừa như ăn trộm nhìn toán loạn khắp nơi, duy có mỗi Hàn Nghệ là không nhìn.
.Hùng Đệ vỗ vỗ bờ vai của Dương Mông Hạo, nói: - Dương công tử, huynh đang nhìn cái gì vậy, Hàn đại ca ở chỗ này mà.
.- A!
.Dương Mông Hạo ngẩn ra, bật cười ha hả nói: - Hàn Nghệ, ngươi có nhớ ta không?
.Nói xong, con mắt lại nhìn loạn khắp nơi.
.Tiểu tử này hôm nay có vẻ có chút kỳ quái. Hàn Nghệ thuận theo ánh mắt của y, phát hiện y hình như đang tìm kiếm thứ gì, hơi hơi trầm ngâm, đột nhiên chỉ tay về phía sau, nói:
.- Cố Khuynh Thành.
.- Nơi nào?
.Dương Mông Hạo vội vàng nhìn khắp xung quanh, phát hiện liền một nữ nhân cũng không có, lại là một mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, hỏi: - Cố Khuynh Thành ở nơi nào?
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài nói:
.- Thiếu công tử, ngươi cũng thật là dối trá mà. Nói là đến thăm ta, kỳ thực là đến thăm Cố Khuynh Thành đúng không?
.Dương Mông Hạo một mặt lúng túng nói: - Ai... ai nói thế, ta đến nhà ngươi, ta không nhìn ngươi, nhỉn xung quanh chẳng qua là vì thuận tiện muốn nhìn Cố Khuynh Thành một chút mà thôi.
.Hùng Đệ tâm địa rất tốt, gần đây cũng đã quen với Cố Khuynh Thành, liền nói:
.- Dương công tử, huynh muốn tìm Khuynh Thành tỷ tỷ, để đệ đi gọi tỷ ấy cho.
.Dương Mông Hạo sáng ngờ hai mắt, nói: - Chuyện này không tốt lắm thì phải?
.Đương nhiên không tốt rồi.tiểu tử ngươi lông còn chưa mọc, đã nghĩ đến chuyện đi tìm hoa khôi rồi, ngươi cũng thật là có đủ tự tin mà. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Chuyện này thì có gì khó chứ?
.Nói xong, hắn lại quay về Đỗ Tổ Hoa nói: - Hoa Tử, đệ đi xem xem Khuynh Thành đã dậy chưa. Nếu dậy rồi, liền kêu nang đi ra gặp gỡ Dương công tử.
.Khuynh Khành tỷ đã sớm dậy rồi a. Đỗ Tổ Hoa đầu tiên hơi sững sờ, sau đó lập tức gật đầu nói: - Vâng vâng vâng, đệ đi ngay đây.
.Dương Mông Hạo đại hỉ, một chưởng vỗ lên bả vai Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, vẫn là ngươi có nghĩa khí.
.Lần trước thằng nhãi nhà ngươi dám lợi dụng ta lừa gạt tiền của Phi Tuyết muội tử. Còn đòi ta giảng nghĩa khí với ngươi sao, cứ cút sang một bên đi. Hàn Nghệ chỉ cười không nói.
.Dương Mông Hạo kích động trực tiếp ngồi xổm trên băng đá, nói: - Hàn Nghệ, ngươi cũng thật là lợi hại, dĩ nhiên mời được Cố Khuynh Thành về. Ta biết ngay lúc trước không có nhìn lầm người mà.
.Gia hỏa này cũng thật là không biết xấu hổ, thành công của người khác cũng dám nhận hết về mình.
.- Chuyện này có đáng là gì chứ.
.Hàn Nghệ nở nụ cười, nói: - Ta lại thấy hình như thiếu công tử rất hứng thú với Cố Khuynh Thành thì phải?
.Dương Mông Hạo nói: - Đây là đương nhiên, Cố Khuynh Thành a. Trường An đệ nhất mỹ nữ đấy.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nói cứ như là đã gặp nàng ta rồi ấy.
.- Ta... ta đương nhiên có gặp rồi. Dương Mông Hạo lập tức nói.
.Hàn Nghệ hỏi: - Ngươi nhìn thấy bộ dạng của nang ấy rồi à?
.Dương Mông Hạo lắc đầu nói: - Cái này thì chưa, Trường An đã ai từng thấy chứ. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua chuyện của nàng sao? Bán diện khuynh thành, nếu như được nhìn cả khuôn mặt, vậy còn không phải khuynh quốc sao?
.Như vậy cung nói xuôi được. Hàn Nghệ có chút khó chịu nói: - Ngươi cũng quá khoa trương rồi, ta thấy vị Vân Thành quận chúa kia còn đẹp hơn so với nàng một chút.
.Dương Mông cả người khẽ run rẩy, hỏi:
.- Ngươi nói ai cơ?
.Hàn Nghệ nói: - Vân Thành quận chúa chứ ai.
.Dương Mông Hạo cả người run lẩy bẩy, liếc nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: - Hàn Nghệ, ta coi ngươi là huynh đệ mới nhắc nhở ngươi một câu, Vân Thành quận chúa này không phải người bình thường đâu, nàng là nữ ma đầu ăn tươi nuốt sống người khác đấy. Nữ nhân không thể chỉ có mỗi dung mạo xinh đẹp là được, còn phải biết ôn nhu nữa. Theo ta thấy trong thiên hạ cũng không có người nam nhân nào dám tới gần vị Vân Thành quận chúa kia đâu. Ngươi tốt nhất nên ít nhắc tới nang ấy đi, nếu để cho nang ta nghe thấy, ngươi đời này liền coi như xong luôn, ngay cả ta cung cứu không nổi ngươi.
.Dám nói xấu lão bà của ta, ngươi muốn chết à? Hàn Nghệ còn chưa kịp há mồm, Hùng Đệ liền không vui nói: - Dương công tử. Đại tỷ tỷ là người tốt mà, nào có ác độc như huynh nói chứ.
.Dương Mông Hạo hỏi: - Đại tỷ tỷ là ai?
.Hùng Đệ kiêu ngạo nói: - Vân Thành quận chúa đã nhận đệ làm đệ đệ kết nghĩa rồi.
.- Cái gì?
.Dương Mông Hạo kinh ngạc thốt lên một tiếng. Lập tức một mặt ân cần hỏi: - Tiểu Mập, ngươi vẫn khoẻ chứ?
.Hùng Đệ nói: - Đệ rất khoẻ mạnh, làm sao thế?
.Dương Mông Hạo ai thán một tiếng, nói: - Tiểu Mập, thât sư không phải ta doạ đệ, cả đời này của đệ coi như xong rồi.
.Tiểu Dã khó chịu nói: - Huynh đừng có nói linh tinh như thế.
.Dương Mông Hạo cung không phiền não, hừ lạnh nói: - Các ngươi không tin thì thôi. Coi như ta đã quan tấm hết mình rồi. Nói xong, y lại nhìn chung quanh, nói: - Ồ, sao giờ này mà Cố Khuynh Thành vẫn chưa đến thế.
.Lúc này Đỗ Tổ Hoa đã đi tới nhà sau. Chỉ thấy Cố Khuynh Thành đang tán gẫu cùng mấy nàng Mộng Nhi rất vui vẻ.
.Từ Du Du thấy Đỗ Tổ Hoa đi đến, liền hỏi - Hoa Tử, ngươi đến đây làm gì?
.Đỗ Tổ Hoa lập tức nói: - Là Hàn đại ca bảo ta đến báo cho Khuynh Thành tỷ, vị Dương gia thiếu công tử kia đến rồi, Khuynh Thành tỷ tuyệt đối đừng đi ra ngoài là được.
.Câu này nếu để cho Dương Mông Hạo nghe được, dễ y phải thổ huyết tại chỗ lắm.
.- Dương thiếu công tử? Cố Khuynh Thành hơi nhíu mày, nói:
.- Dương thiếu công tử nào cơ?
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Há, chính là thiếu công tử nhà Quan Quốc Công ấy.
.Cố Khuynh Thành lắc đầu nói: - Ta cũng không nhận thức y.
.- A!
.Đỗ Tổ Hoa nhất thời sửng sốt.
.Cố Khuynh Thành lại nói: - Được rồi, ta không ra ngoài là được.
.Đỗ Tổ Hoa đáp ứng một tiếng, liền rời đi, lại trở về tiền viện.
.Dương Mông Hạo lập tức tiến đến hỏi: - Cố Khuynh Thành đâu?
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Thật có lỗi, Khuynh Thành tỷ vẫn còn đang ngủ.
.- Còn đang ngủ?
.Dương Mông Hạo lập tức đầy mặt thất vọng.
.Vẫn là Hoa Tử cơ linh nhất. Hàn Nghệ cười ha hả, vỗ vỗ vai Dương Mông Hạo, nói: - Thiếu công tử, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua sao, mỹ nữ đẹp là do ngủ đấy.
.Hùng Đệ ngượng đỏ mặt, nói: - Hàn đại ca, huynh thật là hạ lưu.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Câu này thì có gì mà hạ lưư?
.Dương Mông Hạo trợn trắng mắt nói: - Câu này còn không hạ lưu sao, cái gì gọi là đẹp do ngủ chứ? Khuynh Thành nương tử băng thanh ngọc khiết, thủ thân như ngọc, nếu như không phải là người mình yêu, đều chỉ lấy nửa mặt gặp người. Bây giờ khẳng định vẫn là thân xử nữ, ngươi cũng đừng nói ngươi ngủ với nàng rồi nhé.
.Trên đời này có ca kỹ băng thanh ngọc khiết sao? Nghe thế nào cũng thấy kỳ quái. Hàn Nghệ thật muốn phun nước miếng đầy mặt gia hỏa này, liền nói: - Ta không phải có ý này. Ý ta là nói mỹ nữ đều yêu cầu giấc ngủ đầy đủ, ngủ được càng nhiều, da de mới càng tốt, understand?
.Hàn Nghệ gấp đến độ bắt đầu sổ tiếng anh rồi.
.Hùng Đệ cái hiểu cái không. Tiểu Dã thì chỉ coi như đang nghe chuyện cười. Còn Đỗ Tổ Hoa nghe thấy thế lại suy tư.
.Dương Mông Hạo trừng mắt lên, nói: - Há, không phải là cùng nam nhân ngủ à?
.Hàn Nghệ hung hăng trừng thằng nhãi này một cái, nói: - Thiếu công tử, ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, đừng luôn nghĩ đến mấy chuyện như thế này. Mặt khác, Khuynh Thành nhà ta, đúng là băng thanh ngọc khiết, dung mạo như thiên tiên, một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp. Trong người không có ngan quan, cũng đừng nghĩ gặp được nửa mặt.
.Đây không hề nghi ngờ là một loại ám chỉ, chính là muốn Dương Mông Hạo về nhà lấy tiền đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận